Minh Nguyệt


Lúc tan sở, Vương Mạn đột nhiên nói với tôi.

"Chị, em không đi xe của chị nữa, trong công ty có quá nhiều tin đồn, em chưa bao giờ nghĩ đến việc phá hoại tình cảm anh chị."

Tôi lắng nghe những lời nghĩ một đằng nói một nẻo của cô ta và vỗ nhẹ vào tay cô ta.

"Đi thôi, tôi không tin, cứ để bọn họ nói đi."

Cô ta thấy tôi thực sự không hề tức giận.

Khi chồng tôi đến, cô ta vui vẻ nắm tay tôi xuống lầu rồi lên xe của chồng tôi.

Trên đường đi, tôi trò chuyện với chồng như thường lệ, chồng tôi cũng thỉnh thoảng đáp lại một vài câu hờ hững, không hề có biểu cảm nào cả.

Tôi tựa lưng vào ghế và dùng tay phải ấn vào thái dương một cách mệt mỏi.

Chồng tôi nhanh chóng nhìn tôi, với vẻ mặt lo lắng.

"Sao vậy? Em đang cảm thấy khó chịu? Hay là em đi làm quá mệt mỏi? Hay là anh xin cho em hai ngày nghỉ và đưa em đi nghỉ để thư giãn nhé."

Tôi cũng nghiêng đầu nhìn anh ấy, trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh, lắc đầu.

Tôi liếc sang Vương Mạn, người đang nhìn chúng tôi chằm chằm với vẻ ngạc nhiên, rồi tôi trầm giọng nói.

"Em chỉ hơi mệt thôi.

Về nhà nghỉ ngơi đi."

Chồng tôi đưa tay xoa mặt tôi, ánh mắt đầy đau lòng.

"Nghe lời, em cứ tựa lưng vào ghế nghỉ một lát nhé.

Anh sẽ mở một bản nhạc cho em nghe."

Anh bấm loa, âm thanh êm dịu bao quanh chiếc xe, mang đến một cảm giác thư giãn.

Vương Mạn ngồi ở ghế sau nghiêng người về phía trước nhìn: "Chị, anh rể, sao trong đài chỉ có một bài hát này vậy?"

Tôi nheo mắt quay mặt về phía cửa sổ, tiếng nhạc vang vọng trong xe khiến tôi mệt mỏi muốn ngủ.

Một lúc sau, chồng tôi mới bình tĩnh nói, giọng có chút lạnh lùng.

“Minh Nguyệt chỉ thích nghe bài này thôi.”

Đúng vậy, chỉ có một bài hát trong đó.

“Cây bông súng!”

Ai nghe lần đầu thì sẽ cho rằng đó là nhạc Phật giáo.

Ngày hôm đó, khi Vương Mạn xuống xe, xe của chồng tôi thậm chí còn không dừng lại mà đưa tôi thẳng đến biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Ngày hôm sau, Vương Mạn đến muộn và tôi đang xem báo cáo tài chính.

Cô ta bước vào văn phòng của tôi với vẻ mặt uất ức.

"Chị Minh, sao chị và anh rể không đợi em và nói gì với em? Kết quả là em đến muộn và tiền thưởng chuyên cần trong tháng này đã bị mất."

Tôi nhún vai, trách tôi!

"Công ty của chồng tôi hiện đang rất bận rộn, anh ấy phải làm thêm giờ vào ban đêm.

Gần đây chúng tôi không ở đó."

Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ai quy định tôi phải đợi cô ta khi đi làm? Tôi cũng chẳng là ai đối với cô ta?

Cô ta quá coi trọng bản thân mình rồi.

“Không phải, chị Minh, chị còn nhà ở nơi khác a?”

Tôi không ngờ rằng trọng tâm cô ta để ý lại không phải việc đó.

Tôi siết chặt cây bút trong tay, cong khóe môi, thích thú nhìn khuôn mặt tràn đầy collagen của cô ta và thản nhiên nói "hmm".

"Đó là đâu? Gần công ty anh rể phải không?".

Cô ta hỏi một cách không giấu giếm với vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.

Tôi mỉm cười thở dài, tuổi trẻ thật tuyệt, tôi có thể xông xáo ngang dọc, thăm dò sự riêng tư của người khác mà không hề xấu hổ.

"Cho là vậy!"

“Anh rể thật có năng lực.

Chị em thật may mắn khi tìm được một người đàn ông tuyệt vời như thế.”

Tôi tưởng cô ta sẽ than thở vài câu, nhưng không ngờ cô ta lại thản nhiên nói.

“Em không thể ngồi xe của anh rể nữa.

Nếu bắt taxi đi làm, em sợ sẽ mất nửa tháng lương, cộng thêm tiền thuê nhà, tiền ăn...!Nếu không được, em sẽ phải tìm một công việc khác."
Tôi nhìn cô ta cười như không cười, Vương Mạn dường như đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói.

"Chị ơi, em không có ý gì khác.


Khoảng thời gian này chị chăm sóc em thật tốt.

Vì thế, em mời chị và anh rể một bữa để cảm ơn."

Quan tâm, từ này được sử dụng thật tốt a.

Thực sự không chắc chắn ai quan tâm đến ai.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, chồng tôi bận công việc, tôi sợ anh ấy không có thời gian..." Vương Mạn có vẻ sợ bị tôi từ chối nên đã nhanh chóng ngắt lời trước khi tôi kịp nói xong.

"Chị, chị phải cho em một cơ hội bày tỏ thành ý.

Hôm nay tan làm anh rể có đến đón chị không? Em đích thân nói với anh rể, anh ấy yêu chị như vậy chắc sẽ đồng ý, vậy thôi chị, tối nay gặp lại nhé.”

Tôi thở dài, có lẽ cô ta thật sự coi tôi là chị ruột của mình, còn cô ta là em ruột của tôi, cô ta ra vẻ như một người em tri kỷ, dựa dẫm vào chị ruột.

Nếu tôi từ chối lời mời tốt bụng của cô ta, người ngoài sẽ nói tôi không biết đối nhân xử thế.

Tôi không biết nên nói rằng cô ta mặt dày hay cô ta quá cố chấp trong việc đối xử với người khác.

Tiểu Kiều bước vào với một chồng tài liệu, vẻ mặt hồ nghi.

“Chị Minh, người phụ nữ kia có cơ duyên gì tốt, cười tùy ý như vậy, giống như nhặt được năm triệu.”

Tôi lời ngay nói thật.

"Cô ta nói chị muốn đích thân mời chồng chị một bữa tối."

“Mời chồng chị ăn cơm?” Trong mắt Tiểu Kiều đầy vẻ khó tin.

"Chị Minh, chị không thực sự đồng ý phải không? Mọi người đều có thể thấy cô ta có ý đồ xấu."

Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Kiều với vẻ mặt quở trách: "Chị là người như vậy hả?"

"Không, chị, ý của em không phải như vậy, nữ nhân kia chắc chắn chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi*, khẳng định không có ý gì tốt."

黄鼠狼给鸡拜年 /huángshǔláng gěi jī bàinián/: giả bộ thân thiện nhằm mục đích xấu.

Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vậy con gà là ai?”

Tiểu Kiều tự tát vào miệng mình.

“Chị đừng nói gì cả, hôm nay thật ra em đã nhìn thấy một con gà, bạn trai cũ của cô ta sáng sớm đã đến gặp cô ta, hai người ở cầu thang đã cãi nhau rất lâu, khu văn phòng có đến một nửa số người biết chuyện này.


Chị không để ý sáng sớm ngày ra vẻ mặt cô ta trông thật u ám, giống như có người thiếu nợ cô ta vậy."

Chà, chỉ trong một khoảng thời gian mà đã mất một triệu, bất kể ai cũng sẽ có tâm trạng không tốt mà thôi.

Chẳng trách, trông mặt mũi cô ta biến sắc khi đi vào.

“Chị Minh, chị phải để mắt tới anh rể, đừng để cô ta dụ dỗ chồng chị đi, đến lúc đó sẽ không còn chỗ để khóc.

Nhân tiện, chị ơi, sao hôm nay cô ta không đến làm việc với chị? Nếu cô ta đi cùng, cô ta có thể sẽ không gặp lại bạn trai cũ và dừng lại ở cầu thang.

"

Tôi lấy tài liệu từ tay Tiểu Kiều, và cảm thấy thật không nói nên lời.

“Chồng chị nói muốn sống ở một môi trường khác nên bọn chị chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô”.

"Chậc, chẳng trách nó ngoài tầm kiểm soát của cô ta, chị…tuyệt thật đấy!"

Tôi nhìn Tiểu Kiều không hài lòng.

"Đừng nói nhảm, chồng chị không phải loại người như vậy, chị có niềm tin vào anh ấy."

“Tự tin thôi chưa đủ, làm trộm ngày nào cũng có thể, nhưng chúng ta không có cách nào ngăn chặn được hết bọn trộm đâu.

Chị không biết chứ, ở khu văn phòng chúng ta, cô ta lắm lời kể về chồng chị.

Cô ta hận không thể nói cho tất cả mọi người biết chị là chị ruột của cô ta, anh rể và cô em vợ này…”

Tôi nhíu mày: “Tiểu Kiều!”

Tiểu Kiều lại tát vào miệng.

"Cô ta dám làm, lại còn sợ người khác nói sao?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận