-Di Di! Vợ yêu đợi lâu không?_Cái giọng bỡn cợt khiếm nhá của Phi vang lên làm nó khẽ giật mình có chút tức giận vì tiếng “Vợyêu” ghê rợn. Nó thoáng giật mình thêm một cái nữa khi có cảm giác lànhlạnh phía sau cổ. Thầm nghĩ “Nếu nó biết chuyện hôm trước không phải làsự thật...Á quên! Hôm trước không phải là sự thật như hôm nay là sự thật haha...” Nỗi lo lắng trong lòng nó kết thúc và thay vào đó là sự tự tin mãnh liệt chưa bao giờ nó có...kaka ^^
Nó quay người lại, nở nụ cười mà nó cho là đẹp nhất. Đôi mắt sáng lên tỏ vẻ vui mừng nhìn Phi đang đi tới, trên tay cậu là cái balô to tướngcủa nó.
-Không! Không lâu!._Nó lắc đầu cười cười một cách dễ thương. Cái dáng vẻ của người đang yêu hiện rõ qua hành động của nó(Chắc vậy = =*)
Xong quay sang tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cái người đứng cách đókhông xa, đang nhìn nó với vẻ mặt hết sức quái dị. Hôhô.^O^!!
-Ồ! Hắc Ngọc tiểu thư sao cậu lại ở đây?_Bình tĩnh, nó nheo mặt nhìnvẻ mặt càng kì quái hơn của con nhỏ mà bấm bụng nén cười. haha...Lần đầu tiên nó được trông thấy vả mặt thú vị của tiểu yêu tinh. Nếu bốn nhỏ đó mà được trong thấy thì chắc ở đây thành sở thú mất. “Ơ! Mà seo nó lại ở đây! Có âm mưu nào không nhỉ?”. Vất bỏ suy nghĩ ban đầu nó bấm bụngphòng thủ.
-Ồ! Chuyện đó hả? Mình là học sinh mới!^^_Con nhỏ cười đểu dệ sợ. Hai mặt nó nhấp nháy iu kìu....=>Thấy mà ghê. Nhưng quang trọng cái câuphát ra ngọt ngào từ miệng nhỏ làm nó khẽ giật mình, gai óc nổi hết cảlên...”Học sinh mới”
-Học sinh...mới! Trường ...trường này sao?_Hai mắt nó mở to. Tay bámchặt vào lớp vạc váy làm ấy xếp li ngăn nắp trở nên nhăn nhún lại.Mồi hôi con mồ hôi mẹ túa ra sau lưng như tắm. Cảm giác rùn rợn vì cáicâu như “Phán sét cuốt cùng” làm nó không giám đưa cả tay lên lau đi mấy giọt mồ hôi chết tiệt trên trán. Biết thế sáng bỏ mái trước xuống. Nếumồ hôi túa ra cũng không ai thấy. Hứ. Đằng này cột đuôi ngựa lên cao đểtrán cao như vậy...huhu T^T
-Ồ! Thế từ nãy giờ cậu không để ý bộ đồng phục trên người mình sao!Hay giữa bộ đồ trên người cậu và bộ trên người mình có sự khác nhau quálớn!_Nhỏ cười đểu khi thấy phản ứng của nó như vậy. Nở nụ cười yêu quáimà nó ghét nhất. Ánh mắt nhấp nháy nhìn bộ đồng phục trên người nó.
Thấy nhỏ đưa mắt nhìn mình thì nó theo phản xạ cũng đưa mắt trôngtheo... Huhu...Bây giờ nó mới để ý bộ đồng phục trên người nó hơi nhănnhăn nhìn nó ghê ghê...Còn trên người nhỏ ta thì bộ đồng phục sáng lấpla lấp lánh. Chiếc áo sơ mi tay ngắn có nơ lụa mà xanh dương nơi cổ,chiếc váy xếp li cùng màu với nơ . Trông đến hoàn mĩ. Seo cùng một bộđồng phục, cùng một cỡ mà sao vào người con nhỏ này lại...
Huhu...(tủi thân) TT^TT...
Nó đưa mắt sang nhìn thủ phạm đã gây ra bộ dạng này cho nó. Hai răngkêu lên ken két. Phi đang nhìn nó cười cười gian gian như chuẩn bị làmmột viậc gì đó. Nó trừng mắt lên hỏi cậu nhưng cậu chỉ bước lại đứngtrước mặt nó, không trả lời. Đưa tay phủi thẳng chiếc váy hơi nhăn củanó, nhìn nó với nụ cười ấu yếm. Sau đó chỉnh lại vạt áo sơ mi, chỉnh lại chiếc nơ cổ rồi nở nụ cười và đặt trên trán nó một nụ hôn bất ngờ.
-Xin lỗi! Rại sáng nay tớ không để ý đến cậu đang mặc đồng phục mà ôm ngủ như vậy!_Âu yếm không còn gì hơn.
“Ôm”... “Ngủ”...Mặc dù đó là sự thật nhưng...T^T...
Sìu...Mặt nó đỏ bừng lên, hai mắt mở to, người cứng đờ , miệng nhấp nháy không biết nói gì hơn...
Im lặng và im lặng...Hành động của Phi gần gũi đến nỗi mấy đứa congái quanh đó đứng đực tại chỗ. Đứa đang ăn sáng thì há hóc mồn cả ra.Đứa mua nước ở máy bán nước tự động thì bỏ tiền sớt luôn xuống đất....“Trời sập rồi tôi ơi”...Dù gì Phi cũng là HotBoy của mấy đứa con gáinày...chắc chắn vài giờ sau nó không còn đất mà sống nữamất...huhu...TT^TT.
.
.
.
-Ai đây! Em yêu?_Phi đưa tay vòng ra sau eo nó, Cười cười. Ở trườngmà cậu ta làm như ở nhhà vậy. Bây giờ nó chỉ muốn giết chết con ngườinày ngay lập tức...Sao lúc này mà cậu ta còn đùa giỡn được cơ chứ.
Nó nghe xuong quanh đó có tiếng sầm sì. Cảm giác ớn lạnh chạy dọcsống lưng, Ánh điện bắng từ mọi phía nhắm vào một mục tiêu là nó. Nhưngtất nhiên nó phải bình tĩnh. Ai bảo người yêu đáng ghét của nó là mộtHotBoy...và cái con nhỏ Hắc Ngọc tiểu yêu kia đang cưồi khẩy khi nhận ra diễn biến xung quanh. (haix...Trừ một người không để tâm đến đó là cậubạn Hoàng Phi đáng ghét kia) Nhỏ cười khẩy như đang chờ đợi xem màngkịch sắp tới.
Nhưng ruốc cuộc con nhỏ này ở đây làm gì? Từ hôm nghe tin nhỏ về nước thì nó đã có cảm giác không an tâm cho lắm(Chỉ một chút thôi nhé. Vìcảm giác không an tâm của nó để dần cho cậu bạn trai háo sắc)
-Hôm trước chúng mình đã gặp tại buổi tiệc ở biệt thự ngoài biểnấy!_Nó bình tĩnh. Nở nụ cười gượng. Vất hết cái cảm giác rùn rợn. Nhưngtức giận vì bàn tay Phi vẫn ôm ngang eo nó.
-Ồ!_Phi cười cười nhìn nó xong lại quay đầu nhìn Hắc Ngọc:
-Chào mừng bạn mới!_Phi cười cười thả eo nó ra xong đưa tay ở thếbắt tay chào mừng nồng nhiệt. Nhưng nó thấy cái vẻ khó hiểu của con nhỏHắc Ngọc có cái gì đó... Ak giống cái hôm tới dự tiệc.
Nhỏ đưa tay nắm nhẹ lấy tay Phi. Cười nhếch môi. Sau nhìn nó với ánh mắt khó hiểu nhưng làm nó thấy ghét ghét ánh mắt đó.
-Anh quên em mau thật!_Nhỏ cười cười âu yếm nhìn Phi. Làm nó ghét ghét.
-Ồ! Tôi thường không cố gắng nhớ những thứ không đáng nhớ!_Phi thả tay nhỏ Hắc Ngọc ra. Quay sang nhìn nó ấu yếm.
-Anh..._Mặt nhỏ đỏ cả lên. Làm nó thick thú...hahaa....
“Reeeeeeeeeenggggggggggggg...............”_Tiếng chuông báo giờ vào học kéo dài. Rất may là nó không bị muộn học haha.
-Phương Di!_Định quay sang dục Phi vào lớp thì sau lưng nó có tiếng nam sinh gọi vọng. Nó biết là ai.
Quay nhanh nở nụ cười tươi rói với cậu nam sinh đang đi đến gần nó.
-Duy! Cậu đi đâu vậy?
-Ưmk! Tớ đí lấy sổ điểm cho cô Maria(Cô giáo dạy tiếng anh mà nó cũng quen).
-Thế hả...hihi_Nó cười ngốc nghếch không để ý đến vẻ mặt tức giận của Phi và nụ cười nhếch mép của Ngọc.
-Cậu về khi nào vậy? Không báo với tớ một tiếng_Duy đưa tay đẩy đẩycọng kính cọng vàng trong rất lãng tử của cậu.( Nói thêm nữa. Duy làHotboy thứ hai của trường nó vì cậu học giỏi, tính tình hoà đồng nhưngđiều quang trong nhất là đẹp trai và lúc đến trường thường đeo cọng kính trong rất tri thức. Mặc dù cậu ấy không bị cận gì cả. Nên fan nữ trongtrường đặt tên cậu ấy là “Hoàng tử kính cận” hhaa...nó thấy cái tên nghe cũng có duyên.) ^^
Nó quen Duy trong một cuộc thi Hùng biện của trường...hihi...Lúc đónó khâm phục cậu cái khoảng trả lời nhanh với chỉ số IQ hơn 200. Sau đóthì nó cũng không biết thân với cậu ấy từ lúc nào...*^^*
-Hôm qua! Hihi! Tại thấy phiền cậu suốt tuần qua nên định gặp cậu ròi nói lun ý mà_Nó cười ngọt ngào.
-Phiền gì đâu! Bạn bè mà..._Duy nở nụ cười để lộ cái răng khảnh có duyên.
-Vào học rồi!_Phi đằng hắng. Giật bàn tay nó mạnh một cái suýt ngã.
Nó quay sang trừng mắt nhìn Phi.
-thì tớ chuẩn bị vào đây! Mới 15 phút đầu giờ ak`!_Nó chu môi. Cố cãi. Nhưng vẻ mặt Phi càng dữ tợn hơn. Khiếp.
-Cậu vào lớp đi! Tớ cũng phải đi đây. Sắp vào tiết rồi! Ra vềgặp._Duy cười cười nhìn nó vẻ an ủi. Xong quay sang nhìn Phi vẻ khóchịu. Í! Ít khi nó thấy Duy có vẻ mặt đó.
Nó đưa tay vẩy vẩy với Duy.
-Bye! chiều..._Chưa nói hết câu đã bị Phi kéo giật mạnh. Quá đáng.
-Tần Khánh Duy!_Giọng con nhỏ đáng ghét vọng lên sau lưng nó. Nhưngbất ngờ bây giờ không phải gọi tên nó mà là gọi tên cậu dạn đang đứngtrước mặt nó.
Nó thấy Duy giật mình một cái. Rồi nhìn con nhỏ sau lưng nó với vẻmặt khó chịu, có đôi chút kì lạ. “Hai người này quen nhau sao?”
Duy quay sang nhìn nó cười cười rồi bước đi nhanh qua người nó.
-Chiều gặp nhé!_Duy vẫy tay nói vọng lại. Xong bước ngang con nhỏđang có nụ cười nhếch mép đáng ghét. Nhỏ chạy theo phía sau Duy. Con nhỏ nói nhỏ gì đó với Duy.
Điều nó đang bất ngờ bây giờ là “Hai người này quen nhau sao?”...
-Đi thôi._Phi tức giận kéo mạnh tay nó bước đi. (Ghen ý mà)^^
-Từ từ..._Nó lí nhí. Để lấy thăng bằng thì bắc buộc nó phải bước nhanh theo Phi. ặc . Cao mét 8 bước chân dài khiếp....
“Hai người đó quen nhau.....”