Sáng sớm vừa thưc dậy nó đã cố chạy thục mạng thật nhanhra khỏi nhà. Cố gắng không để Phi thức giấc. Chuyện tối qua đối với nókhông phải giăc mơ mà là sự thật. Nên vì là sự thật mới thấy khó đốidiện với nó.T^T
Nó chen người trên tuyến xe buýt buổi sáng. mặc dù rất khó chịunhưng còn hơn là sáng nay đi với Phi. Nếu đi vs cậu ấy chắc nó không cólỗ mà chui xuống mất.=>>>>>>>>>>>>>_tiếngkhóc cất lên càng ngày càng to. Khiến nó phải đứng giậy đến bên cô bé và tặng nguyên cho cô bé cậy kem đang ăn dở. Quả thật cô bé hết khócngay...
-E lạc mẹ à?_Nó hỏi.
-woa woa...mẹ ơi...mẹ ơi..._cô bé lại tiếp tục khóc đánh rơi luôn cây kem trên tay. Ôi! Kem của tôi...cây kem mà gã con trai đáng ghét thường ngày tự dưng xoay 180* đi mua cho tôi...huhu....Nó nhìn cây kem tiếcrẽ...
-Thôi nào..chị sẽ tìm mẹ cho em nhá...._Nó cúi xuống vỗ vỗ vào vai cô bé vẻ an ủi...Hôm nay là ngày nghỉ nên khác vào đây đông hơn thườngngày...
-huhuhuhu...em muốn mẹ cơ..huhuhu...._cô bé cứ khóc lốc ỉ oi làm nónhớ tới cái cảnh mà lúc nhỏ nó đi lạc trên đoạn đường ít ngưưoì qua lạivs Long trong một lần nhà trường tiểu học tổ chức đi cắm trại. Nó vì bị Long kéo đi mà bị lạc cho đến khi trời gần tối nó khóc rất to rất tonhưng mãi mà vẫn không tìm được lối đi. Cái anh chàng đáng ghét đó lúcđó 10 tuổi buôn thỗng cho nó một câu: “Cứ ngồi đó mà chờ chết đi”_Thế là nó không khóc nửa chỉ biết nín thin bước theo Long. Cuối ùng thì haingười cũng tìm được đường về trại...hhâhha...Cái anh chàng đáng ghét đóđáng ra lúc đó phải an ủi nó mới phait, đằng này còn định bỏ nó lại mộtmình để đi cơ chứ...T^T
-Hét to lên đi...hét to lên nữa..._Nó chưa kịp nói gì yhêm thì cô béđã bị Long bé bổng lên ngồi trên cổ mình. Lúc đầu cô bé hơi sợ hãi nhưng lúc sau cô bé lấy lại được bình tĩnh và gọi tên mẹ mình thật ra...
Lần đầu tiên....nó thấy anh chàng này thật khác với những gì nó ác cảm về anh...Anh chàng kì lạ...