Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Phàn Quỳnh Chi đương nhiên cự quyệt cầu hôn của Lý lão gia bởi trong thâm tâm, bà vẫn còn chờ mong Kỷ Hàn Chương. Húc Họa cũng đồng ý với quyết định của bà – nàng không tán thành mối hôn sự này.

Phàn Quỳnh Chi lại nhận không ít quần áo về may vá, Húc Họa ngồi bên cạnh căng vải khung thêu, nói: “Nương, con dạy nương một loại phương pháp thêu.”

Phàn Quỳnh Chi cảm thấy, nữ nhi đã khôi phục thần trí của mình đang ngày càng trở nên lạ lẫm. Nhưng dù sao bà cũng là nữ nhân, con gái đột nhiên thông minh, bà cao hứng còn không kịp. Lúc này liền lại gần ngồi bên nàng, nghe Húc Họa xâu kim nói: “Loại phương pháp thêu này đã lâu con không sử dụng, cho nên có quên một chút. Nhưng vậy cũng đủ rồi.”

Nàng thêu vừa nhẹ vừa nhanh, hoa văn vô cùng sinh động. Phàn Quỳnh Chi xưa nay lấy việc may vá kiếm sống, nên cũng là người am hiểu nữ công, thế mà nhìn một hồi đã hoa cả mắt.

Thiên Cù Tử thông qua Huyền Quang Kính theo dõi việc học của đệ tử trong Âm Dương Viện. Hôm nay các Đạo sư đang tỉ thí, do tam trưởng lão Yến Hồi Lương chỉ đạo. Hề Vân Giai tác chiến một lát, phần thắng đã định, không cố hết sức đấu nữa.

Thiên Cù Tử đối với tiến bộ của đồ đệ khá hài lòng, ánh mắt liền nhẹ nhàng, cũng nhìn thoáng qua bên Húc Họa đang thêu thùa. Phi Châm Phường là một trong những kỹ năng nhập môn ở Huyền Môn, nên không tính là quá cao thâm. Ánh mắt nàng chăm chú, nhìn theo nhịp tay đưa kim thêu thùa.

Trong kính, Hề Vân Giai lưu lại cho Yến Hồi Lương mấy phần mặt mũi, chưa phân thắng bại liền nhanh chóng thu chiêu. Tính tình Thiên Cù Tử lãnh đạm, chân truyền đệ tử lại vô cùng hiểu chuyện. Dù sao đi nữa, cũng không mấy ai như Mộc Cuồng Dương, khi tỉ thí lại dám đánh sư phụ đến răng rơi đầy đất.

Thiên Cù Tử mải mê suy nghĩ, Thần Ma đột nhiên nói: “Ngài muốn một cái vật thêu ư?” Nó dùng giọng điệu thương lượng mời mọc, “Ta thay ngài cầu xin Khôi Thủ làm cho một cái, còn ngài xóa bỏ khế ước của ta, thế nào?”

Thiên Cù Tử hoàn hồn, mắt lại nhìn vào Huyền Quang Kính, đối với đề nghị của nó giống như không nghe thấy.

Phàn Quỳnh Chi sau bốn ngày học, cuối cùng cũng nắm được da lông quy luật. Loại thêu pháp này thực ra rất dễ dùng, lại không hao tốn nhiều linh lực. Nhưng dù sao đi nữa, ở trần gian đã là hiếm có khó tìm.

“Còn một điều cuối cùng, cũng chính là tuyệt kĩ của phương pháp này.” Húc Họa thêu một mũi cuối cùng lên hoa mẫu đơn, nói: “Dùng châm pháp này thêu thành hoa mẫu đơn, sau này nương sẽ thấy, ngày nở đêm tàn.”

Phàn Quỳnh Chi cười cười: “Làm gì có loại thêu pháp nào như vậy, Họa Họa lại nói bậy rồi.”

Nhưng tối đó, hoa mẫu đơn thật sự khép lại.

Phàn Quỳnh Chi kinh ngạc đến ngây người, lại nghe Húc Họa nói: “Mũi thêu cuối cùng cần tốn chút linh lực, bằng tình trạng cơ thể của mẫu thân, muốn thêu một thành phẩm sẽ mất sức trong sáu tháng. Nhưng đây đã là loại thêu pháp tiêu tốn ít linh lực nhất rồi, nương khi dùng nhớ phải cẩn thận.”

Phàn Quỳnh Chi vẫn còn khiếp sợ, Húc Họa đứng dậy, mỉm cười: “Sáng mai nương lên trấn đem bán cái này đi. Có lẽ sẽ được một vạn lượng bạc đấy.”

Phàn Quỳnh Chi lại há hốc miệng.

Sáng hôm sau, cả Tiên Trà trấn sôi sục.

Mọi người bàn tán, Phàn nương tử được tiên nhân nhập mộng, dạy cho một loại thêu kỹ. Vật phẩm thêu xong trông không chỉ vô cùng sống động, mà ghê gớm hơn, bức thêu hoa mẫu đơn còn có thể ngày nở đêm tàn nữa.

Thật là tuyệt thế trân bảo, một bức ngàn vàng.

Chạng vạng tối sau khi dạy học xong, Kỷ Hàn Chương cũng nghe phong phanh tin này.

Trước kia khi Phàn Quỳnh Chi vừa bị đuổi khỏi Kỷ gia, ông cũng có đến ghé thăm bà mấy lần. Chỉ là, lão mẫu trong nhà luôn chê nữ nhân kia là điềm xấu, khiến ông dần ít đến, nhất là sau này có người mới vào cửa, ông không tiện lui tới nữa.

Lại thêm con gái của họ ngu dại khiến ông cảm thấy thất bại, dần dần quên bẵng mẹ con hai người.

Bây giờ đột nhiên nghe tin vợ cũ, lòng chỉ thấy buồn cười. Cùng Phàn Quỳnh Chi vợ chồng hai năm, ông còn không hiểu nữ nhân này sao?

Nói chuyện bình thường cũng lí nhí như muỗi kêu, giờ còn rêu rao cái gì mà được tiên nhân nhập mộng?

Việc tiên nhân nhập mộng chính là do Húc Họa truyền ra. Nhưng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu.

Mọi người phần lớn đều vì tò mò vây xem, không có người chân chính muốn mua – Là vạn lượng bạch ngân đó, ta không ngốc đâu a!

Thấy Kỷ Hàn Chương bước vào tửu lâu, Phàn Quỳnh Chi lúng túng, không ngừng kéo kéo tay áo Húc Họa: “Họa Họa, chúng ta trở về đi, đứng trước chỗ đông người, ta…”

Húc Họa không để ý tới bà, Kỷ Hàn Chương lại trầm mặt: “Quỳnh Chi! Bà chẳng lẽ không học nữ tắc, chút lễ nghi liêm sỉ cũng bay biến sao? Sao có thể dám lộ diện ở đây, lại còn mang theo nữ nhi tới? Thế này là không sợ mất mặt ư?”

Phàn Quỳnh Chi kinh hãi đứng dậy. Vì cái tấm thêu được gọi là “Thần tiên thêu phẩm” này, người đến xem náo nhiệt trong tửu lâu rất nhiều. Bà lần đầu đứng giữa đám đông, lại bị trượng phu răn dạy trước mặt mọi người, lập tức nước mắt lưng tròng.

Húc Họa nhìn thoáng qua Kỷ Hàn Chương, lắc đầu, cảm thấy phẩm vị đàn ông của mẫu thân thật đáng thương.

Kỷ Hàn Chương đương nhiên cũng thấy nàng, còn nghĩ nàng là đứa ngu dại khiến ông mất hết mặt mũi, liền chỉ thẳng vào mặt Phàn Quỳnh Chi mà quát lớn: “Còn không mau đưa nó cút về!”

Phàn Quỳnh Chi rất muốn nói cho trượng phu rằng, nữ nhi của họ đã thanh tỉnh rồi, nhưng trước mặt mọi người bà lại thấy vô cùng xấu hổ, một câu cũng không nói được. Húc Họa ngồi yên không động đậy. Có một số việc, dùng lời không đủ diễn tả.

Phàn Quỳnh Chi cơ hồ cầu khẩn mà thấp giọng nói với nàng: “Họa Họa, chúng ta về nhà đi, đừng chọc giận cha con nữa.”

Bà vừa dứt lời, trong đám người bỗng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi – “Mẫu đơn khép lại rồi!”

Mọi người chấn kinh, tiếng tán thưởng vang lên không ngớt.

Kỷ Hàn Chương cũng sợ ngây người. Nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng, một người mặc trường bào làm bằng lụa Nguyên Bảo ở lầu trên đã nói vọng xuống: “Kỷ gia nương tử, lão gia nhà ta mời ngài lên lầu gặp một chút.”

Chung quanh sợ hãi thán phục chưa dứt, có người thấp giọng: “Là đại quản gia của Chu lão gia!”

Chu gia ở Tiên Trà là một phú hộ, nửa số đất ở trấn này đều là của bọn họ. Kỷ Hàn Chương kinh ngạc đến sững sờ. Ông từng nhiều lần nghĩ muốn đến Chu gia làm khách, lại dạy học cho các công tử tiểu thư ở đó, nhưng Chu viên ngoại lại tự tìm thầy bên ngoài, chưa từng để ông vào trong mắt.

Phàn Quỳnh Chi có chút mờ mịt, Húc Họa nói: “Đi thôi nương.” Nói xong, liền đỡ bà chậm rãi đi lên nhã thất.

Chu viên ngoại kiến thức rộng, nên tự biết tú nghệ như vậy có ý nghĩa gì. Lúc này ông gặp hai mẹ con Phàn Quỳnh Chi, trong lòng có chút ngạc nhiên. Phàn Quỳnh Chi da thịt trắng như ngọc, nhìn qua như mới đôi mươi, không ngờ lại có đứa con gái lớn đến như vậy.

Ông mỉm cười: “Phàn nương tử, Chu mỗ ta rất thích thêu phẩm của bà, có điều bán mười ngàn lượng bạc, chỉ sợ cả Tiên Trà trấn này cũng không ai đủ sức. Chu mỗ nguyện ra giá ba ngàn hai trăm lượng bạc, không biết ý của Phàn nương tử thế nào?”

“Ba… ba ngàn hai trăm lượng?” Phàn Quỳnh Chi cảm thấy cả người ngơ ngẩn, giống như vừa lạc vào cõi mộng.

Chu viên ngoại tiếp: “Không lừa phu nhân, ba ngàn hai trăm lượng đối với loại thêu phẩm này, quả thực giá không cao lắm. Nhưng Chu mỗ trong phường thêu có không ít bạn bè, lại nói lấy tài nghệ thêu thùa của phu nhân, hẳn cũng sẽ không cam chịu chôn chân ở đây.”

“Chu…Chu lão gia, ta… Ta cũng không biết.”

Thấy bà nói năng lộn xộn, Húc Họa nói: “Chu lão gia là người thiện lương, bức họa này gặp lão gia, chẳng khác chi vật quý gặp kỳ chủ. Gia mẫu gần đây cũng muốn đến những phường thêu khác học hỏi, xem ra sau này phải nhờ đến ngài rồi.”

Chu viên ngoại gật đầu, lập tức kêu quản gia lấy ngân lượng.

Quản gia tuyên bố trước mặt mọi người, Chu lão gia lấy ba ngàn hai trăm lượng bạc mua bức thêu. Đám đông ồn ào, Kỷ Hàn Chương choáng váng.

Ba ngàn lượng bạc! Ông dạy hai mươi mấy học đồ, dù tháng nào quà hiếu kính cũng tới không ngừng, nhưng chưa bao giờ vượt quá ba mươi lượng bạc!

Phàn Quỳnh Chi cùng Húc Họa cầm bạc xuống lầu, ánh mắt trống rỗng, mỗi bước giống như dẫm lên mây. Thời điểm lướt qua Kỷ Hàn Chương cũng không lên tiếng chào hỏi.

Về đến nhà, bà vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Húc Họa kín đáo đưa ngân phiếu đến: “Nương cầm đi.”

Phàn Quỳnh Chi bắt đầu run rẩy: “Họa Họa, ngươi là Họa Họa con ta sao? Ngươi từ chỗ nào mà học được những thứ này? Ngươi…” Bà nhớ đến mấy chuyện thần ma quỷ quái từng được nghe, sợ hãi hỏi: “Ngươi bị yêu tinh đoạt xá sao?”

(*) đoạt xá: chiếm đoạt cơ thể

Sức tưởng tượng của bà thật phong phú, Húc Họa cười đến không ngừng: “Chuyện này bây giờ con chưa giải thích được. Có điều nương hoài thai con ba năm, con cũng xem như nữ nhi của nương. Nương cứ coi như mười lăm năm qua con ngu ngốc, đều là vì đi theo tiên nhân học nghệ đi.”

Phàn Quỳnh Chi vẫn chưa hết hoảng hồn, Húc Họa vỗ vai bà nói: “Sáng mai có lẽ Kỷ gia sẽ cho người đến đón nương trở về. Có điều, nương có thể nghe con nói một câu được không?”

Phàn Quỳnh Chi hỏi: “Là câu gì?”

“Chu lão gia sau này nhất định sẽ giới thiệu nương đến những phường thêu khác. Nương đáp ứng con, chuyện Kỷ gia, trước mắt cứ kéo dài thêm một thời gian nữa để suy nghĩ thêm, một năm hay nửa năm cũng được, có được không?”

Phàn Quỳnh Chi đáp: “Nhưng mà… Họa Họa, dù sao ông ấy cũng là cha con, là trượng phu của ta. Ta…”

Húc Họa nói: “Ông ta gì cũng không phải, nương chỉ là yêu một cái bóng thôi.”

Phàn Quỳnh Chi mờ mịt, Húc Họa lại nói: “Nương, con còn có một yêu cầu. Nương có thể đáp ứng được không?”

Phàn Quỳnh Chi nhìn vào mắt ái nữ, nhẹ gật đầu.

Ngày hôm sau, trước cổng quả nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa. Đi cùng là Xuy Trúc, tì nữ nhà Kỷ gia. Lúc này nàng ta đứng ở cửa ra vào, cất giọng hỏi: “Có ai ở nhà không?”

Phàn Quỳnh Chi bây giờ vô cùng tín nhiệm Húc Họa, thấy Xuy Trúc đến cũng không ngạc nhiên. Nhưng đối với việc được Kỷ gia nghênh đón, mặc dù đã đồng ý với ái nữ sẽ suy nghĩ thêm, nhưng dù sao lòng cũng ẩn ẩn chờ mong.

Bà vội đáp: “Ai vậy?”

Ra cửa, nhìn thấy Xuy Trúc, trong lòng dâng lên một tia chua xót cùng ý nghĩ ngọt ngào – nhà chồng cuối cùng cũng lại chịu tiếp nhận bà.

Xuy Trúc nói: “Phu nhân, đêm qua lão gia về nhà, liền gặp lão thái thái nói rất nhớ ngài. Lão thái thái thấy gia thực sự chưa cạn tình, nên phái ta đến đây đón người cùng tiểu thư trở về.”

Phàn Quỳnh Chi vừa buột miệng định đáp ứng, quay đầu lại liền trông thấy Húc Họa đang dựa ở cửa mỉm cười. Bà cúi đầu. Cả đời này bà rất hiếm khi cự tuyệt người khác, nhất thời không biết nên từ chối ra sao.

Xuy Trúc nói: “Mời phu nhân tranh thủ thu dọn đồ đạc, mau cùng ta trở về.”

Húc Họa không mở miệng, nàng muốn nghe chính miệng nương nói cự tuyệt. Phàn Quỳnh Chi đành nói: “Ta ở đây còn có chút công việc chưa giải quyết. Ngươi về trước đi, chờ mấy ngày nữa ta giao xong hàng, sẽ cùng lão gia thương lượng chuyện về nhà.”

Xuy Trúc sửng sốt, hiển nhiên cứ tưởng bà sẽ không nhịn nổi mà vui vẻ trở về. Trên mặt nó lộ vẻ không kiên nhẫn, nói: “Phu nhân, lão thái thái là muốn trong hôm nay ngài trở về. Lão gia cũng đã phải nói hết khí lực mới xin được, vạn nhất sau này lão thái thái thay đổi chủ ý, ngài cũng đừng trách ta. Đến lúc đó ngài dù lại mang vải vóc gà mái các thứ, chỉ sợ sẽ chẳng được gì đâu.”

Phàn Quỳnh Chi chính là lo lắng cái này, nghe vậy liền quay lại nhìn về phía Húc Họa. Nàng lười biếng nói: “Con tin lời hứa của nương.”

Phàn Quỳnh Chi cắn môi: “Ta… ngày khác ta sẽ tự giải thích với lão thái thái sau.”

Xuy Trúc giận dữ hừ một tiếng, phân phó xa phu trở về. Trước khi lên xe còn hầm hừ một câu: “Đúng là không biết điều.”

Không quá hai ngày, một vị quản sự họ Hà từ phường thêu đến. Sau khi tự mình ngắm nghía thêu phẩm của Phàn Quỳnh Chi liền hết sức hài lòng. Ông là quản sự một phường thêu rất lớn, lập tức ra giá cao để mua tất cả.

Phàn Quỳnh Chi vô cùng cao hứng, lại nghe Hà quản sự dặn dò: “Phàn nương tử, lần trước ta có xem qua bức Lạc Dương Mẫu Đơn mà bà bán cho lão Chu, thật là đẹp như thần tiên làm ra. Sau này bà có thêu bức khác như vậy, nhớ trực tiếp lưu lại, ta sẽ định kì tới thu mua.”

Phàn Quỳnh Chi liên tục đáp ứng. Đưa tiễn Hà quản sự xong, tâm tình bà vô cùng tốt. Húc Họa nói: “Nương, chúng ta đi dạo phố không?”

Phàn Quỳnh Chi đối với nữ nhi luôn rất cưng chiều nên lập tức đồng ý. Húc Họa đang đói muốn chết nên không muốn đi bộ. Hai người thuê xe ngựa chạy đến trấn.

Phàn Quỳnh Chi trong tay đã có hơn bốn nghìn lượng bạc trắng (*), đối với con số này đã  mất đi khái niệm nhiều ít. Trên đường đi, Húc Họa bỏ tiền mua không ít tơ lụa cùng bột phấn. Nàng đã lâu không xuống nhân gian, nên rất yêu thích không khí họp chợ.

(*) Là do sau khi bán cho Hà quản sự được thêm tiền

Phàn Quỳnh Chi thấy nữ nhi cao hứng, liền dứt khoát đưa nàng mua mấy thứ đồ trang sức. Nữ nhi đã trưởng thành, không có phấn son dát bạc thì xem kiểu gì.

Hai người đi vào cửa hàng trang sức, trong tiệm đã có vài khách nhân khác. Phàn Quỳnh Chi sửng sốt. Thật khéo quá, không ngờ lại chính là Kỷ Hàn Chương, đem theo vợ hai cùng lão thái thái chuẩn bị đem vòng tay đánh thành mấy món trang sức mới.

Hai mắt nhìn nhau, Phàn Quỳnh Chi tiến ra trước: “Nương.”

Lão thái thái trông thấy bà, nét mặt chợt lạnh: “Chào cái gì, lần trước phái người đến đưa ngươi về, ngươi còn đòi làm giá. Muốn lão bà ta phải tự mình đến nhà rước về hay sao?”

Bà ta tự nhận hiểu rõ đứa con dâu này lắm. Lấy tính tình của nó, qua mấy ngày lại để con trai qua một chuyến, đằng nào cũng sẽ trở về Kỷ gia. Căn bản không phải vội.

Phàn Quỳnh Chi vội la lên: “Không phải đâu, nương.” Đôt nhiên nhớ đến Húc Họa liền nhanh chóng kéo nàng đến, khẽ nói, “Họa Họa, gọi bà nội.”

Húc Họa bước chậm rãi đến trước mặt lão thái thái. Bà ta nhìn thấy nàng, khẽ nhếch cằm, đợi nghe nàng chào. Húc Họa lại trực tiếp lướt qua, đi thẳng vào quầy: “Nương, chúng ta chẳng phải đến mua đồ trang sức sao?”

Phàn Quỳnh Chi có chút kinh hoảng: “Đứa nhỏ này, sao lại không biết lễ nghĩa như vậy? Còn không mau lại đây!”

Bị bẽ mặt ngay trước mặt con dâu, lão thái thái không vui nói: “Không biết cấp bậc lễ nghĩa thì về nhà dạy dỗ lại đi! Đừng có ra ngoài mà thô tục lỗ mãng, làm mất mặt mũi Kỷ gia!”

Lúc này Kỷ Hàn Chương cùng vợ hai cực nhanh hiểu đại cục, liền nhanh chóng giúp lão thái thái xoa ngực thuận khí: “Nương, người đừng so đo với nha đầu hoang dã đó, sẽ làm tổn hại đến thân thể.”

Phàn Quỳnh Chi nhất thời luống cuống, bên kia Húc Họa nói: “Nương, con muốn cái này!”

Nàng chỉ vào chiếc nhẫn màu ngọc bích, được lót trên một tấm lụa vàng kim. Lão thái thái hay tới cửa hàng này, liền biết đây là thứ rất quý giá, lên tới bốn trăm lượng bạc trắng.

Phàn Quỳnh Chi: “Họa Họa.”

Nàng làm nũng: “Nương, mua cho con đi mà.”

Thanh âm vừa mềm mại vừa dễ thương, cách Thần Ma cũng cảm thấy ngọt ngào. Thiên Cù Tử đang chỉnh lý pháp trận của đệ tử, nghe thấy giọng nói của nàng không khỏi ngẩng đầu lên, thấy nàng ôm cánh tay Phàn Quỳnh Chi mà lay lay, giọt mực trên ngòi bút hắn khẽ rơi xuống giấy.

Nàng năn nỉ làm Phàn Quỳnh Chi có chút mềm lòng. Mặc dù trong tay nhiều bạc, nhưng bỏ ra bốn trăm lượng cũng vẫn thấy đau. Có điều nữ nhi muốn, bà sẽ không keo kiệt. Bà nói: “Được, con ngoan ngoãn gọi bà nội, nương mua cho.”

Húc Họa lúc này mới bước đến trước mặt lão thái thái, miễn cưỡng gọi: “Bà nội.” Thật qua loa, thật kém thành ý.

Phàn Quỳnh Chi không đành lòng trách cứ nàng. Trong lời ca tụng lấy lòng của chưởng quỹ, bà móc ngân phiếu ra, mua chiếc nhẫn ngọc bích kia.

Húc Họa tiện tay thử một chút. Ngón tay nàng còn thô, chiếc nhẫn căn bản không vừa. “Ai nha, vật tốt mà không vừa rồi.” Nàng cầm tay Phàn Quỳnh Chi đưa lên, “Nương, người mang vừa hợp đó, liền để cho nương đi, lần sau mua cái khác cho con cũng được.” Bốn trăm lượng bạc trắng hệt như một trò đùa.

Kỷ gia lão thái thái cùng con dâu đồng loạt biến sắc. Sự tình về Phàn Quỳnh Chi các bà đã từng nghe, nhưng Kỷ lão thái thái biết tínhPhàn Quỳnh Chi quá rõ, nó luôn luôn tiết kiệm, sẽ không bao giờ đắp nhiều tiền lên người. Chờ đến lúc về lại Kỷ gia, số tiền này còn chẳng phải như thịt trong nồi ư?

Nhưng hiện tại cho thấy, nữ nhi của Phàn Quỳnh Chi đúng là không được tích sự gì. Đợi đến lúc hai mẹ con chịu về lại Kỷ gia, thì đã tiêu pha còn thừa lại được mấy đồng?

Đêm hôm ấy, Kỷ Hàn Chương suốt đêm chạy về nhà Phàn Quỳnh Chi. Trong nhà, ông ta bị lão thái thái mắng đến lợi hại, nói còn tiếp tục chần chừ, lỡ hai mẹ con kia tiêu hết tiền thì sao? Lập tức không làm cao nữa, thúc giục con trai nhanh đem hai người kia về Kỷ gia mau.

Dù thế nào, cũng phải để Phàn Quỳnh Chi đưa bạc đã rồi tính.

Phàn Quỳnh Chi đang đứng ở cửa, trong một giây không kịp nhận ra bóng người kia là ai.

Kỷ Hàn Chương nói: “Nương tử, lão thái thái để ta tới đưa mẹ con các nàng trở về.”

Phàn Quỳnh Chi nghe vậy, đột nhiên nước mắt như mưa. Bà chợt nhận ra, nguyên lai đã mười sáu năm trôi qua. Kỷ Hàn Chương bước đến gần, trong phòng đèn đuốc chập chờn, người trước mặt khoác bạch sam mỏng, phấn điêu ngọc mài, đẹp như đang bông hoa đang nở rộ.

Trong lòng ông bất giác sinh một tia yêu thương, ôn nhu nói: “Những năm nay nàng vất vả rồi, mang theo hài tử trở về đi.”

Phàn Quỳnh Chi hai tay che mặt, nghẹn ngào: “Hàn Chương, ta đã đợi chàng nói những lời này, đợi những mười sáu năm.”

Kỷ Hàn Chương than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm hai vai bà. Linh khí Húc Họa rót vào cơ thể Phàn Quỳnh Chi khiến hơi thở bà ngọt ngào tinh khiết, Kỷ Hàn Chương thần hồn rung động, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà. Sau này giúp ta hảo hảo dạy con, đừng sinh thêm sự cố gì nữa.”

Lưng Phàn Quỳnh Chi hơi cứng lại, người đàn ông trước mặt chính là ác mộng mười mấy năm không tan. Chợt cảm thấy thật lạ lẫm, bà vô thức theo bản năng văng ra, quay đầu lại nhìn.

Húc Họa không ở đó.

Bà hít sâu một hơi, nói: “Hàn Chương, đa tạ ông đã tới, nhưng ta không muốn trở về.”

Kỷ Hàn Chương không tin vào tai mình, nữ nhân này có bao giờ dám trái ý ông? Ông hỏi: “Có ý gì?”

Phàn Quỳnh Chi đáp: “Ta đã đáp ứng nữ nhi, trước mắt sẽ không trở về Kỷ gia.”

Kỷ Hàn Chương cả giận: “Nó là nữ nhi của ta, lúc nào chuyện trong nhà đến phiên bà làm chủ? Bà xem đã dạy dỗ nó ra thế nào đi!”

Phàn Quỳnh Chi không nén được, nhiều năm như vậy, hắn có thể nói bà không tốt cũng được, nhưng động tới con gái thì không. Bà nói: “Hàn Chương, Họa Họa khó lắm mới khôi phục lại, ông không được nói con như vậy!”

Lần đầu tiên trong đời bà dám phản kháng tranh luận.

Kỷ Hàn Chương tức tối: “Ta là cha nó! Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, nó đạo lý này còn không hiểu, còn nói là khôi phục bình thường sao?”

Phàn Quỳnh Chi lùi lại một bước, đột nhiên hỏi: “Hàn Chương, nếu Họa Họa không thể khôi phục thần trí, nếu nó chưa từng dạy ta thêu thùa, ông còn để ta trở lại Kỷ gia sao?”

Bao nhiêu năm qua, đã từng yêu đã từng hy vọng, dù biết phía trước là bụi gai phủ đầy, nhưng vẫn si ngốc khổ đợi. Đột nhiên, bà cũng tự hỏi chính mình lý do. Hình như, đáp án  thực ra đã có sẵn trong lòng.

Kỷ Hàn Chương sửng sốt một chút, nói: “Mẫu thân ta chỉ là do nhất thời giận dỗi, lại sợ hãi thị phi, nên mới để hai mẹ con các ngươi dọn ra ngoài. Bà dù sao cũng là dâu nhà họ Kỷ, chẳng lẽ muốn để bụng cả đời?”

Phàn Quỳnh Chi lắc đầu, nước mắt như châu: “Ông gạt ta. Kỳ thật ta biết ông lại gạt ta.” Bà thì thào nói, “Ta biết ông lại gạt ta.”

Nói xong liền vào phòng, khép chặt cửa.

Húc Họa không bước đến gần, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bà trượt xuống cửa gào khóc.

Thiên Cù Tử trầm mặc. Hắn sinh ra trong hào môn, thuở nhỏ gặp danh sư, sau này dựa vào thiên tư cùng nghị lực mà bước đến địa vị hôm nay. Đối với bí pháp Huyền Môn, hắn rõ như lòng bàn tay, nhưng ẩn tình thế gian, hắn hoàn toàn không ấn tượng.

Mà nàng ở thế gian, tính toán nhân tâm từng ly từng tí, đối với mỗi người cẩn thận thăm dò.

Húc Họa không để ý Phàn Quỳnh Chi nữa. Nàng trở lại phòng mình thay quần áo. Mỗi tối nàng đều luyện chút võ công, vận động nên ra mồ hôi. Thiên Cù Tử lại không ra lệnh dừng chuyển hình ảnh tới, Thần Ma đành phải tự mình điều chỉnh góc độ, cho hắn nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.

Thấy hắn không nói không động, nó cảm thấy thật sự không đoán được tâm tư.

Người này hoàn toàn không theo tư duy bình thường a. Theo lý, đáng ra hắn ta hi sinh nhiều thứ như vậy, hẳn phải muốn chơi đùa một tí, cầm tù dưỡng thành cái đó đó a? Lại không thừa lúc vắng mà vào, giờ chẳng phải thời cơ tốt nhất để ăn đậu hũ người ta sao?

Nhưng hắn làm gì a? 

Đường đường là chưởng viện Cửu Uyên, thấy mỹ nhân gặp rủi ro ở nhân gian, hắn ngồi một bên, xoa xoa gãi gãi hóng hớt a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui