Minh Thần

“Vốn mấy năm gần đây xảy ra nhiều vụ án mạng kì lạ, những người bị hại đều là những nam thanh niên tầm 20 tuổi trở lên…Qua điều tra, máu trong người nạn nhân bị mất hết dẫn đến tử vong, hiện trường không để lại bất cứ dấu vế gì ngoại trừ vết máu…Hi vọng những người dân biết thông tin cung cấp đầu mối…”.

Hàn Hiểu ngậm cái thìa, mắt không chớp nhìn TV chằm chằm.

Gần đây thành phố xảy ra liên tiếp án mạng, hung thủ đến bây giờ vẫn chưa tìm được.Trong nhất thời khiến cho lòng người hoảng sợ.

Về hung thủ giết người, mọi người đều bàn tán xôn xao nói: đó là một tên sát nhân biến thái, có người nói đó là một tên bị bệnh tâm thần phân liệt, càng kì quái hơn là có người trên mạng mở topic nói hung thủ chính là một con ma cà rồng.

Nếu là lúc bình thường, Hàn Hiểu khẳng định sẽ chỉ cười trừ.Ma cà rồng sao? Ta còn có người sói đây này! Có điều bây giờ cậu cười không nổi … Nếu không may thì thật sự có ma cả rồng.

“Anute, rốt cuộc là ma cà rồng có thật hay không?”.

Hàn Hiểu khẽ liếc Minh Thần đại nhân đang cúi đầu tập trung đọc báo một cái.

“Có”.

Đối phương cũng không ngẩng đầu lấy một cái, đáp lại một chữ.

“Có thật à! Này, này, Anute, anh nói thử xem những chuyện này có phải do ma cà rồng làm không?”.Hàn Hiểu phi nhanh đến giật tờ báo trên tay Anute, chớp mắt nhìn đối phương, trong mắt tràn đầy sự tò mò.

Thở dài, Anute đưa tay lấy cái thìa mà Hàn Hiểu vẫn ngậm trong miệng. Tiểu tình nhân của hắn vẫn mãi mãi có bộ dáng của một đứa con nít.

“Em lại muốn làm gì?”.

“Đương nhiên là thu phục yêu quái, giữ gìn chính nghĩa và hòa bình thế giới”.

Khóe miệng Anute nhịn không được mà giật giật mấy cái.

“Ba ba, ba ba  muốn làm siêu nhân sao?”.

Tiểu Minh Thần gần đây rất mê coi phim siêu nhân, vừa nghe Hàn Hiểu muốn đi bảo vệ hòa bình thế giới liền bật người từ trong phòng chạy ra, lắc lắc chân Hàn Hiểu, ngay cả bộ phim khoa học viễn tưởng thích xem nhất cũng không thèm coi nữa.

“Con trai ngoan, ba ba đưa con đi tiêu diệt kẻ xấu”.

“Kẻ xấu là cái gì?”.

“Ma cà rồng”.

“Woa!”.

Mắt Tiểu Hàn Lễ sáng rực lên! Hình tượng của ba ba trong lòng mình lập tức trở lên cao lớn đồ sộ.

Anute ngẩng đầu vỗ trán, không rõ trên mặt có biểu cảm gì.

“Anute?”.

“Cha?”.

Hai giọng nói nịnh hót đồng thời vang lên.Anute không cần nghĩ cũng biết hai người muốn gì.

“Không được!”.

Hắn ngừng cười mặt nghiêm lại, lộ ra uy nghiêm của chủ một gia đình.

“Chuyện này tự nhiên sẽ có người xử lý, hai người không được tự đi tìm lấy phiền phức”.

Đúng vậy, Anute đích xác là dùng đến cái từ ‘phiền phức’. Hàn Hiểu hiện tại đã đạt được thần cách. Tiểu Hàn Lễ là Minh Thần tương lai, yêu quái bình thường căn bản là không dám gần họ. Đáng tiếc, bọn họ có sức mạnh nhưng lại không học được cách sử dụng nó như thế nào. Mỗi lần có lòng tốt đi xử lý chuyện xấu lại làm cho ‘chính phủ’ địa phương cực kì khó chịu.

“Hai người ngoan ngoãn ở nhà, không được phép bước ra cửa nửa bước”.

Anute mặt giận dữ, đáng tiếc là hiệu quả quá nhỏ, một lớn một nhỏ căn bản là không sợ hắn.

“Biết rồi…”.

“Dạ”.

Hai giọng nói không tình nguyện đồng thời vang lên, có điều hai con ngươi lượn tới lượn lui đã bán đứng chủ nhân của nó.

Anute xoa xoa thái dương, khẳng định đêm nay sẽ lại là một đêm không ngủ.

Nửa đêm, trên đường phố vắng lặng.

Bởi vì ảnh hưởng của những vụ giết người liên tiếp khiến cho lòng người hoảng sợ, có rất ít người qua 10 giờ tối mà vẫn còn đi lại trên đường, có rất nhiều chỗ ăn chơi giờ này đã đóng cửa. Đương nhiên cũng có chỗ không sợ chết, ví dụ như quán bar nổi tiếng ở trước mặt Hàn Hiểu lúc này chẳng hạn.

Do mang theo một tên nhóc bên cạnh nên Hàn Hiểu không thể nghênh ngang đi vào chỗ không tốt dành cho trẻ vị thành niên. Chẳng còn cách nào khác, Hàn Hiểu chỉ có thể rình ở trước cửa quán bar ôm cây đợi thỏ.

“Ba ba”.Tiểu Hàn Lễ bĩu môi, cọ tới cọ lui trong ngực Hàn Hiểu: “Nơi này hôi quá”.

Hôm nay nó mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh nước biển, cùng với Hàn Hiểu đúng là một bộ trang phục cha con.

“Vì sao chúng ta lại thủ tại chỗ này?”.Miệng nhóc con chu lên, phía sau có rất nhiều thùng rác, còn có một số chất lỏng vàng vàng nâu nâu chảy ra, chảy ra đầy mặt đất chắc đều là —- bẩn quá, cũng thối quá!

“Ngoan, kiên nhẫn một chút”.Hàn Hiểu xoa xoa đầu con: “Ma cà rồng là sinh vật không thích ánh sáng, trong phim điều tả bọn chúng đều thích mai phục ở những nơi u ám chờ đợi con mồi. Tin ba ba đi, không có sai đâu”

“Nhưng mà nơi này thối quá, trên người giờ cũng thấy thôi thối đây này”.Vẻ mặt của tên nhóc vẫn là chán ghét.

“Là ai làm ầm ĩ muốn đi cùng ba ba!”.Hàn Hiểu nhẹ nhéo mặt của con trai: “Hay là con muốn về để cha con mắng?”.

“Không! Không về đâu!”.

Nhóc con lè lưỡi, đầu vùi vào ngực Hàn Hiểu ra sức cọ cọ.

“Chúng ta đến bắt tên bại hoại để cha phải liếc mắt đưa tình”.

“Ngốc, dùng sai thành ngữ rồi, phải là nhìn với cặp mắt khác”.

Hàn Hiểu vừa bực vừa buồn cười dạy con rồi bẹo mũi thằng nhóc một cái, cậu và con trai lợi dụng lúc Anute không chú ý lén đi ra ngoài, về nhà khẳng định sẽ có một màn mắng nhiếc thậm tệ. Nếu màn mẳng chửi không thoát được thì cậu cũng không thể ra về tay không được, vậy chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao?

“Có người đi ra”.Hàn Hiểu ‘Suỵt’ một tiếng, đè chiếc đầu nhỏ đang giãy giụa lại.

Tiểu Minh Thần cũng lập tức anh tĩnh lại, cũng không sợ những mùi khó ngửi xung quanh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi con ngươi đen sáng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa quán bar.

“Cạch—-”.

Ánh sáng xanh xanh tím tím cùng âm thanh ầm ĩ từ trong truyền ra, chỉ thấy hai thanh niên đầu xanh xanh đỏ đỏ cùng một cô gái đi ra.

Hàn Hiểu ‘chậc chậc’ lấy làm lạ. Phải biết rằng bây giờ đã là cuối mùa thu rồi, mà cô gái kia mặc váy ngắn và tất chân, lộ ra một đôi đùi đẹp. Trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng manh.

Lúc ba người đi qua, Hàn Hiểu còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Đúng là thanh niên bây giờ a —–

Hàn Hiểu lắc lắc đầu, ôm lấy con đi theo.

Cô gái kia chắc là uống rất nhiều rượu, ngay cả đi cũng lắc la lắc lư. Hàn Hiểu thấy hai thanh niên kia kéo cô gái vào trong một hẻm nhỏ, đặt lên tường bắt đầu giở thủ đoạn, trong đó có một người đưa tay luồn vào áo của cô gái ra sức bóp, người kia nhanh chóng tụt cái váy xuống….

Chậc chậc! Thì ra là muốn làm chuyện này a!

Hàn Hiểu che mắt của con lại, Tiểu Minh Thần mất hứng, ứ ừ giãy giụa trong lòng cậu.

Cô gái ban đầu còn ‘aa..ưm..ưm’ phối hợp cùng hai thanh niên, sau đó dường như có chút tỉnh lại bắt đầu giãy dụa kháng cự.

Hàn Hiểu nhìn thấy chuyện không đúng, lặng lẽ tập trung thần lực ở lòng bàn tay, định hành sự tùy theo hoàn cảnh —-

Nhưng mà vừa lúc đó, một tiếng cười khẽ đột ngột vang  lên trong hẻm.

Hàn Hiểu trợn trừng mắt, nhìn thấy từ đầu hẻm có một cái bóng, đi vào là một thân hình mềm mại uyển chuyển…đó là một phụ nữ có dung mạo tuyệt mỹ.

Người nữ nhân mặc một bộ váy chấm đất màu đỏ.Vẻ mặt xinh đẹp lộ ra vẻ hứng thú, chậm rãi đi tới, giống như một phu nhân trong bức tranh sơn dầu thời trung cổ.

“Có muốn vui vẻ với em một chút không?”.Người phụ nữ khẽ vén mái tóc uốn cong bồng bềnh, môi khẽ nhếch lên, giống như kiểu nữ hoàng từ trên cao nhìn xuống hai thanh niên đang trợn mắt há mồm.

“Đẹp quá…”.

Không riêng gì hai thanh niên mà ngay cả Hàn Hiểu cũng tiếc không muốn rời mắt đi.

Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay, hai người thanh niên như mất hồn ngây ngốc đi về phía người phụ nữ.

Chỉ thấy người phụ nữ nhấp nháy môi nói một câu, hai người thanh niên ngay lập tức tứ chi chạm đất, giống như con chó, quỳ rạp trên mặt đất kêu ‘oẳng oẳng’.Ngay sau đó, bọn họ dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Hiểu, vui vẻ chạy về phía thùng rác….

Trời đất ơi! Chuyện gì đây giời?.

Hàn Hiểu thu hồi ánh mắt kinh ngạc, bỗng nhiên toàn thân rùng mình một cái, người phụ nữ kia không biết từ khi nào xuất hiện trước mặt cậu, khóe miệng cười kiều mỵ.

“Có muốn vui vẻ cùng em một chút không?”.Vẫn là câu nói kia, giọng nói lẳng lơ cùng với tiếng cười vang lên bên tai khiến Hàn Hiểu nhịn không được mà da gà da vịt nổi hết lên.

“Hương vị của anh thật không tệ”.Hàn Hiểu trơ mắt nhìn nhìn phụ nữ sán lại, hơi thở quét qua cổ.Sau đó đầu lưỡi nóng ẩm liếm lên.

“A—”.

Hàn Hiểu hét lên một tiếng, hoảng sợ lùi lại.

“Sao vậy? Anh không thấy em đẹp sao?”.

Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt ai oán, nhưng Hàn Hiểu nhìn rất rõ ràng, trong miệng cô ra có răng nanh — là ma cà rồng! Ma cà rồng thật sự tồn tại!

“Ba ba? Hai người đang chơi trò chơi sao?”.

Tiểu Hàn Lễ giãy giụa mãi mới từ trong chiếc áo khoác rộng của Hàn Hiểu lộ ra chiếc đầu nhỏ, ba ba rõ ràng là muốn đi bắt kẻ xấu, vì sao lại cùng với cái dì kì quái trước mặt này làm một tư thế mờ ám như vậy.

“Đây là gì!”.

Người phụ nữ trợn tròn mắt, móng tay sơn màu đỏ tươi nhắm thẳng vào Tiểu Hàn Lễ, giọng nói có phần sắc nhọn.

“Ba ba, ả ta thật không lễ phép chút nào a”.Tiểu Hàn Lễ bĩu môi, bỗng nhiên ‘A’ lên một tiếng.Chiếc mũi nhỏ nhăn lại ngửi ngửi giống như một chú chó săn nhỏ.

“Ba ba, ả ta là người chết a, trên người ả không có mùi của người sống”.

Hàn Hiểu nghe thấy vậy, lập tức ôm con mình lùi lại vài mét, dùng ánh mắt nhìn quái vật đánh giá cái ‘mỹ nhân’ trước mặt này.

‘Sắc dụ’ có thể nào bị chế giễu như thế kia, đây là chuyện mà một tộc nhân huyết tộc cao quý không thể chịu đựng được.

Người phụ nữ giận dữ cười, nhìn chằm chằm Hàn Hiểu, sau lưng sinh mọc ra một đôi cánh dơi vỗ phành phạch, miệng nàng phát ra một tiếng rít, móng tay mọc dài sắc nhọn, ngay sau đó hướng về phía Hàn Hiểu đánh tới—-

Hàn Hiểu hoang mang lui về phía sau, miệng lẩm bẩm đọc câu thần chú mà Anute dạy…Là cái gì ấy nhì? Chết tiết! Cậu quên mất rồi!

Xong rồi xong rồi! Hàn Hiểu trơ mắt nhìn những móng tay dài nhọn đâm về phía mình, bởi vì quá kinh hoảng khiến cho đại não trống rỗng!

Nhưng mà vừa lúc đó, sau lưng cậu bỗng nhiên xuất hiện tiếng phanh xe chối tai —-

“Đấu giả gặp binh, bày trận phía trước, diệt tà”.

Theo sau giọng nói trong trẻo là một luồng sáng màu vàng kim từ phía sau Hàn Hiểu bắn về phía nữ ma cà rồng — đối phương hét lên một tiếng, dường như rất e ngại chủ nhân của giọng nói. Biến thành một làn khói vội vàng chạy trốn vào bóng đêm.

Hàn Hiểu quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu trắng bạc, hai người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống. Trong đó có một người mắc một bộ quần áo đời Đường màu trắng, mái tóc dài đen dùng dây cột lên, rất có phong thái của người xưa, còn người kia thì bình thường hơn nhiều, mặc một bộ vest màu đen đeo kính râm, vẻ mắt lãnh khốc.

“A Nhạc, đừng để ả ta thoát”.

Người đàn ông áo trắng vung tay lên, người áo đen ngay lấp tức như cơn gió đuổi vào trong hẻm tối.

“May mà đến kịp lúc”. Người đàn ông trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước mặt Hàn Hiểu, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu: “Tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là một giấc mơ, sau khi ngủ dậy, cậu sẽ không nhớ những chuyện xảy ra đêm nay…”.

Từ sợ hãi phục hồi lại tinh thần, Hàn Hiểu lập tức ý thức được người trước mắt tám chín phần là ‘nhân viên chính phủ’ mà Anute thường nói, lập tức hưng phấn nắm lấy cánh tay người đàn ông, chỉ sợ đối phương trốn mất.

“Oa, đây là thuật thôi miên có phải không? Cậu nhất định là thần tiên!”.

“Hở…”.Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Hàn Hiểu một lúc lâu, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, hoang mang mà rút tay mình về. Xong rồi xong rồi, lãnh đạo đã sớm nói với hắn là không nên tiếp xúc cùng ‘bọn họ’, cái này thật là xui xẻo, đang yên đang lành cho mình gặp gỡ làm gì! Tiền thưởng năm nay lại bị ngâm nước nóng rồi.

“Tôi không biết cậu, tôi chưa từng gặp qua cậu ….”.

Người thanh niên áo trắng vừa niệm vừa lấy tốc độ nhanh như sét đánh nhảy lên chiếc xe, khởi động xe chạy vọt đi, giống như một cơn gió lốc, không lưu lại một chút dấu vết….

Ngọn lửa nhiệt tình trong nháy mắt bị nước lạnh dập tắt.Hàn Hiểu cùng con trai mắt to nhìn mắt nhỏ, lẻ loi đứng tại hẻm vắng trong gió lạnh mấy tiếng đồng hồ.Cuối cùng không còn cách nào khác đành tui ngủi đi về nhà.

Anute vẫn luôn đợi ở nhà, dùng kính ma thuật nhìn nhất cử nhất động của Hàn Hiểu, đến lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, khóe miệng giống như cười bất đắc dĩ….

Có hai cái người này trong nhà, quả nhiên là không lúc nào làm người ta bớt lo. Trải qua chuyện tối ngày hôm nay, bọn họ chắc cũng bớt đi một chút.

Đương nhiên là Minh Thần đại nhân đã đánh giá quá cao vợ bảo bối và con trai mình—-

Một tháng sau.

“Thông tin khẩn cấp: Bên trong viện bảo tàng XX vừa xảy ra một vụ trộm…Vào sáng hôm nay, nhân viên viện bảo tàng XX phát hiện những di sản Ai Cập cổ đại không cánh mà bay, trong đó bao gồm cả một xác ướp Pharaoh XX…”.

Hàn Hiểu đang ăn sáng nhanh chóng nuốt miếng sủi cảo, mắt sáng lên chớp chớp không ngừng nhìn Anute, nơi Anute thường ngồi nay lại được chiếu một luồng sáng quen thuộc.

“Anute, anh nói xem xác ướp kia có phải….”.

“Dừng, dừng ngay”.

Anute vội vàng cắt ngang câu nói của đối phương, cảm thấy thái dương lại bắt đầu đau.

“Buổi tối chúng ta đến xem đi”.

Ánh mắt mèo con tràn đầy tha thiết chờ mong, thật sự khiến người ta không lỡ từ chối.

Anute ngửa đầu nhìn trần nhà hỏi trời, có ai đến nói cho hắn biết, tại sao tiểu tình nhân của hắn đối với loại chuyện này luôn luôn tràn đầy hiếu kỳ như vậy!?

Thần ơi, hắn muốn quay về Ai Cập….

Hết phiên ngoại 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui