Minh Nguyệt Đang - Tứ Quý Cẩm Tập 1

A Vụ đã bị bọn bắt cóc để ý.

Từ xa, chúng đã nhìn thấy trong đám người có cô nhóc xinh đẹp như hoa ngọc, nói cười hồn nhiên trên lưng cha, cô có nụ cười vô cùng xán lạn.

Tên lừa đảo họ Lý chưa bao giờ thấy một cô gái xinh đẹp như vậy nên nảy ra ý đồ bắt cóc kiếm món tiền lớn. Nhân lúc người xem xiếc tản đi, hắn tiến đến ra hiệu cho đồng bọn đứng chắn trước tầm mắt của người cha rồi tìm cách tách Vinh Ngân ra. A Vụ vốn không biết gì, nhưng khi tên lừa đảo họ Lý tiến lại gần, mùi cơ thể hắn xộc vào mũi khiến nàng quay phắt đầu lại. Thấy tên này cứ nhìn mình chằm chằm, A Vụ dù sao cũng không còn trẻ con nữa nên kinh hãi, vội vàng rẽ đám đông bỏ chạy. Tên lừa đảo họ Lý không ngờ tiểu cô nương này lại cảnh giác đến vậy nên liền đuổi theo.

A Vụ chưa từng gặp phải chuyện này, trong lúc luống cuống chỉ biết chạy về hướng Vinh Cát Xương đứng chờ. Nàng cố la hét nhưng vẫn bị đám người đuổi theo nên đành cố hết sức chạy thật nhanh, mặc dù chân ngắn nhỏ, nhưng sức lại dẻo dai, linh hoạt nên đường tuy đông đúc người qua lại nhưng nàng vẫn lách đi nhẹ nhàng như không khiến tên lừa đảo họ Lý bối rối. Hắn đành gọi to: "Tiểu thư, đừng chạy nữa, lão nô không theo kịp đâu."

Mọi người xung quanh lấy làm lạ khi thấy người đàn ông đuổi theo một cô bé gái, thấy hắn nói thế thì họ ngỡ là nô bộc đang đuổi theo cô chủ nên không ai ngăn cản.

Thấy sắp bị tên lừa đảo họ Lý đuổi kịp, A Vụ đang cuống lên không biết làm thế nào thì thấy một đôi giày màu đen thêu hình rồng phượng nạm ngọc xuất hiện trước mắt nàng.

A Vụ ngẩng đầu nhìn.

Người trước mặt như tiên giáng trần, mắt sáng như sao, sống mũi thẳng tắp, thân hình cao lớn, phong thái hoà nhã, chứng chạc, tuy chỉ nhìn hình dáng bề ngoài nhưng không khỏi khiến người ta thốt lên: Đúng là một trang nam nhi tuấn tú!

Chỉ tiếc là A Vụ không có mắt thưởng thức.


Có câu "oan gia ngõ hẹp", kẻ thù lớn nhất ở kiếp trước của A Vụ chính là người đang đứng trước mặt nàng đây.

Ai có thể nghĩ một nhân vật tao nhã, tuấn tú, ung dung như thế này lại chính là Chính Nguyên Đế - người đã mưu phản giết đệ đệ, vung đao tàn sát khắp kinh thành, khiến người ta nghe thấy tên là mặt biến sắc.

Vừa là "Chính" lại là "Nguyên", đặt cái tên như thể lo mọi người không biết lai lịch ngôi vị hoàng đế của hắn vậy.

Vì chính kiến khác nhau nên Trưởng Công chúa vốn không quý mến Tứ Hoàng tử do Hiếu Trinh Hậu sinh ra, mà ủng hộ Ngũ Hoàng tử, con của đương kim Hoàng Hậu, thế nên không cần nghĩ cũng biết kết cục của phủ Trưởng Công chúa như thế nào sau khi Chính Nguyên đế lên ngôi. Lúc đó A Vụ đã mất, hồn phách vẫn còn phiêu bạt nơi cõi trần, tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra nên vô cùng căm hận Chính Nguyên Đế.

Vị vua này lòng dạ hẹp hòi, lạnh lùng ra tay diệt trừ những người từng là kẻ thù của hắn, dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi tiếng khóc của những quý tộc trong kinh thành dậy vang trời đất, máu chảy thành sông, vậy mà hắn vẫn ăn ngon ngủ kĩ.

Về phần Trưởng Công chúa, Chính Nguyên Đế lại không cho bà chết một cách nhanh gọn, có câu "dao cùn cứa thịt mới đau" hắn ép cho Trưởng Công chúa phải rũ bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Đối với Trưởng Công chúa - mẹ A Vụ, tính mạng không trân quý, sự tôn nghiêm bà luôn tôn thờ mới là quý giá nhất, thế nên Chính Nguyên Đế không lấy mạng của bà mà muốn triệt để hủy hoại sự tôn nghiêm ấy.

A Vụ không trải nghiệm chuyện này, nhưng chỉ chứng kiến thôi cũng đủ rơi huyết lệ.

Không ngờ hôm nay "oan gia ngõ hẹp" lại phải hắn.


Trước có sài lang, sau có hổ báo, trong đầu A Vụ vụt qua rất nhiều suy nghĩ, giờ nàng bắt buộc phải tìm cớ dụ sói để đuổi hổ.

"Ca ca, cứu muội!" A Vụ ngẩng đầu lên với gương mặt sợ hãi, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn Sở Mậu cầu xin sự giúp đỡ.

Tính cả tuổi mụ thì Sở Mậu năm nay chưa đến 16 tuổi, kể ra thì hắn cũng là biểu ca kiếp trước của A Vụ, đáng để A Vụ gọi một tiếng ca ca. Chỉ là trong lòng A Vụ cảm thấy thật đáng khinh, nhưng vì cầu cứu người ta nên đành phải tạm gác ân oán cũ, tìm cách thoát nạn đã rồi tính sau, nàng cũng không phải là người không biết ứng xử.

Trước mắt bỗng đâu xuất hiện một cô nhóc khiến một người từ trước đến nay chưa từng lo việc bao đồng cũng phải dừng bước.

Cô nhóc này có đôi mắt trong veo, sáng như sao. Sở Mậu đã từng gặp không ít người đẹp, Hướng Quý phi hiện nay cũng là mỹ nhân nổi tiếng của triều Đại Hạ, vậy mà cũng không sở hữu một đôi mắt thoạt nhìn đã thấy quên hết bụi trần như cô bé này, cô nhóc này lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.

Tên thị vệ Lưu Hướng đi bên cạnh Sở Mậu cũng giật mình kinh ngạc, không biết cô nhóc này là con cái nhà ai mà lại chạy ra ngoài một mình, lại còn vô cùng xinh xắn, đáng yêu, gương mặt hồng hào như hoa đào mùa xuân, môi nhỏ mọng ướt như hoa hồng ngậm sương, thân hình thì mũm mĩm, trên cổ tay trắng nõn như ngó sen kia còn đeo một đôi vòng vàng, đáng yêu nhất chính là chiếc mũ tai thỏ, trông cô nhóc ngây thơ như bức tranh em bé này tết vậy.

Trái tim của tên hộ vệ máu lạnh giết người quen tay như Lưu Hướng cũng mềm nhũn khi nhìn thấy A Vụ.

Sở Mậu bị cái mũ tai thỏ làm cho tim mềm như bún, nghĩ thầm nếu con gái sau này của hắn cũng đáng yêu, hồng hào như cô nhóc này thì tốt biết bao.


Chẳng thể trách Sở Mậu tuổi còn nhỏ đã nghĩ nhiều như vậy, vì các hoàng tử trong cung đều hiểu biết sớm hơn những đứa trẻ bình thường, mười bốn, mười lăm tuổi đã có cung nữ đến dạy bảo rồi.

"Tiểu thư!" Tên lừa đảo họ Lý thấy A Vụ dừng lại, bước đến định tóm lấy nàng, miệng nói: "Tiểu thư mau theo lão nô về nhà thôi!"

A Vụ hét một tiếng rồi chạy đến lấp sau lưng Sở Mậu. Lưu Hướng làm sao có thể để tên lừa đảo họ Lý lại gần Sở Mậu, vị Vương gia này có tính sạch sẽ nên cực kỳ không thích người khác đến gần, thế nên Lưu Hướng nhanh nhẹn giơ tay tóm lấy tay tên lừa đảo bẻ quặt ra phía sau, rồi hất ngã nhào xuống đất.

Tên lừa đảo họ Lý nghĩ không xong rồi, gã gặp phải tên giỏi võ rồi, gã cũng biết chút võ công, nhưng không ngờ lại bị người ta đẩy ngã dễ dàng như thế.

Lưu Hướng thấy gã kia thô bỉ tầm thường, kẽ răng còn giắt cả  lá rau úa màu, trong lòng đã khó chịu, làm sao một cô gái như ngọc thế này liên quan đến hạng người như gã.

A Vụ thấy thế túm quần Sở Mậu, ngó đầu ra nói: "Ca ca, muội không quen hắn, hắn không phải là đầy tớ của nhà muội."

Túm quần? Đúng, bạn không nhìn lầm đâu, chính là động tác túm quần. A Vụ chẳng khác nào con sói hoang dã, hôm nay Sở Mậu đã cứu nàng, vậy mà thoát cái nàng đã quên ngay, mỗi thù của cha mẹ không thể quên được, dù giờ nàng nhỏ người sức yếu, không làm được gì Sở Mậu, nhưng cũng có thể làm bẽ mặt hắn. Nếu tụt quần hắn trước đám đông, lột cái mặt nạ "tiên giáng trần" luôn tỏ vẻ đứng đắn của hắn ra, xem sau này hắn còn giả bộ cao ngạo, thanh cao hơn người nữa được không? Tuy nhiên, dây lưng buộc quần cảu Tứ Hoàng Tử rất chặt, coi như A Vụ uổng công vô ích. Sở Mậu nhíu mày khi phát hiện ra hành động của của cô nhóc, chẳng buồn nghĩ ngợi đá bay nàng ra khiến thị vệ theo hầu được phen há hốc miệng kinh ngạc.

"Bên cạnh cô nương này chỉ có nha hoàn nữ, nhũ mẫu hầu hạ, đâu có chuyện đầy tớ nam đi theo, hắn chắc chắn là tên lừa đảo, ngươi trói hắn lại đem giao nộp cho quan phủ." Sở Mậu lên tiếng định tội tên lừa gạt.

A Vụ trông giống một tiểu thư quyền quý, nhưng hoa văn, màu sắc trên quần áo lại sờn cũ, giản dị, có thể là cô nương của gia đình danh giá nhưng gia cảnh đã lụi bại.

A Vụ nghe Sở Mậu nói thế liền khen: "Biểu ca, huynh đoán như thần."


Kỹ thuật diễn xuất vụng về của tên lừa đảo họ Lý đương nhiên bị ông tổ trong nghề diễn xuất  như Sở Mậu vạch trần không thương tiếc.

Tên lừa đảo họ Lý bị bắt, Sở Mậu phủi tay cho A Vụ, dặn thái giám Lý Diên Quảng theo hầu: "Hãy đưa cô ấy về nhà."

Mặc dù có dung mạo xinh đẹp động lòng người, nhưng thân hình thấp bé của A Vụ thực sự không lọt mắt một nam nhân như hắn, thế nên Tứ Hoàng tử sải bước đi thẳng chẳng chút lưu luyến.

A Vụ đứng nguyên ở chỗ cũ, sờ nắn cánh tay đau nhức, nghĩ thầm, đúng là đồ ngạo mạn, thảo nào bị Trưởng Công chúa ghét cay ghét đắng. Kiếp trước, A Vụ không khỏe nên thường ở trong thâm cung, không tiếp xúc nhiều với Sở Mậu, ấn tượng nhiều nhất về hắn đều là những chuyện vụn vặn mà mẫu thân nàng kể lại. Sau này khi nhìn tướng mạo khuynh thành trái ngược hoàn toàn với trái tim lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn thì ấn tượng của nàng về hắn lại càng tồi tệ.

Khi Lý Diên Quảng đưa A Vụ đến trước mặt Vinh Cát Xương, cha nàng cảm kích đến nỗi nghẹn ngào không nói lên lời.

Vinh Ngân nước mắt long lanh ôm chầm lấy A Vụ không buông, kêu ầm lên: "Muội muội về rồi! Muội muội về rồi!"A Vụ mặc dù bị nước mũi của ca ca dính hết vào người nhưng không hề tức giận, nàng không thể giận những người quan tâm, yêu thương nàng.

Vinh Giới thấy thế cũng có chút nghẹn ngào.

Vinh Cát Xương muốn cảm tạ chủ nhân của Lý Diên Quảng, nhưng ông biết Tứ Hoàng tử chẳng thiếu thứ gì, cũng không phải là người họ có thể với tới được, đương nhiên họ cũng không nên với tới làm gì, vì thế Vinh Cát xương chỉ nói cảm ơn suông.

Lý Diên Quảng cũng không để ý đến chuyện này, chỉ là ông không ngờ phủ An Quốc Công tồi tàn ngoài cô nương Vinh Ngũ còn có một tiểu cô nương xinh đẹp đến vậy.

Sở dĩ Lý Diên Quảng biết đến Vinh Ngũ vì tỷ ta cũng có chút tiếng tăm, tuy nhiên vẫn chưa đủ vang tới "trời", mà hoàng tử gần hai mươi tuổi cũng phải thành thân, đối với một hoàng tử chững chạc thì nghe ngóng tin tức để tìm vợ là điều càng sớm càng tốt, càng bồi dưỡng sớm càng tốt, thế nên Lý Diên Quảng mới chú ý đến ngũ tiểu thư của Vinh phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận