11h30:
Nó bước từ trên lầu đi xuống, trên tay là cuốn sách Địa lí, tối naynó phải thức trắng đêm để học bỡi vì tiết đầu của sáng mai là tiết kiểmtra Địa lí một tiết. Thật là rắc rối.
Nó bước tới cạnh quày bar trong phòng bếp bật đèn rồi tự pha chomình một tách café sữa đặc. Nó đã quá quen với căn nhà này, nó biết tớicăn nhà này năm lên 8 tuổi. Lúc đó mẹ nó bắt đầu làm ở đây, nên nó rấtthường đến chơi. Nhất là chú Đức chủ nhà hiền lành luôn chiều nó. Nó vừa pha tách café vừa lẩm nhẫm hát:
‘Anh viết cho em mùa hè yêu thương và anh hát cho em khe khẽ dịu dàng. Đừng hờ hững trong anh và nắng nơi sân trường....’’
-Làm gì thế? Yêu đời quá nhĩ?
Nó quay người nhìn về phía giọng nói quen thuộc cách ra, ánh đèn rất yếu nên nó chỉ kịp nhận ra cái khuôn mặt với nụ cười khinh bỉ trên môi. Nhưng nó đâu thèm để tâm, quay mặt đi về phía chiếc bàn có chiếc máypha café đang chạy, nó nhếch mép nói với giọng điệu ngao ngán:
-Cậu làm gì mà giờ này chưa ngủ?
-Tắm!!!_Giọng nói vẫn tĩnh bơ như không, càng lúc càng gần nó(nó cảmthấy như vậy)(=> huhu ngồi viết cía này sợ ma chết đi được)
-tắm á?
Nó quay người lại thản thốt kêu lên. Bởi vì nó ở trên lầu cả buổi có thấy cậu ta lên lầu lấy áo quần hay lên lầu đâu. Vậy áo quần đâu cậuta...Nó vừa nghĩ vừa kịp xoay đầu thì đã vội hét lên trước người contrai ở trần phần trên và ở dưới chỉ để cộc chiếc khăn quấnh quanh từhông trở xuống. Hai mắt nó kịp nhắm lại khi nhìn thấy tất cả.
-Á! tại sao cậu không mặc quần áo?
-Có đâu mà mặc! tôi tắm dưới này mà!
-Vậy thì đi thay quần áo nhanh đi! Nhanh....á
Nó chưa kịp định thần lại thì cậu bạn tên Phi đã áp lại gần nó dồn cho cả người nó vào gốc tường.
-Tại sao lại phải mặc quần áo! Đây là nhà của tôi và mặc vậy thì mát hơn. Tôi quen mặc vậy rồi.
-Tôi không biết đâu! cậu lùi ra và đi thay quần áo nhanh đi!
-Tại sao tôi phải lùi ra!
cả người Phi cứ dồn nó càng sâu vào gốc tường, đến nỗi nó có thể cảmnhận rõ mùi sữa tắm toát ra từ làn gia rắn chắc của Phi. Càng gần vàogốc thì ánh đèn chiếu càng rõ. Lúc bất bí quá nó mới cố gắn mở trừng mắt nhìn Phi đe doạ. Nhưng dù nó có chính chắn đến cỡ nào thì nó vẫn cảmthấy mùi da thịch của một thằng con tai gần nó, mùi vị ngọt ngào, mà nam tính. Ôi trời ơi! chắc là tại nó bị ảo giác bởi mùi café và sữa tắm tạo ra thoi chứ nó thề là không có í nghĩ đen tối gì cả.
-Nay! Nghĩ gì vậy?
Phi đưa khuôn mặt của mình cúi xuống gần sát vào mặt nó, như có thểđếm được hơi thở của nhau. Nó vội vàng quay đi để tránhcho cậu bạn nhìnthấy khuôn mặt đang bừng đỏ của mình. Vì dẫu sao đâu cũng là lần đầutiên nó tiếp xúc gần như vậy với một đứa con trai.
-Cậu làm gì vậy tránh ra!!!
-Không!!!!!!!!
-Tránh không?????????
-Không!
-Chết này!
Nó đua chân mình đá một cái thật mạnh vào chân của Phi khiến cậu phải nhảy lên bự chặt lấy chân mà kêu quai quái. Ung dung cầm lấycốc café và cuốn sách trên bàn rồi nó thốt lên:
-Lần sau nhớ chừa nhá!
-Cậu ác quá đi dỡn chút mà lmà gì giữ vậy!
-Không nói với cậu nữa! tớ đi học Địa mai kiểm tra 1 tiết.
-Kiểm tra một tiết á?
-Thế cậu không biết à?
-Ừm! mà không sao cả! cậu đi học đi tớ đi ngủ?
Nó phải trợn tròn mắt nhìn cậu ban của mình, đến kiểm tra mà cũngkhông biết thì cậu ta đi học làm cái gì nhỉ. Nhưng nếu cậu ta không họcbài thì cậu ta ngày mai sẽ quay , nhưng nếu cô thầy bắt được thì nó sẽchết vì cô chủ nhiệm giao cho nó quản cậu ta. Chỉ còn một cách cuốicùng. Nó với tay lấy thêm một tất café nữa và nhanh chống mang lên trênlầu sau khi đã kiểm tra kĩ các cửa ra vào và cửa sổ.
Cốc...cốc...cốc....
-Ê! Hoàng Phi mở cửa?
Cạch...
-Gì nữa đây!
Cửa vừa mở nó nhanh chân lất vào phòng và yêu vị trên chiếc ghế bên cạnh bàn học của Phi. Đặt hai li café và mấy cuốn sách về ĐỊa lí xuốngbàn nó từ từ giải đáp những thắc mắc của cậu bạn.
-Từ giờ tớ và cậu sẽ ôn bài chung, Vì bắt đầu từ ngày mai sẽ kiểmtra một tiết tấtcả các môn. Vậy nên hãy học tập đoàn hoàng đi nếu khôngmuốn chết.
-Cậu đừng nói sẽ ở lại đây cho đến úc hết thi nhá?
-Tất nhiên rồi! tớ sẽ ở đây để canh chừng cậu! không cậu lại đi đànđúm rồi điểm thấp là cậu chết và tớ cũng chết! vì năm sau thi Đại họcrồi nên cố gắng đi....
Nó cười thầm, từ giờ đó hồng cậu ta có thể trốn khỏi nó được. Phải vì nghĩa vụ mà hoàn thành thôi. Kaka
Mặt Phi méo xệch nhìn đến đáng thương.