Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

“Cút ngay! Tao giết mày!” Cố Hoài Dương tức giận giằng co, thế nhưng đổi lại chỉ có cơ thể bị chặt chẽ ngăn chặn, cả người tùy ý để bọn nam nhân thối tha dò xét, không biết là người nào sờ y, cười nhạo nói: “Hung dữ như vậy làm gì, đợi chút nữa mày cũng sẽ khóc lóc cầu xin mà thôi.”

“Khốn kiếp!” Cố Hoài Dương nổi điên gầm thét, cả người lại bị áp xuống bàn rượu, mặc cho người khác thỏa thích chà đạp, một loại tâm tình tuyệt vọng cuồn cuộn lan tràn trong lòng….

Đúng lúc này, cửa khóa bằng điện tử bỗng bị mở ra, âm thanh “Tít tít tít!” trong sương phòng không lớn là bao nhưng nháy mắt liền chặn đứng hết thảy những nam nhân ngu xuẩn đang động dục, mọi người quay đầu lại, nhìn Nhiếp Minh Viễn đột nhiên xông vào sương phòng, hoàn toàn bị khí thế của hắn chấn trụ.

Vẻ mặt Nhiếp Minh Viễn giờ phút này vô cùng khủng bố, giống như quỷ hút máu trong phim ảnh, đôi con ngươi kim sắc, sợi tóc hồng hồng đỏ đỏ như ngọn lửa, da thịt trắng tuyết, thân thể nam nhân cường tráng ẩn giấu dưới lớp tây trang đen, hắn bước từng bước vào sương phòng, theo sau còn có mười mấy tên bảo tiêu, sắc mặt âm lãnh hình thể cao to, tựa như quân nhân đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, bất cứ lúc nào cũng có thể rút cây súng ngang hông ra bắn địch giết người.

Cầm đầu là nam nhân xinh đẹp, cau mày nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Mày vào đây bằng cách nào….Cái đó…” Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Minh Viễn dùng một cước đạp gã bay ra ngoài.

Người trong sương phòng xôn xao, Cố Hoài Dương nằm trên bàn rượu kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, dường như không thể tin được giờ phút này là thật, ánh mắt Nhiếp Minh Viễn khóa chặt trên người y, toàn thân tản ra hơi thở sắc bén, đó chính là loại khí tức vương giả trời sinh không ai sánh bằng, nghiễm nhiên không thể mạo phạm, hắn nhìn nam nhân chặn trên Cố Hoài Dương, lạnh lùng hỏi: “Ai cho phép mày đụng vào người của tao!”

“…” Nam nhân tuấn nhã hoảng sợ nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Viễn, hình như đã nhận ra hắn là ai, bởi vì trước kia Nhiếp Minh Viễn thường tới câu lạc bộ chơi, bây giờ không hiểu vì sao lại xông vào sương phòng chỉ vì một nghệ sĩ nhỏ.

“Ai cho phép mày dùng thắt lưng trói em ấy!” Hắn còn chưa dám dùng qua!

“Tôi….” Đôi môi run rẩy, mấy nam nhân vây xem xung quanh nửa bước cũng không dám nhúc nhích, cả một tập thể như bị trúng độc, sắc mặt xanh mét, cả người phát run, tùy tiện kích thích một cái thôi cũng có thể chết! Ai cũng không dám nghĩ tới Cố Hoài Dương là người của Nhiếp Minh Viễn, nếu biết y cùng Nhiếp Minh Viễn có quan hệ, cho bọn hắn mười cái mạng cũng không dám trêu chọc, người đàn ông đó căn bản chính là một ác quỷ!

Nhiếp Minh Viễn khom người cởi trói cho Cố Hoài Dương, động tác dịu dàng, ánh mắt đau lòng, chỉ sợ làm đau y, hắn ngẩng đầu lên dùng thắt lưng quất vào người nam nhân tuấn nhã, chát, âm thanh vô cùng vang đội, “Ai cho phép mày!” Tiếp đến lại một tiếng chát.

Áo sơ mi trên người nam nhân nhuộm một đường máu, đau đớn chưa kịp nguôi ngoai, cái thứ ba, cái thứ tư, thắt lưng liên tiếp quất lên vết thương cũ, đau nhức tê liệt làm sắc mặt gã trắng bệch.

“Nói!” Nhiếp Minh Viễn từ đầu đến cuối đều bảo hộ Cố Hoài Dương ở phía sau, mặt không đổi sắc nhìn nam nhân, giọng điệu không một chút thô bạo, cũng không đáng sợ, bất quá động tác lại cực kỳ tàn nhẫn, chính là đang muốn dạy dỗ gã ta, hắn không cách nào tha thứ cho những người tổn thương Cố Hoài Dương, dùng hành động thay cho lời nói để lộ dục vọng độc chiếm cố Hoài Dương!

Khi thắt lưng lần thứ tư rơi xuống người, tên nam nhân kia vốn sợ đau vội vàng cầu xin tha thứ, Nhiếp Minh Viễn mặt lạnh nhìn gã, Cố Hoài Dương không nhìn nổi ngăn cản hắn, “Đủ rồi, đừng đánh nữa.”

Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương nắm lấy cánh tay hắn, “Bọn hắn tổn thương em.”

“Tôi…Em hiện tại không sao mà.” Cố Hoài Dương siết chặt tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng kim.

Lệ khí trên người dần dần biến mất không thấy, bỏ xuống thắt lưng, Nhiếp Minh Viễn liếc mắt nhìn bảo tiêu phía sau, ra lệnh, “Mang bọn nó đi, quá chướng mắt.”

“Vâng, thưa tiên sinh.” Bảo tiêu tuân lệnh, mỗi một người kéo một nam nhân rời đi, sau này bọn người đó nhận được giáo huấn vô cùng ác liệt, không những thân thể thảm hại mà còn tiêu thất một số tiền lớn, đó chính là kết cục khi đắc tội ma quỷ.

Lúc này, Cố Hoài Dương ở trong sương phòng cúi đầu, “Em không ngờ anh sẽ tới.” Y chưa từng nghĩ Nhiếp Minh Viễn sẽ đến câu lạc bộ, thậm chí còn có thể cứu thoát y khỏi nguy hiểm trong vô số sương phòng.

“Anh nhận được điện thoại của Tiết Tử Dật, liền chạy tới.” Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, thật ra là Tiết Tử Dật nhận được điện của Hình Lan, khi hắn biết được một mình y chạy đến câu lạc bộ liền phát điên.

Cố Hoài Dương có chút kinh ngạc, “Tiết Tử Dật biết em ở đây?”

“Phải, là Hình Lan thấy em vào câu lạc bộ nên gọi điện cho Tiết Tử Dật.” Nhiếp Minh Viễn cởi áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên vai y, thấy trên tay y có chỗ bầm tím, nhất thời đau lòng ôm y vào trong ngực, “Xin lỗi, là anh đến trễ.” Hắn không hi vọng Cố Hoài Dương nhìn thấy giới giới trí giao dịch bẩn thỉu, người vào câu lạc bộ phần lớn đều có hành động đó, Cố Hoài Dương là nam nhân không thích đi bar uống rượu, sao có thể bỗng nhiên lại vào đây, khẳng định không phải chuyện tốt, vì thế hắn liền tới, tuy sợ y không muốn thấy hắn nhưng vẫn liều lĩnh chạy qua xem.

Khi hắn tìm được quản lý câu lạc bộ lấy chìa khóa, xông vào sương phòng thấy y bị cái đám thối nát kia áp trên bàn rượu, cơn tức không cách nào áp chế chiếm cứ toàn bộ thân thể, chỉ cần nghĩ đến nếu tối nay hắn không đến y sẽ bị những tên hỗn trướng kia chà đạp, chụp hình uy hiếp trong tay, từ trên người y bắt ép kiếm lợi lộc, một cỗ hỏa khí hóa thành hàn khí như kiếm cắm thẳng vào tim, hắn không khỏi dùng sức ôm chặt Cố Hoài Dương.

“Thật xin lỗi, anh nên sớm tìm được em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui