Sau biến cố này, Vinh Cát Xương chẳng còn lòng dạ nào đi ngắm đèn nữa, ông vừa đi dẹp đường vừa bế A Vụ về thẳng Vinh phủ.
Trên đường về, A Vụ không khỏi thầm kinh ngạc, không ngờ Tứ Hoàng tử mười bốn tuổi lại có thế lực như vậy. Trong biển người đi xem hội đèn, Lý Diên Quảng cõng nàng đi thẳng một mạch đến chỗ của Vinh Cát Xương, có thể thấy suốt chặng đường đi đã có người chỉ hướng cho ông ta.
Không hiểu trong hội đèn này Sở Mậu đã bố trí bao nhiêu thuộc hạ mà có thể tìm người đơn giản giống như thu hoạch cải thảo như thế.
Thảo nào con trai của Hướng Quý phi là Ai Đế cuối cùng đã thua dưới tay hắn. Đúng là không thể "nhìn mặt mà bắt hình dong", tuổi đời còn rất trẻ cũng có thể trở thành anh hùng.
Sở Mậu không ngờ, chỉ bằng hành động nhỏ xen vào việc của người khác đó mà A Vụ đã nhận ra thế lực ngầm của hắn. Hơn nữa Lý Diên Quảng cứ nghĩ A Vụ còn nhỏ chưa biết gì nên mới ngang nhiên làm không cần che giấu.
Có điều A Vụ cũng rất tò mò, một hoàng tử như Sở Mậu không ở trong cung, lại xuất hiện trong hội đèn Thượng Nguyên, lẽ nào có người hẹn gặp?
A Vụ, mi đã đoán đúng rồi đấy!
Có điều bây giờ không phải là lúc A Vụ lo lắng đến chuyện này, vì một nữ nhân dịu dàng, hiền thục như Thôi Thị khi biết tin nàng suýt bị bắt cóc thì đã nổi giận đùng đùng, ba ngày không cho phép Vinh tam gia vào phòng ngủ, còn A Vụ thì bị phạt cấm túc mười ngày, Vinh Giới và Vinh Ngân cũng bị phạt viết chữ, mỗi ngày hai mươi trang.
A Vụ cũng chẳng bận tâm lắm đến việc bị cấm túc, dù sao thì gần đây tất cả tâm tư của nàng đều dành hết vào việc viết văn bát cổ. Thực ra, nàng đã chép xong bài văn đó từ lâu, nhưng sau khi đọc xong bài văn của Hứa Lập Trai, nàng muốn sửa lại một chút. Nàng đã ra tay rồi thì tuyệt đối không có chuyện thất bại, chỉ sợ Vinh Cát Xương là "con mọt sách", như thế thì không dễ dàng thực hiện kế hoạch.
Vì tháng Hai có kì thi mùa xuân nên Vinh Cát Xương không trở lại Đông Sơn biệt viện nữa mà ở thư phòng chăm chỉ ôn tập, cơm cũng ăn trong phòng, buổi tối còn không về phòng ngủ nghỉ ngơi, ba đứa trẻ cũng không được phép làm phiền cha.
Trước kì thi ba hôm, A Vụ nhõng nhẽo đòi Vinh Giới dẫn đến thư phòng tìm cha. Vinh Cát Xương nhìn thấy hai con thì rất vui, ôm chầm lấy con gái và thơm vào hai má, A Vụ nhíu mày bực bội khiến ông cười ha hả.
"Cha nên nghỉ ngơi một chút đi, tinh thần thoải mái mới có sức đi thi chứ." A Vụ hồn nhiên nói.
Vinh Cát Xương gật đầu. "Cha đang chuẩn bị về phòng thì tiểu nha đầu con đến. Hôm nay cha sẽ đi mua cho con bánh hoa lê ở tiệm Lưu Trường Xuân nhé!"
A Vụ định nói là không cần, nhưng nhớ đến mùi vị của bánh hoa lê, nàng đã nuốt nước miếng. Thực ra, nàng không phải là cô nhóc tham ăn, với thân phận Quận chúa Khang Ninh trước kia thì sơn hào hải vị món nào chẳng được nếm thử, nhưng lúc đó phải kiêng cữ, món gì cũng chỉ được ăn rất ít, lại ăn nhạt nên bây giờ có món gì ngon là A Vụ vừa nghĩ đến đã thấy thèm.
Vinh Cát Xương thấy dáng vẻ đó của A Vụ thì bật cười, nhóc con này muốn ăn nhưng lại giả vờ không muốn, thật đáng yêu.
A Vụ biết hình tượng thục nữ của mình thế là bị hủy hoại, thẹn quá hóa giận, giả vờ chỉnh lại bàn sách của Vinh Cát Xương để mặt bớt đỏ, tiện tay giở xem những bài viết của ông. Ừm, văn hay, lập luận sâu sắc, ý tứ rõ ràng, có chút tiến bộ so với bài văn bát cổ lần trước, nhưng phong cách vẫn trầm ổn như trước.
Vinh Cát Xương thấy A Vụ chăm chú xem như thật, bật cười: "A Vật cũng đọc hiểu văn bát cổ à?"
A Vụ chưa kịp nói, Vinh Giới đã tiếp lời: "Muội ấy người nhỏ nhưng chí không nhỏ đâu ạ, năm ngoái còn bảo con tìm một số tập văn bát cổ cho muội ấy xem đấy."
Vinh Cát Xương thấy cảm động, nữ nhi thường tình đâu có thích loại văn bát cổ cứng nhắc, A Vụ quan tâm đến văn bát cổ chắc chắn là vì người cha của cô bé đây mà.
A Vụ không biết đến tâm trạng của Vinh Cát Xương, trong lòng thầm khen Vinh Giới: vị ca ca này tuyệt quá, đang không biết mượn cớ gì, tự nhiên lại trải đệm cho mình, thế cũng tốt, vậy nếu mình lấy bài văn kia ra chắc cũng không đến nỗi quá đường đột.