Minh Nguyệt


Chồng tôi ngày nào cũng đón tôi tan sở, nhưng tôi không ngờ rằng vào ngày này, tôi lại bị đồng nghiệp mới ngăn cản.

"Chị Minh, xe đối diện là của chị à? Chồng chị tan sở lại đến đón chị phải không?"

Tôi quay đầu lại thì thấy Vương Mạn, người đang nhìn chiếc Land Rover đối diện với lối trang điểm tinh tế và tư thế thanh lịch, vòng tay ôm lấy tôi.

“Trời vẫn còn nắng gắt quá, để em cầm ô đưa chị đến đó!”

Tôi nhìn lên bầu trời, ánh hoàng hôn tháng Tư.

Nắng gắt?

Không cho phép tôi từ chối, Vương Mạn nhiệt tình thay tôi quyết định, tôi chỉ có thể đi theo cô ấy.

Vương Mạn rất xinh đẹp, không giống như tôi dịu dàng thanh nhã, khuôn mặt đầy collagen rất thanh tú, bồng bềnh.

Chiếc ô che nắng hình cánh hoa hồng mở ra càng khiến cô ấy trở nên thanh tú hơn và xinh đẹp như một bông hoa.

Hai chúng tôi cùng nhau đi xuống bậc thềm trước tòa nhà công ty.

Vương Mạn mở cửa xe cho tôi, chồng tôi quay lại nhìn cô ta, Vương Mạn vội vàng nói: "Xin chào anh rể, tôi là Vương Mạn, đồng nghiệp của chị Minh."

Chồng tôi liếc nhìn Vương Mạn, gật đầu nói: “Cảm ơn em đã đưa Minh Nguyệt đến đây.”

"Không cần cảm ơn, tất cả chúng em đều ghen tị với chị Minh Nguyệt, nói rằng hai người thật ân ái.

Chúng em thấy anh đích thân đón đưa chị ấy mỗi ngày.

Nhưng đối với chúng em thì khác.


Ngày ngày chen chúc trên tàu điện ngầm thật đáng thương!”

Tôi liếc nhìn Vương Mạn, tôi thực sự không biết rằng họ có suy nghĩ như vậy, chồng tôi ậm ừ rồi chậm rãi nói.

"Tôi không nỡ để Minh Nguyệt phải chen vào tàu điện ngầm, lại lo cô ấy lái xe một mình không an toàn.

Cô Vương, cô sống ở hướng nào?"

Vương Mạn vội vàng nói: “Tôi sống ở đường Thanh Tâm.”

Chồng tôi nhìn đồng hồ và nói: “Dù không tiện đường nhưng tôi vẫn còn thời gian.

Lên xe đi, chúng tôi đưa cô về.”

"Có bất tiện quá không?"

Vương Mạn nhìn chồng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, như đang hỏi ý kiến tôi, tôi mỉm cười không nói gì.

“Nếu đã là đồng nghiệp của Minh Nguyệt thì không có gì bất tiện cả.”

"Cảm ơn anh chị rất nhiều.

Anh rể thật tốt bụng."

Vương Mạn lên xe với vẻ mặt vui vẻ, những lời khen ngợi của cô ta dành cho chồng tôi giống như dật mĩ chi từ*, điều đó khiến cô ta nói không ngừng.

溢美之词 /yìměi zhī cí/: một lời tâng bốc, lời khen ngợi được thổi phồng lên.

“Anh rể không biết đó, hàng ngày anh đều gửi sôcôla và hoa đến bàn làm việc của chị Minh.

Trong văn phòng chúng em có rất nhiều người độc thân.

Họ ghen tị và ngưỡng mộ được như vậy.

Ước gì em có thể tìm được một người đàn ông tốt như anh rể để kết hôn càng sớm càng tốt.

Giờ đây, anh rể là mẫu người đàn ông trong mơ ở công ty chúng em.

Tình yêu lãng mạn và đẹp đẽ giữa chị dâu và anh rể ai ai cũng biết.”

Chợt đèn đỏ, xe từ từ dừng lại.

Chồng tôi quay lại nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt như ao nước*, anh hơi cong khóe môi, cầm lấy tay tôi đặt lên đầu gối anh.

Anh nói một cách đau lòng.

双眸如潭 / Shuāngmóu rú tán/ : miêu tả người có đôi mắt trong và sáng.

“Tay em có hơi lạnh, nhiệt độ điều hòa thấp sao?”


Vừa nói, anh vừa đưa tay mở ngăn đựng đồ ở giữa, lấy ra một chiếc áo dệt kim hở cổ* trong đó, hơi nghiêng người sang một bên, tôi hơi rời khỏi lưng ghế, anh nhẹ nhàng giúp tôi mặc vào, sau đó giúp tôi chỉnh lại chiếc áo.

Nói với tôi bằng giọng nhẹ nhàng.

开衫 /kāi shān/: giống áo cardigan.

"Ngoan, tối nay em muốn ăn gì?"

Vương Mạn ngồi ở ghế sau xe cảm thán.

"Chị Minh, anh rể đối với chị thật tốt, đây chính là tình yêu đẹp nhất, khiến em cũng muốn yêu đương."

Tôi không đáp lại lời cô ta, tôi hơi cúi đầu, mỉm cười và trầm giọng nói.

"Gì cũng được!"

Đèn xanh bật lên, xe chậm rãi khởi động, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng cuối ngày vẫn còn đó, phủ lên bầu trời một thứ ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp khiến tôi nhìn có chút mê mẩn.

Lại là một ngày trôi qua, lại là đêm đến!

Ngày hôm sau vừa bước vào văn phòng, tôi đã nghe thấy giọng nói không ngừng nghỉ của Vương Mạn.

“Các cô không biết đâu.

Chồng của chị Minh không chỉ là một người đẹp trai, đối với chị Minh anh ấy nhu tình tự thủy*, luôn để sẵn một chiếc áo khoác mỏng cho chị Minh trên xe.

Nếu kiếp này tôi mà gặp được một người đàn ông tốt như vậy chắc chắn đó là phúc lành của ba kiếp…”

柔情似水/róuqíng sì shuǐ/: ý chỉ những cảm xúc dịu dàng giống như nước.

Miêu tả tình yêu vương vấn giữa nam và nữ.

Khi nhìn thấy tôi, Vương Mạn không hề tỏ ra xấu hổ khi nói chuyện sau lưng người khác, cô ta cười rạng rỡ và đưa tay ra chào: "Chào buổi sáng, chị Minh!"

Khi những người khác nhìn thấy tôi, họ nhanh chóng tản ra và bắt đầu bận rộn.

Tôi bước vào phòng làm việc, ném túi xách lên ghế, bước tới cửa sổ, cúi đầu nhìn chiếc Maybach màu đen đang lao đi bên kia đường, vừa chạm cúc áo sơ mi đã cài chặt, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.


Tôi quay lại nhìn, Vương Mạn bước vào với cốc trà sữa trên tay.

"Chị Minh, chị ăn sáng chưa? Em mang cho chị một cốc trà sữa.

Cảm ơn anh rể đã chở em hôm qua."

Tôi bình tĩnh gật đầu và ra hiệu cho cô ấy đặt nó lên bàn.

Cô ta liếc nhìn những chiếc cúc áo sơ mi được cài khuy cẩn thận của tôi, vẻ mặt tò mò.

"Chị Minh, em thấy chị thích mặc vest tay dài.

Chị có tính hàn phải không? Chẳng trách anh rể chuẩn bị sẵn áo khoác cho chị trên xe.

Ngày ngày lại đưa đón chị đi làm mỗi ngày.

Vừa rồi nhìn ở cửa sổ, em thấy chị xuống xe từ một chiếc Maybach ..."

Tôi xoa xoa thái dương đau nhức rồi đứng dậy nhặt cuốn sổ trên bàn lên.

"Được rồi, đã đến giờ họp buổi sáng!"

Vương Mạn ngượng ngùng lè lưỡi: "Oh… em xin lỗi..."

Tôi nhìn bóng lưng thon gọn của Vương Mạn, bình tĩnh cầm cốc trà sữa trên bàn lên, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận