Mấy ngày nay, Thôi Thị thực sự cảm thấy con gái như biến thành người khác, mặc dù cô bé vẫn ít nói như trước, nhưng suy nghĩ lại thấu đạt hơn, hành vi cử chỉ phóng khoáng hơn, dáng đi cũng không cúi đầu như dưới đất có ba trăm lạng bạc giống trước kia nữa.
Hôm nay, A Vụ như thường lệ lại ngồi luyện chữ ở gian phía đông của mẫu thân, vì căn phòng này có ánh sáng tốt hơn phòng của nàng và nàng cũng chỉ thích ngồi góc này mà thôi. Thôi Thị vừa ngồi bên cạnh cùng con vừa thêu thùa may vá.
Thôi Thị tạm dừng thêu, xoa bóp cần cô rồi ngẩng đầu nhìn A Vụ đang luyện chữ phía cửa sổ đối diện, vẫn dáng ngồi thẳng lưng, cổ tay nâng cao, có lẽ cô bé đã giữ tư thế đó quá nửa canh giờ rồi. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên hai bờ má nhỏ xinh của A Vụ, cảm giác nhìn thấy cả những sợi lông tơ mỏng manh trên má cô bé, trông vô cùng đáng yêu, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng tăng thêm vẻ diễm lệ
Lòng Thôi Thị bỗng nhiên nặng trĩ, con bé sở hữu vẻ đẹp thế này chưa chắc đã là chuyện tốt.
A Vụ hăng say luyện chữ vốn rất đáng khen ngợi, Thôi Thị sợ con vất vả hại sức khỏe, đang định khuyên nhủ vài câu, nhưng khi cúi xuống nhìn, bà bỗng ngạc nhiên bật thốt: "Chữ viết tiến bộ nhiều lắm!"
Sao không tiến bộ nhiều cho được? Cấu tứ của câu chữ đều nằm cả trong trí óc lúc nàng còn là Quận chúa. Khi ấy, vì không được khỏe nên mỗi ngày nàng chỉ luyện được vài chữ, A Vụ vốn tính hiếu thắng nên đã giấu thư họa trong phủ để thưởng lãm, lại được cậu ruột là Hoàng đế cho phép thưởng lãm những đồ quý giá của hoàng thất, như vậy là nàng đã có ưu thế hơn người, chữ mà A Vụ viết ra bây giờ chính là chữ đã luyện trong tâm trí không biết bao nhiêu lần, ý tứ đã có, chỉ cần một thời gian nữa sẽ thể hiện được cái hồn trong câu chữ.
A Vụ còn nhỏ tuổi, lực ở cổ tay phải luyện viết nhiều mới cải thiện. Vài ngày trước, nàng viết chữ vẫn còn lóng ngóng nhưng vì rất kiên trì lại chăm chỉ nên mấy hôm nay đã cứng cáp hơn, nét chữ cũng mang thần thái phóng khoáng hơn. Sự tiến bộ lần này có thể dùng từ "vượt bậc" để hình dung, chẳng trách Thôi Thị lại kinh ngạc đến vậy. Nhưng A Vụ biết, càng về sau tiến bộ càng ít, luyện chữ càng khó hơn, muốn viết được chữ đẹp, không có mười mấy năm khổ luyện thì tuyệt đối không xong.
Nét chữ yếu ớt mà A Vụ viết ngày trước chẳng phù hợp với cái danh tài nữ của nàng chút nào. Kiếp này được giải phóng cả tâm hồn và thể chất, chẳng trách A Vụ lại đòi hỏi khắt khe đến vậy.
"Mẫu thân cũng biết viết chữ ư?" Vừa nói xong A Vụ đã biết mình sai. Nàng vẫn coi Thôi Thị là người ngoài, không phải là mẹ ruột của mình, trong lòng nàng chỉ nhớ đến Trưởng Công chúa mẹ nàng mà thôi. Chính vì thế, A Vụ vẫn nhìn Thôi Thị với thân phận con của vợ lẽ, mà như thế có nghĩa là họ không được học hành gì.
Thôi Thị nghe xong thì sững sờ, khá tổn thương lòng tự tôn, nhưng vì người hỏi câu đó là A Vụ nên bà không để bụng. "Hồi còn nhỏ ta cũng được đọc vài cuốn sách, nhưng mấy năm nay quả là không đụng gì đến."
A Vụ quay sang nắm tay Thôi Thị, cúi đầu nói: "Mẫu thân, con sai rồi."
Thôi Thị vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán A Vụ, thở dài nói: "Do ta liên lụy đến con, nếu con không đầu thai vào bụng ta thì có lẽ..."
"Được đầu thai vào bụng của mẫu thân chính là phúc tu luyện vài kiếp trước của A Vụ, mẫu thân đừng nói những lời như vậy nữa nhé!" A Vụ xuống giường, bước đến trước mặt Thôi Thị rồi ôm bà đầy vẻ thân thiết.
Mặc dù lời nói của A Vụ không thật lắm, nhưng cũng chứa vài phần chân thành, những ngày qua nàng cảm thấy Thôi Thị thực sự rất yêu thương nàng, lại nâng niu chăm sóc nàng cẩn thận, trái tim có là sắt đá cũng phải mềm, huống chi trái tim của A Vụ là máu thịt.
Vì chiếm thân xác của Vinh Vật Ưu nên trong lòng A Vụ cảm thấy rất áy náy, nàng lại biết chuyện giữa Vinh Vật Ưu và Thôi Thị, làm một người mẹ như Thôi Thị chẳng dễ dàng gì, thế nên nàng quyết định phải thay Vinh Vật Ưu đối xử với Thôi Thị thật hiếu thuận.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì thấy nha hoàn bước vào bẩm báo Vinh tam gia đã về. Hai người vội vã đứng dậy, chỉnh lại trang phục rồi bước ra cửa đón. Vinh tam gia Vinh Cát Xương đang bước vào sân.
Nhìn thấy A Vụ, từ xa Vinh tam gia đã nhoẻn miệng cười, chân bước nhanh hơn. "A Vật khỏe hơn rồi đấy ư?" Vinh tam gia xoa đầu A Vụ. "Mặt đã có chút nhuận sắc rồi đấy."
Trong những ngày bị ốm, A Vụ đã gặp Vinh tam gia rồi. Mùa xuân sang năm, Vinh tam gia thi Hội, giờ là lúc ông phải miệt mài đèn sách. Vì muốn chuyên tâm dùi mài kinh sử nên Vinh tam gia đã xin lão thái thái và lão thái gia đến biệt viện Đông Sơn để tĩnh tâm đọc sách, nhưng vì bệnh tình của A Vụ, ông đã về nhà hai, ba lần, lần này về cũng là để thăm A Vụ.
Vinh tam gia nhét một cái túi giấy dầu vào tay A Vụ. "Bánh hoa lê của tiệm Lưu Trường Xuân, A Vật nhà chúng ta thích ăn món này nhất đấy!"
Tiệm bánh ngọt bốn mùa Lưu Trường Xuân có tiếng trong kinh thành, nhưng không phải là thứ gì quý hiếm, vậy mà Vinh tam gia nhất quyết tự cầm túi bánh, không cho người hầu cầm, tâm ý chứa đựng trong hành động này thật đáng nể phục.
A Vụ nhận túi bánh, nở nụ cười ngọt ngào. "Con cảm ơn cha!"
Sau đó, Vinh tam gia lại lấy một cái túi giấy dầu khác đưa cho Thôi Thị, nhìn vợ rất lâu, cảm giác như muốn dồn tất cả nỗi nhớ vào đôi mắt ấy. "Đây là cánh vịt quay ở tiệm Lão Vương Ký mà nàng thích ăn."
Thôi Thị nhận lấy túi đồ ăn, đôi má ửng hồng, miệng nở nụ cười tươi. Chẳng trách Vinh tam gia không thể "bỏ qua" bà, dù đã qua ba mươi tuổi, nhưng làn da của Thôi Thị vẫn trắng mịn hồng hào, gương mặt kiều diễm, chẳng khác gì một đại mĩ nhân.
Hai mẹ con đón Vinh tam gia vào phòng, Thôi Thị khéo léo hầu hạ trà nước, rồi lấy khăn lau mặt cho Vinh tam gia bằng cả tấm chân tình.
Vinh tam gia hưởng thụ sự hầu hạ của người vợ yêu kiều một cách tự nhiên. Xong xuôi, ông mới bắt mạch cho A Vụ. "Mạch đã ổn định rồi, chỉ có điều thể chất vẫn còn suy nhược, cần phải bồi bổ thêm." Nói đến đây, Vinh tam gia lại thở dài một tiếng, gương mặt thoáng lộ vẻ áy náy.
Những người đọc sách ngày xưa vốn có học vấn uyên bác, hiểu biết dịch lý, đông y, nhưng có người thì học qua loa, có người lại học chuyên sâu. Mẫu thân của Vinh tam gia qua đời từ sớm, từ nhỏ ông đã yếu ớt, cô độc nên nếu không phải là bệnh nặng, ông đều gắng sức vượt qua. Sau khi được đi học, ông đã kiên trì dành công sức và thời gian nghiên cứu y lý. Lúc nào cảm thấy đau đầu, chóng mặt, ông sẽ tự kê đơn và sai đầy tớ đi mua, thường thì uống là khỏi, chưa lần nào phải nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ cả. Chính vì vậy, ông hiểu biết khá nhiều về y dược.
Với bệnh của người vợ, ba người con và bản thân, chỉ cần có thời gian, ông đều tự tay chăm sóc, thế nên mới có chuyện ông bắt mạch cho A Vụ.
Thôi Thị thấy vậy, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Tam gia về lần này có việc gì không?"
"Ta trở về để thăm A Vật. À, ngoài ra còn có một người bạn mời ta đến Tiên Lầu uống rượu hàn huyên."
Thôi Thị gật đầu, trước giờ đi ngủ, bà đem số bạc do bán chuỗi ngọc còn dư lần trước đưa cho Vinh tam gia để ông đi tiếp đãi bạn. Hai vợ chồng họ thức tâm sự suốt đêm.
Còn A Vụ nằm trên giường mình trằn trọc không ngủ.