Minh Thần


“….

!” Cố Hoài Dương đau đến cả người rét lạnh, trước kia quay chụp từng vô số lần bị thương, nhẫn nại chịu qua các loại đau đớn, nhưng loại đau đớn giờ phút này làm y không cách nào chịu được, thân thể muốn trốn chạy, vòng eo lập tức bị Nhiếp Minh Viễn cường thế nắm giữ, tính khí nóng bỏng xỏ xuyên qua thân thể y, đau đớn đến co rút, “Không….

.

Không….


“Rất nhanh sẽ tốt, ngon, rất nhanh sẽ tốt thôi.

” Nhiếp Minh Viễn ôn nhu liếm khóe mắt đỏ ửng của y, xoa nắn cặp mông căng tròn ý muốn tiến sâu hơn vào trong, nhưng mới chỉ vào được một chút, động tác gấp gáp liền dừng lại, gân xanh trên trán nổi lên, quá chặt, so với suy nghĩ của hắn còn chặt hơn, Nhiếp Minh Viễn cúi sát người, hơi thở nóng cháy phun bên tai, “Vật nhỏ này, em muốn cắn đứt anh sao?” Nhẫn nhịn đâm sâu vào trong.

Cố Hoài Dương kịch liệt thở dốc, bắp đùi thoáng xuất hiện một ít dấu vết màu xanh, “Không….

.

Không muốn….

.


Nhiếp Minh Viễn ngưng mắt nhìn thần sắc thống khổ của y, nhất thời dừng lại, “Khó chịu đến mức đó sao?” Đưa tay vuốt ve tính khí mềm nhũn của y…
“Không….

Không nên chạm….

” Sắc mặt Cố Hoài Dương tái nhợt như tờ giấy, Nhiếp Minh Viễn thế nhưng vẫn chưa tiến vào toàn bộ, cái cảm giác thân thể đau đến mức như bị xé làm đôi nhượng thanh âm y run rẩy, “Anh….

Đi ra ngoài….

Ngô….


Nhiếp Minh Viễn không chớp mắt nhìn y, phát hiện hành vi của hắn thương tổn đến Cố Hoài Dương, vẻ mặt bình tĩnh nhìn biểu tình thống khổ của y, trong đầu không còn gì ngoài vẻ mặt không huyết sắc ấy, hắn cúi đầu hôn Cố Hoài Dương, vuốt ve thân thể căng cứng của y, “Anh thích em mới làm như vậy, rất thích em, xin lỗi đã để em khó chịu, anh sẽ không tiếp tục…” Sau đó liền thối lui ra khỏi cơ thể của y.

Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, cả người đổ đầy mồ hôi vì hắn ẩn nhẫn dục vọng, nhìn hắn vì y thỉnh cầu mà đồng ý buông tha, y biết dục vọng của nam nhân lớn đến mức nào, nếu không phát tiết càng thêm thống khổ, nhưng hắn nguyện ý vì y mà nhẫn, nhẫn đến trình độ này, trong lòng Cố Hoài Dương không khỏi nóng lên, nhíu mày nhìn, Nhiếp Minh Viễn cũng nhìn lại y, “Chỉ một lần.


Nhiếp Minh Viễn ngẩn ra, “Em đồng ý?”
“…” Cố Hoài Dương trầm mặc không nói, không đáp ứng cũng không cự tuyệt.

Nhiếp Minh Viễn vươn tay ôm lấy y, đem y siết chặt vào lòng, khuôn mặt tuấn mỹ gợi lên tia cười câu dẫn, “Em so với ai khác càng dịu dàng hơn.

” Cúi đầu hôn môi y, đầu lưỡi nóng ấm như bão táp không ngừng khuấy đảo khuôn miệng, điên cuồng hôn sâu, giống như muốn đem hết thảy tình cảm trút xuống, cuồng nhiệt hôn môi, nụ hôn rải rác trên gò má, cần cổ, lồng ngực, lưu lại vô số hôn ngân.

Cố Hoài Dương hoàn toàn không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của hắn, hô hấp trong mũi toàn bộ đều là mùi hormone phái nam của hắn, đôi môi nóng ấm di chuyển xuống hạ thân, tham lam liếm mút nơi tư mật của y, đợi cho dục vọng của y lần nữa ngóc đầu dậy, hắn tách hai chân y ra, đem tính khí đã nhẫn nhịn đến nổi gân xanh từng chút một cắm vào, từng chút từng chút không ngừng nghỉ, mãi cho đến khi khí quan màu đỏ biến mất giữa hai bắp đùi y.

Cố Hoài Dương thở dốc, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng thống khổ thế nhưng thanh âm phát ra lại ít ỏi đến đáng thương.

Nhiếp Minh Viễn biết hắn không nên quá nóng vội đi vào, nhưng hắn đã không nhịn được, còn Cố Hoài Dương cư nhiên lại không chạy trốn đồng ý tiếp nhận hắn, dịu dàng đánh sâu vào tim hắn, cúi đầu hôn trụ y, chậm rãi đưa đẩy, đợi Cố Hoài Dương vừa mới thích ứng liền mãnh liệt ra vào.

Nơi đó của Cố Hoài Dương thật chật, ép đến tính khí của hắn có chút đau, phía trong ấm áp bao lấy khí quan thô nóng, khoái cảm tuyệt vời từ nơi đó truyền đến nhượng hắn phấn khích, cắm vào, rút ra, hung hăng xỏ xuyên vào địa phương sâu nhất, mãnh liệt cảm nhận hắn ở trong thân thể y! Hắn đã có được y, cuối cùng y cũng là người của hắn, cảm giác ấy khiến tính khí trong cơ thể y lại lớn thêm vài phần, nóng bỏng, cường ngạnh chen chúc vào nơi đó không chừa lấy một khe hở, thật sâu kết hợp, hắn có thể cảm nhận được tiếng tim Cố Hoài Dương đập một cách rõ ràng, dồn dập có lực, kỳ diệu hòa thành một thể thống nhất với hắn.

Nhiếp Minh Viễn ôm chặt Cố Hoài Dương, say đắm hôn y, duy trì liên tục, gấp gáp xâm chiếm, suốt cả một quá trình hắn đều không rời mắt khỏi Cố Hoài Dương, khuôn mặt anh tuấn cau mày thở dốc của y càng tăng thêm phần kích thích, hắn dùng sức không ngừng ra vào, dùng lực trừu động, đong đưa vòng eo tiến nhập vào thân thể Cố Hoài Dương, rút ra gần hết lại thật sâu đâm vào, tiết tấu dần mất đi khống chế, tựa như dã thú động dục, cái gì cũng không quan tâm liên tục trừu sáp.

Cố Hoài Dương không ngừng thở dốc, ngón tay thon dài nắm chặt lấy drap giường, thân thể rắn chắc theo từng đợt va chạm và phận phồng, hô hấp có điểm khó khăn, Nhiếp Minh Viễn mỗi một lần ra vào đều cường hãn xỏ xuyên vào nơi sâu nhất trong cơ thể y, nhượng Cố Hoài Dương sâu sắc cảm nhận được cảm giác tra tấn và dục vọng chiếm dục, thân thể y liên tục lay động, giãy dụa, tựa hồ như muốn từ trong cơn mê tìm kiếm một chút tự do.

Nhiếp Minh Viễn kịch liệt đưa đẩy, dùng sức ma sát vào vách tường mềm mại bên trong, cả người Cố Hoài Dương bị vây lấy bên dưới, dưới động tác của hắn không thể chạy đi nơi khác, chỉ có thể vô lực cảm thụ hắn, thân thể nóng cháy giống như bị đặt trên vỉ nướng, một chút khí lực trên người cũng không còn.

Nhiếp Minh Viễn nhấc đùi phải y lên, gác trên vai, cơ thể chuyển sang tư thế nghiêng người, tư thế thay đổi, động tác của hắn càng một nhanh hơn, dùng sức mà ra vào…
Cố Hoài Dương bị động tác của Nhiếp Minh Viễn làm cho điên loạn, bộ vị đã tới cực hạn kia không ngừng bị xâm chiếm, khi tính khí thô nóng xỏ xuyên vào trong, tứ chi y liền tê dại, tựa như bị dùi điện đánh qua, Nhiếp Minh Viễn ra sức đẩy vào, cuồng loạn cắm vào rút ra, đau đớn kịch liệt xen lẫn khoái cảm khó nói, Cố Hoài Dương hơi thả lỏng khớp hàm, tiếng rên rĩ lập tức bật ra, “….

.

A….


Màn đêm dần sâu, hoan ái trên giường vẫn chưa một lần dừng lại, Nhiếp Minh Viễn dùng tay cố định vòng eo của Cố Hoài Dương, khí quan nhanh chóng đỉnh vào cơ thể y, nhìn thấy bộ dạng thở dốc của y càng thêm điên cuồng ra vào vách tường, phản phất ma sát với địa phương nhạy cảm của y, chèn ép, nơi kết hợp phát ra tiếng vang dâm loạn.

“A……Ngô….

” Ánh mắt Cố Hoài Dương mơ màng, thân thể nam nhân mạnh mẽ bị hắn trêu đùa trong tay, bất đắc dĩ bày ra dáng vẻ dâm mỹ, lưng ưỡn lên lộ ra đường cong mê người, da thịt trơn nhẵn sau khi bị gặm cắn rải đầy dấu vết tình dục, phủ một tầng mồ hôi, sờ lên chính là một mảnh trơn trượt.

Đổi tư thế, Nhiếp Minh Viễn ôm lấy Cố Hoài Dương, để y từ trên cao ngồi xuống, mặt dán bên tai y khẽ liếm cắn, bàn tay nhiễu loạn chạy xuống bờ mông y đùa nghịch, “Em siết anh thật chặt, thích thế này không?”
“Ngô……Ân….

.

” Cố Hoài Dương xấu hổ đỏ mặt, giao hợp quá mức mãnh liệt, mỗi một lần đều đánh vào địa phương mẫn cảm nhất, lúc mới bắt đầu Cố Hoài Dương còn nằm trên vai Nhiếp Minh Viễn thở dốc, gương mặt thấm đẫm mồ hôi, hắn không chút lưu tình không chừa lại cho y con đường sống nào, đỉnh vào thật sâu trong thân thể y, dùng sức luận động, “A….

.

Không muốn….


Ngược lại động tác Nhiếp Minh Viễn càng hung mãnh, thỉnh thoảng đi qua gặm cắn cánh môi phiếm hồng của y, Cố Hoài Dương không phải là người yếu ớt đến mức để người khác hành hạ, nhưng dưới tình huống hãm sâu trong dục vọng mà nói, y không còn chút lực nào, từ đầu đến đuôi Nhiếp Minh Viễn đều xỏ xuyên vào cơ thể y, hắn áp chế xuống dục vọng muốn giày xéo, tận lực không làm y bị thương, phát hiện nơi đó của y khẽ run rẩy, ngón tay liền chuyển tới cọ xát, nơi đó rất nhanh đã khí khí bừng bừng.

Trong mắt Nhiếp Minh Viễn là dục vọng không thể kiềm chế, “Nơi này thật nhạy cảm, khả ái đến không chịu được.


“A….

.

Không muốn……Ân…” Lông mi dài khẽ run, địa phương bị trêu chọc dâng lên khoái cảm mãnh liệt, ý thức dần mê loạn, bên trong thân thể chỗ nào cũng nóng lên.

Tính khí nam nhân cứng rắn, thô dài, khí thế uy hiếp mười phần ma sát với niêm màng bên trong, lúc ân ái không ngừng đưa đẩy, chiếc giường lớn phát sinh tiếng cọt kẹt, tính khí Cố Hoài Dương chậm rãi tràn ra chất lỏng màu rắng, nội bích co rút như muốn đem thứ bên trong hút sâu vào nữa, bộ phận sinh dục kia mang theo hơi thở xâm lược cắm sâu đến tận rễ, lịch liệt trừu động.

“A…Ngô….

Ngô….

” Mồ hôi thấm đẫm mái tóc Cố Hoài Dương, khoái cảm tình dục như thủy triều cuồn cuộn xâm nhập vào cơ thể, da thịt màu đồng không ngừng xuất ra mồ hôi, thân thể không khỏi co rút.

“Em kẹp anh thật chặt.

” Nhiếp Minh Viễn vuốt ve da thịt trơn trợt mồ hôi, hứng thú men theo đường cong tráng kiện phập phồng, người bên dưới là nam nhân không khác gì hắn, so với nữ nhân không thể có được dáng vẻ trắng nõn đẫy đà, càng không giống như thân thể mỹ thiếu niên hắn từng ôm vào lòng, nhưng thân thể phái nam cường tráng này lại kích thích dục vọng của hắn hơn bao giờ hết, thậm chí hắn còn phải vất vả lắm mới có thể ngăn chặn xúc động muốn bạo ngược đối phương —— “Muốn sao?” Hắn cầm lấy tính khí của y, chặn đi lỗ nhỏ phía trên.

Cố Hoài Dương dưới cơn kích tình, vô thức lộ ra dáng vẻ yếu đuối cầu xin, “Đừng….

.

để tôi….

.


“Vậy để anh bắn vào trong, tràn đầy trong cơ thể em….

” Nhiếp Minh Viễn nhìn y, đưa ra yêu cầu của hắn.

Là nam nhân, cho dù có bị bắn vào trong cũng không cần sợ mang thai, nhưng đối với Cố Hoài Dương, hành động đó chẳng khác nào thừa nhận, biến y thành vật sở hữu riêng của hắn, trước khi giao hợp Nhiếp Minh Viễn chưa hề nói muốn bắn vào cơ thể y, hiện tại đột nhiên nêu ra ý tưởng, tay chân Cố Hoài Dương chợt phát run, động tác ngày một nhanh, y liều mạng lắc đầu, thanh âm phát ra mang theo hơi thở bối rối, “Không, không được….


“Mở mắt ra nhìn anh.

” Nhiếp Minh Viễn cường thế nhìn y.

Cố Hoài Dương gắng gượng mở đôi mắt cay xè vì mồ hôi, trực tiếp đối diện với đôi con ngươi của Nhiếp Minh Viễn, lồng ngực hắn phập phồng, ánh mắt gần như sắp mất đi lý trí, một phen ôm chặt Cố Hoài Dương, kịch liệt ra ra vào vào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui