Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Lúc thấy cô gái hiện hình, những người thôn dân đều sợ hãi, ồn ào cũng nhỏ lại một phần. Giờ thấy linh hồn cô đã phiêu tán đi, lá gan bọn họ lại to lên, vây quanh đám người Tịnh Vô Nê ầm ĩ không ngớt, muốn đuổi bọn họ lập tức rời khỏi núi Giao Chỉ.

Chư đệ tử tức giận tới dựng hết lông mày – hóa ra trảm ma trừ yêu, bảo vệ chính nghĩa không hề giống như tưởng tượng!

Ý cười ôn hòa trên mặt Húc Họa biến mất không còn chút tung tích, nàng lãnh đạm nói: “Đệ tử nghe lệnh, tiến vào thôn Giao Chỉ, cứu đàn bà con gái trong thôn ra. Nếu còn về nhà được thì cho về, còn không…” Nàng nghĩ nghĩ, nửa đùa nửa thật nói, “Mang về làm thị nữ cũng được.”

Đám đệ tử nãy giờ nhịn giận đầy một bụng, lúc này mặc kệ Thiên Cù Tử có đồng ý hay không, liền lớn tiếng đồng thanh: “Được!”

Thôn dân thấy vậy huyên náo càng dữ, thậm chí còn có người lấy đá, gậy gộc từ trong núi ra chuẩn bị đánh. Bọn họ ở cái thôn này luôn rất đoàn kết. Tính tới nay, nhà ai cưới vợ cũng đều được những người cùng thôn hỗ trợ lừa gạt che đậy. Gặp chuyện, cũng là toàn bộ thôn trang cùng nhau chống trả.

Cho nên dù đã qua nhiều năm, trừ mấy nơi phụ cận nghe được phong phanh chút tin đồn, những chuyện xấu hơn thì chưa từng bại lộ.

Hôm nay nghe Húc Họa nói xong, bọn họ lập tức hè nhau chống đối.

Nàng nhấn mạnh từ chữ lạnh như băng: “Ai chống lại, giết.”

Thiên Cù Tử hơi nhíu mi nhưng chưa nói gì.

Hôm nay tới đây mặc dù chỉ là đệ tử ngọai môn, nhưng đối với bọn đàn ông trong cái thôn này thì vẫn xứng đáng với hai chữ “cao nhân”. Bọn họ rất nhanh đánh thắng, xông vào làng, cứu ra mấy chục người vợ bên trong.

Những nữ nhân này phần lớn bị cầm tù giam giữ, bạo lực gia đình, nhưng khi nhắc đến về nhà mẹ đẻ, thì nhiều người không quyến luyến con cái thì cũng sợ hãi thị phi, bởi vậy mà không về.

Mọi người dở khóc dở cười, đành phải cho các cô tiền bạc hoặc an bài đến nhà bạn bè làm việc. Ai cũng hăng hái làm việc thiện, bận rộn đến hơn nửa đêm, vậy mà vẫn bị rất nhiều người trong thôn chửi mắng, nói họ cướp mất phụ nữ, nhất định sẽ bị trời phạt.

Tịnh Vô Nê dở khóc dở cười, Húc Họa đứng một bên đợi mọi người làm xong chuyện mới bày tỏ: “Giàu nghèo không phải ranh giới thiện ác, khắp nơi trong nhân gian đâu đâu cũng chứa tạp niệm. Mọi người chưa từng bị nhúng chàm, chắc chắn sẽ gặp phải vài việc khiến bản thân hoài nghi tín ngưỡng, thay đổi mục đích ban đầu. Rằng chúng ta rốt cuộc đang giúp đỡ loại người nào? Đang rửa oan cho ai? Chúng ta trảm yêu trừ ma, rốt cuộc có phải là trảm yêu thật không, cuối cùng đã nhận được cái gì?”

Thần sắc nàng ôn hòa vui vẻ, từng chữ trong sáng thấu hiểu: “Thanh kiếm dù ngộ đạo, cũng chẳng chặt được sự ác lòng người. Nhưng có thể xem nó như gương để nhìn lại bản thân, đường đi có xa xôi hay nặng nề bao nhiêu, khó khăn hay trắc trở cách mấy, cũng vẫn được giữ đôi mắt cương trực, bụng sáng như trăng.”

Nàng vỗ nhẹ vai đệ tử trước mặt: “Con đường chúng ta chọn chưa chắc sẽ đem lại vinh quang hay yêu mến, nhưng vẫn nguyện cầm chắc kiếm trong tay, bảo hộ chúng ta tâm như trăng sáng. Một mực hướng đạo mà đi, phủi hết bụi trần, đừng để biến thành những linh hồn chìm trong bùn nhơ mà chúng ta xem thường.”

Thiên Cù Tử vẫn y nguyên không nói, nhưng rất nhiều năm sau, hắn vẫn hồi tưởng lại  hình ảnh Húc Họa khi đó.

Mọi nhan sắc trên cõi đời này, đều phải chịu thua vì nàng.

Húc Họa kết thúc mỹ mãn khóa học thực hành hôm nay, Tịnh Vô Nê đưa đám đệ tử trở về trai Tâm Nham. Mặc dù trong lòng vẫn còn đầy lửa giận, nhưng mọi người đều cố gắng thoát khỏi cảm xúc đó.

Con đường theo đạo dằng dặc vô biên, sớm hay muộn tâm hồn cũng sẽ nên chai sạn, bây giờ trải qua sớm một chút cũng không có gì xấu.

Húc Họa đi giữa đám đệ tử, Hướng Manh cùng Đường Khác vây quanh nàng hỏi lung tung rất nhiều, hai vị tiểu công tử này trong đám đệ tử ngoại môn năm nay có gia thế cao nhất. Có hai người bọn họ ở cạnh, những đệ tử khác liền không tới gần Húc Họa nữa.

Thiên Cù Tử đi đầu, bên tai nghe thấy nàng đang kiên nhẫn trả lời, trong lòng không vui nhưng ngoài miệng lại không thể nói. Thân là chưởng viện, ngay cả một cái nhìn cũng cần có lý do.

Mà mọi người Cửu Uyên Tiên Tông khi nhận thấy Thiên Cù Tử đột nhiên cao lên ba tấc, ánh mắt đều có chút quái dị.

Hắn một khúc gỗ ngàn năm, tự nhiên để ý tới ngoại hình, chỉ sợ đã có gió xuân quét tới.

[Truy cập “Trúc Hiên Thanh Băng để đọc truyện trên website chính chủ]

Đối với các loại ánh mắt dò xét, Thiên Cù Tử vẫn giữ nguyên trầm mặc.

Ngày tiếp theo, chín chưởng viện Cửu Uyên nhận được bái thiếp từ Giang Hà kiếm phái. Lần trước Thiên Cù Tử tự mình ra tay bắt tiền chưởng môn Giang Hà kiếm phái Hạ Tâm Bích, toàn bộ kiếm phái liền lâm vào khủng hoảng.

Bây giờ Hạ Tâm Bích đã bị xử tử, bọn họ đương nhiên mong được Cửu Uyên tha thứ, chưởng môn tương lai của bọn họ, dù thế nào cũng muốn được Cửu Uyên tán thành. Giang Hà chỉ là một môn phái nhỏ, tuyệt đối không thể đắc tội với một đại tông Huyền môn được.

Thiên Cù Tử không thể không đi, nếu hắn không đi, chỉ sợ Giang Hà kiếm phái sẽ bất an, không chừng còn sinh ra thị phi.

Đến không chỉ có mỗi tấm thiệp mời này, khi trời sắp sáng, liền có một khí tức cường đại tiến gần rừng Khổ Trúc.

Đó chính là đám người Ngọc Lam Tảo, Bất Động Bồ Đề cùng Mộc Cuồng Dương. 

Mộc Cuồng Dương mặc kệ Thiên Cù tử đồng ý hay không mà bá vai hắn, nói: “Lần trước Hạ Tâm Bích động sát tâm với đệ tử của ngươi, Giang Hà kiếm phái bây giờ có lẽ chỉ có ngươi mới là người cần mời nhất. Bất quá chúng ta là bạn tốt, cùng chung chí hướng, nên sẽ cùng ngươi đi đến nơi, về đến chốn vậy.”

Thiên Cù Tử chau mày: “Giang Hà kiếm phái cũng là một thế lực trong Huyền Môn, đồng đạo đã mời, chúng ta tất nhiên nên tới. Mộc chưởng viện xin hãy buông tay.”

Mộc Cuồng Dương chợt cười to như chuông kêu: “Sao ngươi tự dưng cao lên vậy? Này… Lão củi khô ngàn năm ngươi tự dưng để ý tới ngoại hình, không phải là tự dưng phun trào xuân tâm đó chứ?” Thiên Cù Tử nghe vậy nhăn nhó, cô lại cười đến đen tối, dùng sức vỗ vỗ bả vai hắn, “Ta nhớ ngươi vừa mới xuất quan, thương thế đã tốt lên chưa? Nếu chưa tốt, thì để gia ôm ngươi?”

Mộc Cuồng Dương là một Đao tu tuyệt đỉnh, tiện tay cũng có thể nện đổ tường. Tất cả pháp trận hộ thân của Thiên Cù Tử đều dồn lên bả vai, Tái Sương Quy từ xa thấy cô hành hạ trò cưng của mình liền trầm giọng nói: “Vân Giai, còn không mau qua chào Mộc chưởng viện?”

Hề Vân Giai sau lưng ông đành phải đau khổ tiến lên thi lễ: “Mộc…Mộc chưởng viện.”

Mộc Cuồng Dương tự dưng thấy một mầm non tươi xanh, liền lập tức buông Thiên Cù Tử ra, vù một cái đến gần: “Tiểu Vân Giai, dạo này công pháp tu luyện thế nào rồi?” Cô vuốt vuốt cằm Hề Vân Giai, lại xoa xoa bóp bóp cánh tay hắn, “Hôm nào ngươi tới Đao tông, để sư thúc dạy bảo ngươi một chút nào.”

Hề Vân Giai chỉ cảm thấy tay như bị kìm sắt vặn kéo, nhưng không dám phản kháng, lông mày mi mắt run rẩy, như thể sắp khóc tới nơi.

Trẻ nhỏ không có tội!

Hề chưởng viện đau lòng đồ đệ, than nhẹ một tiếng: “Đã có việc quan trọng thì nên lên đường sớm.”

Mộc Cuồng Dương lúc này mới buông tha cho đại đệ tử đáng thương, quay đầu bá vai Thiên Cù Tử nói: “Ta nhớ lần này ngươi bị thương, vậy mà một nữ nhân hiểu chuyện bên cạnh cũng chẳng có. Ta biết nữ tu trong Tiên môn rất hiếm ai xứng đôi với ngươi, nhưng có một người rất thích hợp, còn đang đứng trước mặt ngươi nữa…”

Cô trắng trợn tự khen chính mình một phen, Thiên Cù Tử mí mắt run rẩy, vẻ đạm mạc bên ngoài sém chút nữa không duy trì nổi.

Cũng may Bất Động Bồ Đề cùng Ngọc Lam Tảo đều ý thức thời gian quý giá, liều mạng tăng tốc Phi Chu, cuối cùng cũng thấy Giang Hà kiếm phái ở trước mặt.

Để khỏi phiền phức, trước khi đến bọn họ không có báo trước. Lúc bọn họ đang đi trên con đường dẫn vào Giang Hà kiếm phái, thì lại nghe loáng thoáng thanh âm cãi nhau, hơn nữa còn được bịt lại bằng pháp trận ngầm. Mọi người không hẹn mà dừng bước, đều là nhân vật đại tu, đối với pháp trận luôn mẫn cảm hơn bình thường. 

Nếu là tranh chấp bình thường thì thôi, nhưng đằng này còn lấy cả pháp trận ra che giấu, muốn không lưu ý cũng không được.

Tiền chưởng môn của kiếm phái đã đền tội, chưởng môn mới còn chưa chọn được người, rốt cuộc ai ở đây cãi lộn?

Mọi người nhìn nhau một chút, trực tiếp đi hướng về chỗ pháp trận. Càng đi càng không ngờ, phía sau cây ngô đồng hiu quạnh, cành khô rớt xuống kêu vang, lại chính là một cái sân sạch sẽ vắng vẻ. Ở đó còn treo mấy cái màn hiếu (*), chính giữa là một chữ “Điện” đập vào mắt.

(*) Màn hiếu: màn treo lúc có tang

Linh đường này, không cần nghĩ nhiều cũng biết linh cữu của ai đặt ở đây – Hạ Tâm Bích. 

Kỳ thật, Hạ Tâm Bích không phải người nhát cáy. Dù sao buôn bán Ma Khôi cũng là loại mua bán không vốn to lời, những năm nay Giang Hà kiếm phái chỉ sợ đã vơ vét được không ít của cải, sảnh chính cũng được làm lớn ra mấy lần, hoàn toàn không còn dáng vẻ môn phái nhỏ xíu nghèo nàn thiếu thốn khi xưa.

Giang Hà kiếm phái từ hai trăm môn đồ tới nay đã hùng cứ một phương, thật sự không thể không nhắc tới công lao của Chu Tâm Bích. Trong Tông môn, đại đa số môn nhân đều từng được hắn giúp đỡ, chỉ tiếc vào lúc cuối cùng này, một người đến dâng hương tế bái cho hắn cũng chẳng có.

Nói chung chính là vì không thể chọc vào quyền uy, nên không ai muốn cùng hắn dính dáng dù chỉ một chút.

Bốn người nhìn thoáng qua linh đường, liền nghe thấy tiếng nữ tử vì giận mà bật khóc: “Cha ta xương cốt chưa lạnh, ngươi lại làm chuyện cầm thú như thế, rốt cuộc có phải người nữa hay không?”

Giọng nam trả lời: “Thôi đi, cha cô chết rồi, cô không biết ông ta đắc tội với ai ư? Là Hề chưởng viện Cửu Uyên Tiên Tông được chưa! Cô làm ơn đừng có ra vẻ kiểu cách thiên kim tiểu thư đáng tởm đó nữa! Nếu chẳng vì ta có hôn ước với cô, thì một ngón tay cô ta cũng không thèm đụng.”

Người nữ cả giận nói: “Quý Kiêu Sương! Huyền môn có quy củ, vợ con không liên quan! Cha ta phạm sai lầm, cũng đã chịu trừng phạt, ta hà cớ gì lại phải chịu liên quan? Hôn ước này chính là chủ ý của sư bá, nhưng ông ta có quyền gì mà đòi quyết định chuyện chung thân đại sự của ta? Ta căn bản không hề đồng ý! Ngươi cút đi!”

“Cô không đồng ý?” Giọng nam cười lạnh, tiếp đó truyền đến một trận tiếng áo lụa bị xé rách, “Bọn họ vì để tranh chức chưởng môn mà hận không thể lập tức đuổi cô ra khỏi cửa. Chẳng phải cô đang nghĩ vì sao đột nhiên toàn thân vô lực, còn ta đột nhiên xuất hiện ở đây ư?”

“Ngươi! Không được… Cha ta xương cốt chưa lạnh, các người sao có thể lấy cha ta ra làm… Cầm thú! Đồ cầm thú!” Giọng nữ tràn đầy vẻ không dám tin.

Giọng nam kia cười to: “Đến lúc này mà cô còn không biết lấy lòng lão tử để được hưởng lợi nữa, đúng là ngu xuẩn.”

Bốn vị chưởng viện nhíu mày, Ngọc Lam Tảo nói: “Một người là con gái của Hạ Tâm Bích, Hạ Chi Lan. Còn người kia… là con trai của Quý cung chủ Bốc thiên cung.”

Hắn không nói thêm, mà thực ra cũng chẳng cần nhiều lời. Hạ Tâm Bích chết rồi, Giang Hà kiếm phái nói hắn đắc tội với chưởng viện của Cửu Uyên, xem hắn là tội phạm tổn hại đến kiếm phái, hận không thể mau mau phân rõ giới tuyến. Con gái của hắn Hạ Chi Lan không thể nghi ngờ chính là chậu nước bẩn mà bọn họ nóng lòng muốn tạt ra ngoài gấp.

Chẳng quan tâm cô đang chịu đại tang, mà đã vội vàng quyết định việc hôn nhân đại sự thay. Thậm chí vì để phòng ngừa cô phản kháng, còn sắp đặt pháp trận, nhốt cô cùng Quý Kiêu Sương vào một chỗ. Mục đích là gì, cũng chẳng cần nhiều lời đã hiểu. 

Ngọc Lam Tảo vừa dứt lời, liền thấy mắt hoa một cái, Bất Động Bồ Đề đã biến mất không thấy tăm hơi.

Pháp trận ở linh đường lập tức bị một quyền đánh nát. Cuồng phong không có gì ngăn trở ập đến, Qúy Kiêu Sương vừa ngẩng đầu, liền bị một quyền đập thẳng vào mặt. Trong đầu hắn “ong” một tiếng lớn, cả người bay ra ngoài, rơi vào đống nước bẩn, bất tỉnh nhân sự.

Hạ Chi Lan chỉ thấy cuồng phong đang nhằm ngay mặt mình mà bay đến, khoảnh khắc tưởng mình sắp bị đập tan nát rồi, thì một sức mạnh kéo cô rơi vào một thân mềm mại, chính là lồng ngực một người.

Chóp mũi đưa đến mùi đàn hương, cuồng phong kia chỉ sượt qua gò má, cho nên không bị thương chút nào. Trong đầu Hạ Chi Lan một mảnh hỗn độn, lúc lâu sau ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người ấy đang cầm một chiếc chuỳ hàng ma. Trên chùy khắc tên “Từ Bi Thần Dụ”, bên trên cài chuông vàng, tiếng chuông kêu như thể gặp gió nhẹ chứ chẳng phải là cuồng phong.

Hạ Chi Lan ngây người, bản thân còn tựa trong ngực hắn, cánh tay cầm chùy của hắn chỉ quấn nửa vòng eo cô, thuần túy là bảo vệ, không hề chạm vào da thịt. Kình khí hộ thân hắn bảo vệ cô khỏi cuồng phong bão táp, thân hình hắn như núi lớn, mặc cho trọc khí cuồng thổi, góc áo cũng chẳng mảy may rung động.

Thiên Cù Tử khẽ nhíu mày, lập tức không dấu vết cách xa Hạ Chi Lan. Ngọc Lam Tảo thì thầm vào tai Bất Động Bồ Đề: “Lấy bạo lực thu phục người sẽ làm ảnh hưởng xấu đến tu hành đó!”

Mộc Cuồng Dương nói: “Đúng vậy, để người xuất gia động chân động tay, trông thiếu  khí chất.”, lại rút thanh đao dài sáu thước Càn Khôn Nhật Nguyệt ra, “Trực tiếp chém chết hay hơn.”

Ngọc Lam Tảo vội giơ tay ngăn cản, Thiên Cù Tử tiến lên đá Quý Kiêu Sương một cái. Bất Động Bồ Đề khi nãy chỉ bằng một quyền đã đem pháp bảo hộ thân của tên công tử Bốc thiên cung nghiền thành bột mịn, hiện giờ Quý Kiêu Sương chẳng khác chi một đống nhão nhoẹt bẩn thỉu, bốc mùi tanh hôi.

Thiên Cù Tử nhíu mày, đối với Bốc thiên cung vẫn muốn để lại chút mặt mũi, nói với hắn ta rằng: “Ngươi may mắn cưới được Hạ cô nương, đáng lý nên tôn trọng bảo vệ, Bốc thiên cung cũng coi như danh môn chính phái, không nên làm mất mặt Tiên môn mới phải.”

[Vào “Trúc Hiên Thanh Băng” để ủng hộ editor nhé]

Mặc dù giọng nói hắn ôn hòa trầm tĩnh, nhưng mang nặng phong thái uy nghi. Trên thân áo bào hắn, chín đầu hoa văn đen giao hoa tung hoành, hỗ trợ lẫn nhau, cuộn lại thành hình con cá kình, ám chỉ chín mạch Cửu Uyên gồm Chỉ thủy, Lưu thủy, Lạm thủy, Ốc thủy, Qũy thủy, Ung thủy, Khiên thủy cùng Phì thủy.

Bên hông hắn đeo ngọc bội Âm Dương Song Ngư, sau lưng đeo đàn tranh cùng bảo kiếm.

Quý Kiêu Sương có mù cũng đoán được hắn là ai. Huống chi một quyền sấm sét của Bất Động Bồ Đề cũng đủ khiến hắn sợ cả đời. Bốn vị chưởng viện Cửu Uyên Tiên Tông đều ở đây, một cái Bốc thiên cung còn chẳng đáng sợi lông gà, hắn đâu còn dám giảo biện, chỉ có thể cuống quít dập đầu thưa vâng.

Thiên Cù Tử nói: “Đi đi.”

Đợi đến lúc Quý Kiêu Sương rời khỏi, Hạ Chi Lan mới quỳ xuống khấu tạ. Bất Động Bồ Đề hỏi: “Hôn sự này ngươi không nguyện ý, vậy sao còn phải gả?”

Hạ Chi Lan cúi đầu, lúc lâu sau đáp: “Ta…” Một chữ vừa kêu, hốc mắt liền ửng đỏ, dù thế nào cũng mở miệng ra nói thêm được gì. Cha cô đắc tội với chưởng viện Cửu Uyên, còn cô biến thành con gái của tội thần, từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Ngọc Lam Tảo nói: “Được rồi, dẫn đường cho bọn ta, mặc dù Hạ Tâm Bích tội ác tày trời, nhưng cũng là một người can đảm, chớ làm phiền đến linh tiền của hắn nữa.” Đương nhiên can đảm, người bình thường làm gì có ai dám hạ sát thủ đối với Hề Vân Thanh chứ?

Hạ Chi Lan vừa lo lắng, vừa bất an nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử – đây chính là người mà phụ thân cô đắc tội, khiến chỉ trong một đêm, cha cô từ chưởng môn một phái biến thành tội đồ. Cô và mẫu thân đã thất vọng vô cùng.

Hạ Chi Lan đứng dậy, thi lễ với các chưởng viện rồi dẫn họ ra nội đường.

Thân phận của Hạ Tâm Bích không chịu nổi bốn vị kia dâng hương cho, cho nên bọn họ chỉ đứng viếng bên ngoài, coi như đã hoàn thành lễ nghi. Ra khỏi linh đường, Bất Động Bồ Đề hỏi: “Ngươi cùng Hạ Tâm Bích không ngờ còn kéo thù tới tận đây.”

Lời hắn đương nhiên là nói cho Thiên Cù Tử, nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết, thân phận địa vị họ như vậy, đối với kẻ như Hạ Tâm Bích còn có nổi thù oán gì? Quả nhiên Thiên Cù Tử chau mày, đáp: “Không đến mức vậy.”

Bất Động Bồ Đề nói: “Huyền môn có lệnh, tội không liên quan đến vợ con. Chuyện bất bình này Cửu Uyên chúng ta không để tâm được sao?”

Ngọc Lam Tảo tiếp lời: “Quản gì được? Hạ Tâm Bích là việc của Thiên Cù Tử, trong khi Hạ Chi Lan là việc riêng của Giang Hà kiếm phái.”

Bất Động Bồ Đề đáp: “Việc nhà cũng là chuyện thiên hạ, tại sao không thể quản?”

Ngọc Lam Tảo nói ngay: “Còn hỏi tại sao? Hay là ngươi đi cưới người ta luôn đi. Ồ…” Hắn tựa hồ cảm thấy mình mới nghĩ ra một cái chủ ý tuyện diệu vô cùng, liền đắc ý nói: “Ta nói ngươi nghe một biện pháp cực hay. Nếu ngươi cưới cô ta, chẳng những Bốc thiên cung sẽ không còn dám gây phiền phức, mà cô ta nhiều khi còn có thể kế nhiệm chức chưởng môn của Giang Hà kiếm phái nữa. Ngươi khi không vớ được một kiều thê, chẳng phải quá tuyệt sao?”

Bất Động Bồ Đề mặc kệ hắn, Mộc Cuồng Dương hiếu kỳ: “Nếu hắn cưới vợ thì còn làm chủ được Phật tông à?”

Ngọc Lam Tảo đáp: “Để hắn làm trước, coi như khơi mào cho đệ tử Phật môn cưới vợ đi?”

Bọn họ vốn dĩ thích đùa cợt, Bất Động Bồ Đề nghe xong cũng không để ý.

Thiên Cù Tử cũng không mặn mà với mấy trò đùa kiểu này, lát sau có mấy người ứng cử chức vụ chưởng môn của Giang Hà kiếm phái đến đón, bốn người bọn họ lập tức trở về vẻ mặt nghiêm trang.

Linh đường, thời điểm trời còn chưa sáng.

Hạ Chi Lan trông coi quan tài phụ thân, vừa đốt tiền giấy vừa khóc sưng vù mắt. Đột nhiên, bên tai vọng đến tiếng chuông reo. Cô kinh hãi tưởng mình nghe nhầm, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Bất Động Bồ Đề đang đứng tại chỗ cửa ra vào. Hạ Chi Lan giật mình đứng dậy, liên tục hành lễ: “Tôn giả.”

Bất Động Bồ Đề nói: “Nhân sinh là bể khổ, nhưng chỉ cần giữ lòng trong sạch, thì nhất định có thể vén mây tìm trăng. Ta truyền cho ngươi chín thức Bồ Đề chân pháp, ngộ được bao nhiêu, đều phụ thuộc tạo hóa.”

Dứt lời, thật sự đem chín thức diễn luyện một lần. Mặt trời chưa mọc, ánh trăng soi chiếu. Cà sa của hắn như mây như khói, vô cùng phiêu dật, tự thân phát ra vẻ trang nghiêm, cực kỳ khác biệt người thường.

Hạ Chi Lan thuở nhỏ đi theo phụ thân, căn bản về thuật pháp coi như vững vàng. Mặc dù trong lòng cô còn kinh sợ lẫn nghi ngại, nhưng vẫn ghi nhớ lại yếu quyết.

Chín thức biểu diễn xong, cô đang định nói lời cảm tạ, thì đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Ánh mặt trời sớm mai đập vào mắt, linh đường lạnh lẽo, lấy đâu ra một Bất Động Bồ Đề?

Sau ba ngày, Hạ Chi Lan kiên quyết muốn hủy cuộc hôn nhân với thiếu cung chủ Bốc thiên cung.

Đây cũng chẳng phải cái gì khó lường, và cũng chỉ là việc tư giữa hai môn phái nhỏ mà thôi. Nhưng chuyện ngay sau đó mới bất ngờ – Hạ Chi Lan vốn dĩ tu vi chỉ dưới hạng trung đẳng, lúc đánh nhau với tên thiếu cung chủ đang thẹn quá hóa giận, không ngờ lại xuất ra Bồ Đề chân pháp!

Mà Quý Kiêu Sương cũng không quên, lúc kia ai là người đã giải vây cho cô ta.

Không cần mấy ngày sau, Tiên môn bắt đầu dấy lên đồn đại, giữa Bất Động Bồ Đề và Hạ Chi Lan nhất định có một mối quan hệ khó nói.

Lời đồn càng truyền càng nhiều dị bản, nhưng tóm gọn lại là trong chiêu thức của Hạ Chi Lan, không thể giấu được có dấu vết của Bồ Đề chân pháp.

Ngọc Lam Tảo cùng Mộc Cuồng Dương ban đầu còn cắn hột dưa xem kịch, nhưng sau đó liền có chút đứng ngồi không yên. Ngọc Lam Tảo vừa châm trà cho Bất Động Bồ Đề vừa nói: “Đại sư, ngươi không phải đã làm chuyện gì khó nói với người ta đó chứ? Ta nói, ngươi làm cũng được, nhưng cũng không nên để lại dấu vết rõ ràng như vậy a! Ngươi truyền cái gì không truyền, lại đi dạy Bồ Đề chân pháp! Ngươi làm vậy rồi ai tẩy trắng nổi nữa?”

Bất Động Bồ Đề nhấp một ngụm trà thơm, đáp: “Thời gian không nhiều, chỉ có Bồ Đề chân pháp là dạy nhanh nhất. Huống chi đời là bể khổ cuồn cuộn, nếu có thể cứu được một người, thì ta cũng sẽ không bận tâm đến khen chê người đời.”

Mộc Cuồng Dương vỗ vỗ vai hắn: “Đúng là cao thượng! Ngươi không bận tâm thị phi, vậy Cửu Uyên Tiên Tông thì tính là gì?”

Bất Động Bồ Đề khẽ thở dài một hơi: “Nếu chỉ vì hư danh mà không cứu độ chúng sinh, thì Phật nào mới có thể làm được?”

Giới luật của Phật tu cực kỳ nghiêm ngặt, Cửu Uyên Tiên Tông lo nghĩ rất nhiều, ngay cả Tái Sương Quy cũng phải cùng Phật tông đại trưởng lão Phạm Liên mật đàm nhiều lần. Đương nhiên không thiếu biện pháp làm sáng tỏ chuyện Hạ Chi Lan, nhưng rồi sẽ có bao nhiêu người tin? Lỡ như càng tô càng đen thì phải làm thế nào?

Mà Hạ Chi Lan nhờ học được Bồ Đề chân pháp, tình cảnh sau này hoàn toàn thay đổi. Những người từng đi theo Hạ Tâm Bích sau khi quan sát rõ thị phi, đã bắt đầu ủng hộ cô lập môn hộ mới.

Hạ Chi Lan cắn răng, mặc kệ thể diện Nhậm chưởng môn mới của Giang Hà kiếm phái, tự lập nên Giang Hà khí tông.

Chưởng môn đương nhiên không chịu, ngay vào ngày thành Giang Hà khí tông tuyên bố thành lập, hắn dẫn người mang danh nghĩa “trừ phản nghịch” đến. Mắt sắp thấy một trận đổ máu, thì Âm Dương Viện của Cửu Uyên lại bất ngờ gửi thiếp mời cho khí tông nọ.

Nhận được thiệp “Ngân Thiềm Ngọc Hoa Yến” đại biểu cho việc được Âm Dương Viện thừa nhận, chớp mắt sóng yên biển lặng, Giang Hà kiếm phái không dám hành động thêm nữa.

Mà những lời đồn về Hạ Chi Lan cùng Bất Động Bồ Đề ngày càng khó phân biệt thật giả. Trước mắt thì xem ra, nàng ta còn có một mối quan hệ khó nói với Thiên Cù Tử nữa!

Thiên Cù Tử thân là chưởng viện Âm Dương, còn là bạn tốt lâu năm của Bất Động Bồ Đề, nhiều khi cũng là vì hắn biết được vài chiêu thức của Bồ Đề chân pháp nên mới truyền lại cho Hạ Chi Lan cũng không chừng.

Lập tức, trong Tiên môn lại ngập tràn nghị luận.

Và thế là chuyện Hề chưởng viện đột nhiên cao lên vài tấc lại lần nữa bị lôi ra bàn tán trong những dịp trà dư tửu hậu.

Xem ra vị này không bận tâm tới thân phận Huyền môn đại năng nữa, thật sự đã động phàm tâm rồi. Chậc chậc.

Sự tình về chưởng viện Âm Dương, trai Tâm Nham đương nhiên hứng thú chỉ nhiều hơn chứ không ít. Sau học đường, Húc Họa coi dây mây xanh như xích đu mà đưa đẩy, bên cạnh nàng là Đường Khác cùng Hướng Manh, sau lưng còn có một nam tu nữa. Trai Tâm Nham đúng như tên gọi, được xây trên một khối nham thạch lớn. Nàng lúc này đang ở ngoài rìa, Hướng Manh và Đường Khác thì đang thử đẩy gốc cây, trong khi nàng đu đưa xích đu.

Hóa ra là nữ nhi của Hạ Tâm Bích. Khôi Thủ nhẹ nhõm thở dài một hơi, suýt nữa đã tự mình đa tình rồi.

“Nghe nói Hề chưởng viện chỉ mới gặp Hạ Chi Lan một lần, chuyện này có thật không vậy?” Một nam tu nhỏ giọng hỏi.

Đường Khác nhanh miệng đáp: “Vị Hạ tiểu thư kia đúng là lợi hại thật, một đêm liền ăn xong chưởng viện của chúng ta.”

Đám người thấp giọng cười, cảm thấy bát quái về chưởng viện nhà mình rất ư kích thích. Khôi Thủ khẽ nhấp một hớp linh thủy, vài lọn tóc bị gió thổi bay, hơn phân nửa tạt qua nửa sườn mặt bên kia. Nàng một thân y phục trắng tinh ngồi trên xích đu, trong sáng đến chói mắt.

Húc Họa nghe bọn họ xong thì bảo: “Có những người bên nhau đến già vẫn thấy mới mẻ, lại có kẻ chỉ yêu đương được vài hôm đã hết hứng thú. Trong chuyện nam nữ, thời gian không quan trọng.”

Đường Khác nghe vậy, liếc vội nàng một cái, sắc mặt ửng đỏ. Hướng Manh cũng hơi ngại ngùng, cho nên lên tiếng đổi chủ đề: “Cũng không biết cô ta yểu điệu tới mức nào, mà lại có thể khiến chưởng viện chúng ta vừa gặp đã thích.”

Húc Họa cười khẽ: “Uầy, tính cả Huyền môn, chọn ra người tu vi cao nhất thì mới khó. Nhưng nếu nói kẻ nhạt nhẽo nhất, chưởng viện các người khẳng định là số một. Hắn là lão nam nhân an phận thủ thường nhất, phẩm vị có thể cao đến đâu chứ?”

Hề chưởng viện ẩn trong một nơi khuất gần đó, thình lình bị một lời gây thương tích, hệt như ám tiễn xuyên tim.

Đau khổ.Editor: Các chương đầu sẽ được editor sửa lại xưng hô dần dần. Tôi cứ tưởng mấy chưởng viện đều kiểu già cả các cô ạ, phải sửa đi thôi a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui