Thời gian dần trôi, các môn học của A Vụ ngày càng tiến bộ, với hai môn gảy đàn và thư pháp, nàng đã trở thành học trò giỏi được tiên sinh coi trọng. Lão thái gia thỉnh thoảng cũng hỏi han việc học tập của các cháu trai, cháu gái. Tiên sinh nhắc đến A Vụ và lão thái gia vuốt râu gật đầu. Ngài đã không trông mong gì vào các con trai, chỉ mong các cháu trai làm nên sự nghiệp, còn về các cháu gái, nếu học hành giỏi giang, sau này sẽ có nhiều đối tượng kết hôn, may ra cũng giúp ích cho phủ.
Trong thời gian hơn nửa năm, A Vụ không ra khỏi phủ, Thôi Thị rất ít ra ngoài xã giao, so với Trưởng Công chúa ba ngày tiệc nhỏ, năm ngày tiệc lớn thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Thôi Thị sinh ở Kinh Châu, không có bạn bè thân quen nào ở kinh thành. Thường ngày ở trong phủ, bà không muốn đi và người khác cũng chẳng mong bà đi. Vinh tam gia lại càng ít xã giao. Ông chủ yếu tiếp đãi bạn học nên đương nhiên không thể mang theo gia quyến. Ông chỉ là một cử nhân nhỏ, năm vừa thi đỗ còn có người quý trọng mời đi dự tiệc, nhưng đến nay ba lần thi không xếp thứ hạng nào thì họ cũng nguội lòng, không còn mời nữa.
Thế nên A Vụ hoàn toàn từ bỏ hy vọng, gắng sức cho việc học tập. Vì chút danh mỏng của Vinh Ngũ, Vinh phủ cũng dốc hết sức, đại phu nhân còn đi khắp nơi nhờ người mời thầy dạy giỏi về phủ. Thế nên, Vinh Tứ và A Vụ coi như được hưởng lây.
Cuối hè, họ được đổi thầy dạy đàn và thư họa, còn có một đại nho nổi tiếng về dạy học. Lão thái gia còn cho người đi mời Khúc ma ma – người đã cáo lão về quê, có kinh nghiệm nhiều năm trong cung – về dạy lễ nghĩa. Mặc dù A Vụ cũng khá tự tin, nhưng trước mặt lão tiên sinh thì không dám ngông cuồng, chỉ biết hăng say theo học.
Giờ học của Bạch tiên sinh hôm nay, Vinh Ngũ khá lơ đãng, không tập trung. Bạch tiên sinh nhiều lần nhíu mày, nhưng tỷ ta không phát hiện ra. Sau buổi học, cô ta bị Bạch tiên sinh giữ ở lại, còn A Vụ và Vinh Tứ thì đến Thinh Lan Châu.
"Tứ tỷ ơi, ngũ tỷ hôm nay sao thế?" A Vụ tò mò hỏi, dù sao bọn họ cũng là tỷ muội một nhà.
Sống cùng nhau một thời gian, A Vụ thấy Vinh Ngũ dù khá kiêu ngạo, nhưng tính tình cũng không đến nỗi nào.
Mắt Vinh Tứ đảo liên tục, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới cúi đầu nói nhỏ với A Vụ: "Hôm qua, đại tỷ về rồi, muội có biết không?"
A Vụ lắc đầu, tứ tỷ này nhạy bén thật, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều biết.
Vinh Tứ không có ai để mách nên chỉ có thể thổ lộ hết với A Vụ. "Đại tỷ trở về khóc lóc nói rằng đại tỷ phu lấy thêm thiếp mới."
A Vụ không lấy làm ngạc nhiên, đàn ông lấy nhiều thê thiếp là lẽ thường, là chính thất mà khóc lóc chạy về nhà thì được cái gì, giận dỗi ư, nếu có sức đó thì cứ ở phủ tìm cách làm sao quản lí cho tiện thiếp đó ngoan ngoãn nghe lời mình mới là giỏi.
"Chỉ vì việc này thôi ư?" A Vụ tỏ ý không hiểu.
"Nghe nói đại tỷ phu lấy thiếp của gia đình danh giá, vừa đón về, tỷ phu đã vì tiện nhân đó mà tát đại tỷ, bây giờ đến cửa phòng của đại tỷ, tỷ phu cũng không bước vào một bước, chỉ đến phòng của tiện thiếp kia."
A Vụ đỏ bừng mặt, há hốc miệng nhìn Vinh Tứ. Chuyện riêng tư chốn khuê phòng mà tỷ này cũng dò hỏi được, lại còn không ngại nói với một đứa muội muội tuổi còn nhỏ như nàng, không hiểu nhị thẩm dạy dỗ con cái ra sao nữa.
"Những lời này tứ tỷ sao có thể nói ra được chứ?" Một nữ nhân khá truyền thống như A Vụ không nhịn nổi lên tiếng phản bác.
Vinh Tứ bĩu môi, cho rằng việc mình làm chẳng có gì sai. "Rốt cuộc muội có muốn nghe nữa hay không?"
