Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

“Tốt!” Có người ầm ầm đồng thanh kêu lên.

Ta lúc này mới phát hiện, sư phụ, Lâm Phóng, Ôn Hựu cùng hơn mười sư huynh đã sớm đi vào trong sân.

Tiểu Lam đứng ở trước đám người, vẻ mặt khẩn trương.

“Ngươi thua!” Ta đi qua.

Hắn cúi đầu nhìn dưới mặt đất: “Các ngươi giết chủ nhân ta, ta không thể nhận giặc làm cha.”

“Chủ nhân ngươi?” Ta nhìn hắn, hắn còn trẻ như vậy, xem ra cũng xấp xỉ tuổi ta,“ Từ nhỏ cho ngươi học võ công của Ý Huyền, coi ngươi như quân cờ ép ngươi cùng Ý Huyền giáo bọn họ tranh đoạt địa bàn, ngươi còn coi hắn là chủ nhân?”

“Khi ta còn bé trong nhà bị kẻ thù đuổi giết, là chủ nhân cứu tính mạng ta.” Hắn nói: “Ngươi giết ta đi. Nếu không một ngày nào đó ta nhất định giết các ngươi.”

Phía sau, các sư huynh sắc mặt thay đổi: “Ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?” Có người giận dữ nói.

“Hoắc Dương, ngươi là kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm. Chẳng lẽ ngươi không muốn gia nhập võ lâm chính phái, vì Đại Tấn ta, gây dựng công lao sự nghiệp?” Sư phụ đi tới, nhìn hắn.

Thì ra hắn gọi là Hoắc Dương.

Hắn có chút mê mang nhìn sư phụ ta: “Cái này cùng ta, có quan hệ gì?”

Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào con ngươi như thú dữ của hắn: “Ngươi có biết vì sao, khi ngươi còn bé trong nhà lại bị kẻ thù đuổi giết? Cũng bởi vì võ lâm Quảng Châu, bị kẻ gian cầm giữ, mất đi công đạo cùng chính nghĩa. Mà chúng ta muốn xây dựng võ lâm tương lai, là không giống giống như vậy.”

Hắn ngẩng đầu.

Ta tiếp tục: “Học trò cưng, muốn theo vi sư đi nhìn một chút võ lâm chân chính có hình dạng gì hay không?”

——————

Thành Thương Ngô quả thật là phồn hoa, thời tiết rét lạnh như thế, trên phố vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt.

Bầu trời xanh ngàn dặm, tuyết trắng rơi dày như bụi, biển lớn màu đen, chính là Cầu gia.

Vô số người trẻ tuổi ra ra vào vào.

Có công tử áo gấm, có thiếu niên rách rưới, trên mặt đều là thần sắc hưng phấn mong đợi, thực có thể nói đông như trẩy hội.

Ta bắt lấy một người, thăm hỏi: “Công tử, vì sao nhiều người tới nơi này như thế?”

Thiếu niên chất phác ấy cao giọng nói: “Ngươi không biết sao? Cầu gia hướng tất cả Quảng Châu phát ra thiệp anh hùng, chiêu gọi đệ tử rộng rãi khăp nơi.”

“Thì tính sao?”

“Cầu gia hứa hẹn, sau này võ lâm Quảng Châu sẽ phát huy mạnh chính nghĩa, tuyệt đối không lăng nhục, ức hiếp những môn phái nhỏ yếu cùng dân chúng, muốn vì Quảng Châu, vì triều đình bồi dưỡng nhân tài! Bây giờ thời thế loạn lạc nhưng cũng chính là lúc đại trượng phu tạo dựng sự nghiệp! Không giống như lúc trước Ý Huyền tà giáo cùng Thanh Hổ phái nắm giữ võ lâm, chỉ biết cường thủ hào đoạt, khi dễ nam tử, áp bức nữ tử, độc hại dân chúng! Lần này Cầu gia đứng ra bình ổn lại võ lâm là chuyện tốt trăm năm khó gặp của võ lâm Quảng Châu!”

Thiếu niên kia tuy nói nhiều lời đạo lý lớn không thích hợp với tuổi của hắn nhưng lại vẫn như cũ cứ thế vui vẻ đi.

Ta nhìn về phía Hoắc Dương, mặt hắn căng đến gắt gao.


Ta cùng Ôn Hựu liếc nhau, dẫn hắn tiến vào Cầu gia.

Xa xa liền gặp Cầu An một thân quần áo xanh đứng ở trước đám người, tay nâng một quyển sách.

“Cầu An!” Ta cao giọng gọi.

Cầu An nhìn thấy chúng ta, hai mắt sáng ngời, ánh mắt đảo qua Hoắc Dương, hơi dừng lại nhưng cũng không hỏi nhiều.

Quả nhiên là một thanh niên có lòng dạ tốt.

“Cầu An, ngươi đang bận cái gì?” Ta thăm hỏi.

Cầu An nhìn ta thật sâu: “Chiến cô nương, ngươi tất cả đều tốt?”

Ta gật gật đầu.

“Cầu mỗ còn chưa cảm tạ Chiến cô nương ngày đó xả thân cứu giúp!” Hắn tầng tầng lớp lớp vái lạy.

“Chao ôi, nào có nào có, ta cũng không lường trước được chính mình sẽ bị thương như vậy.” Nếu không ta đã không cứu.

Hắn hơi ngẩn người, chợt cười: “Chiến cô nương vẫn tốt, Cầu mỗ cũng có thể yên tâm. Hôm nay các vị đến đây, không biết có chuyện gì muốn làm?”

“Không có chuyện gì, chúng ta nhân tiện đi dạo qua.” Ta nói, “Ngươi hiện tại đang bận cái gì?”

“À!” Hắn giơ lên quyển tập trong tay, “Ta đang tính toán những môn phái võ lâm vài chục năm nay bị hai phái Ý Huyền, Thanh Hổ tàn hại vô tội. Ta muốn tìm kiếm hậu nhân của bọn họ.”

Bên cạnh ta, thân hình Hoắc Dương bỗng nhiên nhoáng lên một cái, túm lấy quyển tập trong tay Cầu An.

Ngón tay của hắn mò mẫm lên một hàng chữ trên quyển tập: “Hoắc gia, năm mươi sáu người…… toàm bộ chết hết trên tay Ý Huyền, Thanh Hổ.”

“Này…… Như thế nào?” Hắn hung hăng bắt được cổ áo Cầu An.

Cầu An sắc mặt nghiêm nghị, không chút hoang mang nói: “Chúng ta bắt được người của Thanh Hổ phái, đã tận mắt chứng kiến thảm án mười lăm năm trước của Hoắc gia.”

Hoắc Dương có chút không thể tin tưởng nhìn Cầu An, Cầu An vẫn mang vẻ mặt bằng lặng nói: “Hoắc gia một nhà anh dũng, lại không được được sống an ổn, đây là điều đáng tiếc nhất của võ lâm Quảng Châu.”

Hoắc Dương có chút suy sụp cùng mê mang nhìn chòng chọc chữ trên quyển tập ấy.

“Cả nhà bị giết chết, may mắn còn tồn tại con nhỏ lại bị kẻ thù nuôi dưỡng” – trên “võ lâm phong thanh” từng tồn tại chuyện xưa truyền kỳ như thế. Chỉ là ta không ngờ đến, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.

Ta nhìn về phía Cầu An, phát hiện ra hắn mang một bộ dạng trong lòng đã có dự tính, mỉm cười gật đầu nhìn lại ta.

Ta giật mình hiểu ra, cái tin tức này sợ là hắn đã sớm thu thập tốt. Hôm nay hẳn là đã đoán được chúng ta muốn tới đây, liền dùng tới.

Người Lâm Phóng chọn quả nhiên không giống người thường.

Trên đường trở về, ta nhìn hướng Hoắc Dương: “Nếu ngươi cảm thấy quá miễn cưỡng thì ngươi đi đi, ta sẽ không cản.”


Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt sáng ngời: “Ta theo ngươi. Ta muốn cùng ngươi đi xem võ lâm thiên hạ.”

Ta nở gan nở ruột, bắt lấy tay hắn, lại bị Ôn Hựu nhíu mày đập rớt.

Hoắc Dương nhìn Ôn Hựu, không lên tiếng.

Ôn Hựu vẻ mặt hờ hững.

Cái tình huống này……

Ta cười nói: “Đồ nhi, đây là Ôn Hựu Ôn Tử Tô, là sư bá của ngươi, không cần giận dỗi.”

“Ta không nhận hắn làm sư bá.”

“Ta không phải sư bá hắn.”

Hai người đồng thời phản bác.

Ta ngẩn ngơ, hai người này có thù? Sẽ không a! Hoắc Dương không phải đã vứt bỏ hiềm khích trước kia sao?

Ta hướng về phía Hoắc Dương: “Tử Tô là sư huynh ta, ngươi đương nhiên phải gọi hắn là sư bá. Chẳng lẽ ngươi cùng hắn có thù oán?”

Hoắc Dương lạnh lẽo nhìn Ôn Hựu, gằn từng chữ: “Hắn muốn giết ta.”

Ôn Hựu nói: “Không sai.”

Lại nghe thấy Hoắc Dương nói: “Ngày ấy hắn thiếu chút giết ta.”

Ta kinh ngạc nhìn Ôn Hựu, hắn sắc mặt khói mù nhìn ta: “Hắn cũng thiếu chút giết ngươi.”

Im lặng… Khó trách đoạn đường này, Ôn Hựu đều không nói chuyện.

Nhưng trong lòng ta lại nhịn không được chậm dâng lên một loại tình cảm ngọt ngào.

“Hai các ngươi!” Ta chống nạnh nói,“Ta hiện tại không phải là rất tốt sao?”

“Rất tốt?” Ôn Hựu ngay lập tức bắt lấy hai bờ vai ta,“Ngươi biết hay không, nếu như không phải trên thân ngươi có bảo giáp tơ vàng, ngươi hiện tại đã sớm……”

Một bên Hoắc Dương “Ồ” một tiếng, nói: “Khó trách!”

Ta cũng giật mình hiểu ra! Khó trách ta trúng một chưởng cũng không có chuyện gì, chỉ có vai phải chịu một vết đao!

Thì ra người đẹp hết thời nhà ta (mẹ nàng ấy ạ) đưa cho ta bảo giáp tồi tệ, rách nát lại vẫn rất hữu hiệu!


“Tóm lại, ta hiện tại ta đã khỏi!” Ta an ủi vỗ vỗ bờ vai Ôn Hựu.

Hắn hừ một tiếng, sắc mặt hơi nguội, chuyển về phía Hoắc Dương nói: “Ngày khác, nếu ta phát hiện ngươi đối Thanh Hoằng có chút ý đồ gây rối, dù là chân trời góc biển ta cũng tìm ngươi băm thây vạn đoạn.”

Hoắc Dương mắt trong nảy lên hai đốm lửa đỏ, mắng: “Nàng tuy là người trong lòng ngươi nhưng cũng là sư phụ ta. Ta Hoắc Dương hôm nay đã bái nàng làm sư phụ, máu chảy đầu rơi cũng sẽ không chối từ! Đừng có lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!”

Hắn ở đó nói bậy cái gì? Trên mặt ta giống như có lửa thiêu, không dám nhìn Ôn Hựu.

Nửa buổi sau, mọi người đều không nói chuyện, ta suy nghĩ muốn nói cái gì đó đánh vỡ sự lúng túng này.

Lại nghe Ôn Hựu chậm rãi hướng Hoắc Dương nói: “Ngươi biết là tốt.”

Hắn nói, ngươi biết là tốt.

Ta nhất thời quên chính mình muốn nói cái gì.

——————

Hai mươi ba tháng chạp, tuyết lớn.

Khi Tiểu Lam nâng một chén cháo bát bảo nóng hầm hập hoan hoan hỉ hỉ chạy vào gian phòng, ta đột nhiên giật mình –

Thì ra đã gần đến cuối năm.

Mọi chuyện ở Quảng Châu đã xong nhưng nơi này lại cách kinh thành rất xa. Sắp sang năm mới nếu đi những châu huyện khác diệt trừ những phe phái đối lập dường như rất không rất phúc hậu.

Thế là chúng ta một nhóm người, vô cùng buồn chán ở lại Quảng Châu đón năm mới.

Chính là bản lĩnh của Lâm Phóng thể hiện ở Quảng Châu, quả nhiên thành công làm kinh sợ cả võ lâm Giang Đông.

Liên tục có môn phái đưa tới các loại lễ tết cùng thư hàm, tỏ vẻ trung tâm.

Ngươi tùy tiện ở đầu đường bắt một thiếu niên có tập võ, hắn đều sẽ nói cho ngươi: Bây giờ Giang Đông võ lâm, có thể miệt thị triều đình nhưng sẽ không có người dám khinh thường Lâm Phóng.

Lâm Phóng trên con đường bình định võ lâm, cư nhiên đã thành công hơn phân nửa.

Ta nhớ ra khi nhận được thư nhà ở Kiến Khang.

Cha nói, nhớ sang năm về nhà.

Vốn nghĩ sau khi bình ổn Quảng Châu sẽ về nhà. Lại ngoài ý muốn bị thương nghỉ ngơi mất mấy ngày, bây giờ vô luận như thế nào cũng không kịp nữa rồi.

Sau khi tới Quảng Châu, ta đã gửi về nhà hai phong thư, lại đều chưa nhận được hồi âm.

Chắc hẳn cha mẹ đã quen việc ta không có ở nhà, thật chán.

Không ngờ đến, tâm tình buồn bã này lại duy trì tận ba ngày.

Ngay cả Hoắc Dương bình thường hung mãnh như sói, đều tới hỏi thăm ta: “Sư phụ, ngươi thế nào lại cả ngày ủ rũ?”

Ta than thở, tâm tư của cô nương, hắn làm sao hiểu.

Vẫn là Ôn Hựu, đẩy ra Hoắc Dương, trên cao nhìn xuống hỏi ta: “Nha đầu, nhớ nhà?”

Ta ngẩn người, nhìn hai tròng mắt ôn hòa của hắn, gật gật đầu.


Hắn sờ sờ của đầu ta: “Thực ngây thơ.”

“Ta ngây thơ chỗ nào!?”

Hắn vẻ mặt khinh bỉ: “Chỗ nào đều ngây thơ!”

Nhìn bóng lưng hắn khi xoay người rời đi, ta chỉ cảm thấy nam tử biến đổi thất thường khiến người khác giận sôi — đây là người ngày đó làm ta buồn rầu rơi lệ sao? Căn bản chính là lấy việc bắt nạt ta làm vui!

Thế là ta tức giận đến tận bữa cơm tối, không ngờ sư phụ nhìn thấy lại khen ta một câu: “Hoằng Nhi hôm nay hình như rất có tinh thần.”

Lâm Phóng cũng khen: “Thần sắc tốt hơn rất nhiều.”

Một bên, Ôn Hựu cao thâm khó lường cười.

Ta nhìn nhìn Lâm Phóng: “Văn Tuyền, ngươi dường như rất gầy. Không cần quá gắng sức vất vả.”

Hắn mặc quấn màu trắng áo lông khoác ngoài, lại càng trở nên hao gầy. Một khuôn mặt trắng đến trong suốt, hai con ngươi đen mơ hồ, môi mỏng đỏ tươi, càng nổi bật trên màu da như tuyết.

Trong vòng một đêm phát động sát cơ(chủ tâm giết người), hắn ở trước mặt người khác luôn mang bộ dạng thản nhiên nhưng ai cũng hiểu hắn đã vô cùng nỗ lực! Tuy rằng ta tham dự hội họp rất ít nhưng cũng rõ ràng, hắn bày mưu nghĩ kế, hắn tâm cơ khéo léo, hắn tâm ngoan thủ lạt, mới đổi lấy sự ổn định tạm thời của võ lâm Quảng Châu hôm nay.

Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười, nói: “Không ngại. Trái lại ngươi không thể trở về Kinh Châu mừng năm mới, ủy khuất ngươi.”

“Không quá vội. Các ngươi cũng không có về nhà đón năm mới sao?”

Sư phụ cười ha ha nói: “Hoằng Nhi, ta cùng Văn Tuyền đều là người không có nhà, phiêu bạt đã thành thói quen. Tử Tô những năm gần đây, cũng rời khỏi nhà ở Lương Châu tập võ. Chúng ta sẽ không để ý! Chỉ có ngươi, lần đầu tiên rời khỏi nhà.”

Ta nghẽn nghẽn, chậm rãi nói: “Năm nay chúng ta cùng nhau đón năm mới. Chúng ta chính là người cùng một nhà.”

Mấy người đều không có nói chuyện. Trong mắt sư phụ lệ quang lóe ra, ngay cả ánh mắt Ôn Hựu nhìn ta đều có chút ấm áp.

Ta giọng điệu đắn đo nói: “Các ngươi đều đã đồng ý, cái kia…… Ta tuổi nhỏ nhất, năm mới rồi mấy người các ngươi đều cho ta tiền lì xì đi? Hoắc Dương tuổi ngươi so với ta cũng lớn hơn, cũng nên cho ta tiền lì xì nga!”

Bên cạnh, vẫn thiếu thốn cảm giác tồn tại, không ai biết đến vùi đầu ăn cơm – học trò cưng Hoắc Dương của ta, một miệng trà toàn bộ phun ra.

———————

Hai mươi bảy tháng chạp, dán câu đối, treo tranh môn thần(thần giữ cửa);

Hai mươi tám tháng chạp, từng túi gà vịt, thịt cá, rau quả, gạo lương, chuyển đến chỗ ở.

Từ Kiến Khang tới hơn ba mươi người chúng ta, hoan hoan hỉ hỉ chuẩn bị đón năm mới.

Ta cùng Tiểu Lam vác một đống lớn đồ mua trên đường, leng keng lách cách trở về chỗ ở. Đèn hoa đăng, vòng tay, chậu hoa, mặt nạ, bánh ngọt…… Cần cái gì có cái đó.

Học trò cưng Hoắc Dương rất hổ thẹn cầm năm cuộn vải chúng ta vừa mới chọn, đi theo phía sau — Đây là chúng ta vì muốn mọi người có quần áo mới mà mua.

Đương nhiên, không phải ta và Tiểu Lam may.

Bên trong thành Thương Ngô có rất nhiều tiểu thư ái mộ Lâm Phóng, Ôn Hựu, Hoắc Dương thậm chí đến cả hai mươi bốn vệ không trừ một ai. Ta đem vải dệt này ném cho các nàng, các nàng không chỉ vui mừng làm thợ may mà còn cấp lại bạc cho ta — chuyện tốt như vậy cớ sao mà không làm?

Nghênh tiếp ta là một sư huynh quen biết, hắn ngăn ta lại: “Thanh Hoằng, ngươi như thế nào còn đi dạo? Không mau đi nhìn xem ai tới?”

Ta ngẩn người, xoa xoa hai mắt, những thứ trên tay bùm bùm lốp bốp rơi trên mặt đất.

Người tới nghiêm mặt, rõ ràng hai mắt ướt át, trên mặt lại vẫn là một bộ dạng khinh khỉnh: “Hoằng Nhi, còn không qua đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận