Trong mắt Trương Quốc Tụ, quan trọng nhất vẫn là bản địa Đại Minh, còn Nam Dương, vẫn không phải là quốc thổ thực sự.Một chiếc thuyền ba buồm thuận gió tới Mã Lục Giáp cũng mất hai tháng, xa như vậy với nhiều quan viên trong nước như Trương Quốc Trụ thì đã là chân trời rồi.Thứ ở chân trời dù có tốt tới mấy cũng không bằng thứ trước mắt, bọn họ hứng thú với chuyện khống chế Mã Lục Giáp thu thuế, chứ còn quản lý nơi đó thì chẳng hứng thú gì.Vân Chiêu giữ im lặng, không đề xuất ý kiến phản đối, cũng không ủng hộ, y muốn xem chuyện này cuối cùng kết thúc thế nào.Tập đoàn Hàn Tú Phân tích cực du thuyết đại biểu quốc hội, tập đoàn Trương Quốc Trụ biểu lộ thái độ không ủng hộ, còn có quan viên chỉ trích Hàn Tú Phân dùng thân phận quân nhân can thiệp chính vụ, tất nhiên bọn họ cố tình lờ đi sự thực nàng còn là quan văn, tổng đốc Nam Dương.Khi hai bên cãi nhau không ngừng thì một trận lũ đặc biệt lớn tới một cách bất ngờ.Trung du hoàng Hà mưa to như trút, phạm vi bao phủ từ Tam Môn Hạp với Hà Nam, Thằng Trì, Tân An, Yển Sư, Tế Nguyên ...Từ khi Vân Chiêu lấy được Sơn Đông, Hà Tây, chỗ y trút nhiều tâm huyết nhất chính là trị thủy, bất kể quan viên nào nhậm chức ở châu phủ ven bờ Hoàng Hà là Vân Chiêu nhất định thảo luận chuyện trị thủy với họ.Cho nên có thể nói quan viên những vùng đó coi trị thủy là trọng tâm công tác, đê điều họ xây dựng đều vượt qua được đặc sứ, hoặc giám sát bộ thẩm tra, không chỉ một đê, mà họ xây hai, thậm chí là ba con đê, khiến có người kiêu ngạo tuyên bố, vững như thành đồng.Sau khi mưa lớn liền hai ngày, Vân Chiêu hạ lệnh các châu phủ kiểm tra công trình trị thủy, nếu phát hiện nguy cơ, bất chấp mọi giá phải khắc phục được.Khi mưa rào chuyển thành mưa lớn liên tục năm ngày, Hoàng Hà xuất hiện hai chỗ đê vỡ, quan viên dẫn bách tính liều mạng lấp lại.
Thấy mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, sai Trương Quốc Trụ dẫn đoàn luyện Quan Trung xuất phát, giúp quan viên đương địa phải đưa bách tính rời khỏi khu vực đê trũng, lấy bảo vệ bách tính lên hàng đầu, nếu cần có thể vứt bỏ thôn trang, thành quách.Đồng thời lệnh đoàn luyện Hà Nam, Sơn Tây tới khi thiên tai.Tới ngày thứ bảy, mưa lớn mở rộng tới Quan Trung, Vân Chiêu hạ lệnh quan phủ ven Hoàng Hà, vứt bỏ đê, toàn lực di chuyển bách tính, không được để sót một ai.Đồng thời đích thân dẫn quân đoàn Vân Dương đóng ở Đồng Quan đi cứu viện.Ở Đồng Quan, chứng kiến Hoàng Hà sóng cả ngợp trời, Vân Chiêu lần nữa ra lệnh thập vạn hỏa cấp ...!Rút toàn bộ bách tính khỏi khu vực Hoàng Hà, y đã không tin đê xưng là vững như thành đồng bảo vệ được tính.Vân Chiêu rời Hàm Cốc Quan thì tin dữ truyền tới.52 châu huyện Hà Nam gặp thiên tai, đê vỡ 15 chỗ, trong đó ở Trung Mưu, đê vỡ rộng 16 trượng, biến cả vùng thành sông.Trung Mưu vỡ đê, nước đổ vào Lỗ Hà, sau đó tới Hoài Hà, dọc đường nhân chìm Khai Phong, Trần Châu, An Huy, dân khóc vang trời.Vân Chiêu tới Trung Mưu nhìn nơi đê vỡ mà lòng lạnh toát, đã không còn nhìn ra được dòng sông ở đâu nữa, phóng mắt nhìn tới, không khác gì biển cả.Trương Quốc Trụ kiên cường như đá vậy mà lúc này tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu, đợi Vân Chiêu đuổi người khác đi, khóc không thành tiếng:” Tai họa nghìn năm, bệ hạ ơi, tai họa nghìn năm, Hoàng Hà nước dâng hai trượng, Y Hà, Lạc Thủy, Thẩm Thúy, lượng nước gấp mọi năm mười lần ...!Bệ hạ ơi ...”Vân Chiêu không nói gì, lặng lẽ đợi hắn phát tiết hết bi thương trong lòng.Rất lâu sau Trương Quốc Trụ mới dần dần bình tĩnh lại, lấy tay lau mặt:” Bệ hạ, bách tính gặp thiên tai hơn 100 vạn, thống kê sơ bộ tử vong hơn một vạn ba nghìn, ba ngày sau thống kê chính thức đưa ra, e là nhiều gấp mười ...!Bệ hạ, chuyện này không thể bỏ qua ...”Vân Chiêu cười thảm xua tay:” Trẫm xử lý ai đây, riêng quan viên trẫm đích thân bồi dưỡng ra chết 9 người, quan viên cấp lý trưởng chết cả trăm, ngươi bảo trẫm xử lý ai ....!Đây là thiên tai, nếu không phải trẫm biết lão trời già vô dụng thì hạ chiếu tự trách rồi.”Trương Quốc Trù dập đầu:” Bệ hạ, đây không phải sai lầm của người ..
Thần đồng ý lời của Hàn Tú Phân, di cư bách tính đi Nam Dương .”Tên này thay đổi bất ngờ làm Vân Chiêu không theo kịp:” Sao ngươi chuyển biến như thế?”“ Xin bệ hạ theo thần.”Trương Quốc Trụ mời Vân Chiêu rời lều, tới bên đê, chỉ mấy cái cây đại thụ chưa bị nước nhấn chím:” Bệ hạ, đó là một cây tri chu, kia là cây xà ...!đều là những cây cao bằng lầu ba tầng, giờ chỉ còn chừng đó …Giọng hắn nghẹn đi, Vân Chiêu chỉ nhìn những cái cây nhô lên một chút ngọn, buông tiếng thở dài.”Trương Quốc Trụ dậm chân, như trút giận:” Quốc thổ chúng ta rộng như thế, đủ để bách tính tới nơi tốt hơn, còn Hoàng Hà, mặc kệ nó.”Vân Chiêu vỗ vỗ vai Trương Quốc Trụ, quen biết nhau bao nhiêu năm mới lần đầu nhìn thấy hắn yếu đuổi như thế, biết đây là cảm xúc nhất thời của hắn, trấn an:” Đi làm việc đi, ta tin ngươi có thể dẫn dắt mọi người đưa Hoàng Hà quay về chỗ cũ.”Hà Nam bị nhấn chìm, tổn thất thảm trọng, nhưng con người không kịp bi thương, thậm chí không kịp tiếc thương người thân đã mất thì toàn bộ đã lên đê, nếu không chặn được lũ, quê hương sẽ mất, ở điểm này nông phu mãi mãi kiên cường hơn quan viên.Sau khi xảy ra thiên tai, chất đốt còn quan trọng hơn cả lương thực.Con người hai ngày không ăn không chết, nhưng không uống nước thì không được, mặc dù khắp nơi là nước, nhưng quan phủ không cho uống, nói rõ ràng, toàn bộ nước bị ô nhiễm rồi, uống vào sẽ bị dịch bệnh, phải đun lên mới được uống.Lúc này uy lực của tàu hỏa rốt cuộc thể hiện ra, tàu hỏa xuất phát từ Đồng Quan, bốn canh giờ vượt qua chặng đường 500 dặm, đưa hơn trăm vạn cân vật tư tới Lạc Dương.Nhóm vật tư đầu tiên là chất đốt và dược phẩm.Còn về phần lương thực, kho lương xây ở chỗ đất cao vẫn còn một ít, thêm vào vừa thu hoạch, quan phủ thông báo mọi người rút lui mang ít nhiều, vẫn cầm cự được.Vân Chiêu ở lại Trung Mưu tới tận khi nhìn thấy chỗ đê vỡ được lập lại mới đi.Đê bao thứ nhất của Hoàng Hà đã xong rồi, không cần khôi phục nữa, đê bao thứ hai tương đối hoàn chỉnh, hơn nữa có đường sắt chạy qua trên đê, vì lệnh một chiếc tàu hỏa chờ đầy sắt chất trong lồng lái tới chỗ hổng.Còn về tàu hỏa không cần nữa.Nhìn tàu hỏa men theo đường ray hủy hoại nghiêm trọng gia cố đơn giản từ từ đi vào trong nước, người trên đê tim vọt tận cổ, ai cũng hi vọng tàu hỏa có thể đi xa chút.Đáng tiếc đi được mấy chục trượng thì đâm thẳng xuống nước, xem ra đường sắt ở nơi đó đã bị hủy rồi.Đến chập tối, lỗ hổng rộng tới 40 trượng bị lấp lại.Vân Chiêu giao công việc lại cho Trương Quốc Trụ, bản thân lui về thành Lạc Dương.Thiên tai ở Hà Nam tuy nghiêm trọng, nhưng không phải toàn bộ chính vụ của Đại Minh, cho nên không thể để nó chiếm dụng hết thời gian và tinh lực của Vân Chiêu.Có quân đội các nơi điều tới, cùng với lượng lớn quan viên thủy lợi và sự nỗ lực của bách tính, thiên tai rồi sẽ qua.Thời khắc đó bố trí bao năm của Vân Chiêu phát huy tác dụng, Hà Nam có hơn 116 kho lương, bị tổn thất bảy cái, trong thời gian ngắn phát ra 80 vạn đảm lương, đang toàn lực đưa tới khu thiên tai.Bộ y liệu do Triệu Quốc Tú chỉ huy đã dẫn 2000 y sinh tới Hà Nam, vừa cứu chữa người bị thương, đồng thời tiến hành công tác phòng dịch.Tức thì Lạc Dương biến thành kho lương thực lớn.Sau khi nghe quan phủ tuyên bố bổ trợ, bách tính bị thiên tai cũng yên lòng, dưới sự tổ chức của quan phủ, người già và trẻ nhỏ rời vùng lũ, tới nơi khô ráo, chỉ để lại lao lực khỏe tham gia sửa đê.Trên mặt mọi người bắt đầu có nụ cười, điều này rất quan trọng, thiên tai là thứ không thể dự báo trước, hành động của triều đình khiến bách tính không phải lo cho sau này, nên mới mang tâm tình ổn định tiến hành tái thiết.Vân Chiêu rốt cuộc cũng phê duyệt kế hoạch dùng nô lệ làm đường sắt thông tới đất Thục, nhưng rút Vân Chương khỏi vị trí chấp hành, mắng hắn một trận, lo làm tốt công tác huyện Lam Điền mới chức trách của hắn..