A Vụ nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, về phòng nàng chỉ cần quên hết mấy chuyện tạp nham này đi là được.
Vinh Tứ làm ra vẻ cụ non thở dài. "Muội nghĩ xem tại sao đại tỷ phu lại dám ức hiếp đại tỷ như vậy?"
A Vụ không nói, vẻ mặt trở nên trầm tư, không ngờ tình trạng ở phủ An Quốc Công lại tệ đến vậy. Cũng đúng thôi, trong kinh thành này ai chẳng biết phủ An Quốc Công giờ chỉ là cái vỏ rỗng, có người còn tỏ ra không thèm nể mặt họ nữa cơ.
An Quốc Công giờ đã già yếu, lại chỉ có ba người con trai. Con trai cả An Quốc Công Thế tử giờ cũng ăn không ngồi rồi ở bộ Hộ. Người con trai thứ hai chơi bời lêu lổng, chỉ biết mỗi việc lấy thiếp sinh con trai và đã có bốn đứa con trai rồi. Người con trai thứ ba là con của vợ lẽ. Người này chính là cha của A Vụ, mặc dù khá hơn một chút, nhưng thi bao lần vẫn không đỗ, chẳng có hy vọng gì. Cả gia tộc nhìn qua chẳng thấy có chút tiền đồ nào. Nếu không vì khi xưa An Quốc Công cùng đương kim Hoàng thượng vào sinh ra tử và ngài vẫn có chút tình cảm với ông, thì giờ phủ Quốc Công cũng đã không còn rồi.
"Ngũ tỷ vì chuyện này mà buồn sao?" A Vụ hỏi nhỏ.
Vinh Tứ thở dài một tiếng, vì có cùng cảnh ngộ nên tỷ ta mớiquan tâm đến biểu muội A Vụ. "Lục muội à, chúng ta sau này phải dựa vào bản thân thôi, muội phải cố gắng lên, đừng sống mơ hồ nữa. Đại tỷ được gả vào gia đình đâu đến nỗi nào, nhưng sau đó thì sao chứ, tỷ ấy có bỏ về nhà khóc lóc thì người nhà cũng giúp gì được?" Con chính thất là Vinh Cẩn đi lấy chồng mà còn như vậy, nếu là Vinh Tứ và lục muội thì không biết còn đáng thương thế nào!
A Vụ nhìn Vinh Tứ với vẻ mặt ngây ngốc, không ngờ cô ta lại nói với nàng những lời này. Nghe xong, nàng không còn muốn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt, hẹp hòi thường ngày của Vinh Tứ nữa.
Những lời Vinh Tứ nói vô tình nhắc A Vụ nhớ đến thân phận, địa vị hiện tại của mình, nàng không còn là Quận chúa Khang Ninh nữa rồi. Quận chúa Khang Ninh không phải lo lắng bất cứ điều gì, không lo việc lấy chồng, không lo sau khi đi lấy chồng sẽ bị nhà chồng đối xử tệ bạc. À, tất nhiên cũng phải lo việc lấy chồng chứ, lúc đó nàng yếu ớt bệnh tật, một người phụ nữ không thể sinh con nỗi dõi, gia thế có giàu sang quyền quý thế nào chắc cũng chẳng có ai dám lấy làm vợ.
A Vụ biết mình bệnh tật, chưa từng nghĩ đến hôn nhân, chuyện tình cảm thầm kín của nàng với tài tử Đại Đường cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua, sau đó nàng cũng đã chấp nhận từ bỏ. Tính nàng kiêu ngạo, làm sao có thể vì bệnh tật của mình mà để nhà chồng giày vò được, nếu không, với địa vị của Trưởng Công chúa thì việc gả chồng cho A Vụ cũng đâu khó khăn gì.
Chuyện xảy ra với Vinh Cẩn khiến nàng phải suy nghĩ kĩ vấn đề này. Nhưng rồi ngay lập tức A Vụ ngẩn người lo sợ, tương lai của nàng thật bấp bênh. Nàng sẽ được gả vào nhà danh giá ư, đương nhiên là không thể rồi, mà nếu có bị gả vào nhà bần hàn thì cũng không thể không lo. Phủ An Quốc Công chỉ có cái danh hão, thực ra là cái vỏ rỗng, đến nay chẳng thể dương oai được nữa, dù chỉ là oai của hổ giấy.
Không ngờ việc Vinh Cẩn về nhà khóc lóc lại có tác động to lớn đến mấy tỷ muội họ như vậy. Vinh Ngũ dần thay đổi tính khí cao ngạo, khinh khỉnh của mình, bắt đầu gặp gỡ các tiểu thư khuê tú trong kinh thành và tài danh cũng tăng dần.
Vinh Tứ thì quyết tâm học tập, dù không xuất sắc như Vinh Ngũ nhưng cũng giỏi hơn nhiều người và cô ta cũng ngày càng biết cách nịnh nọt Vinh Ngũ.