Minh Thiên Hạ


Nói ra thì viên quản sự ở trang viên Vân Báo cũng chẳng làm việc gì quá ác độc không thể tha thứ, chỉ là thích cho đám đánh bạc vay nợ, sau đó thu lãi suất cao, khi đòi nợ thủ đoạn hơi độc ác, bắt lão bà con bạc về nhà trừ nợ.Bà nương kia ở cùng vài ngày nói là hết nợ về nhà, nói là nhớ con, kết quả là con của con bạc kia không cẩn thận ngã xuống giếng chết, bà nương không biết nghĩ gì, cũng nhảy xuống giếng tự sát theo.Con bạc chẳng còn gì, tố cáo quản sự lên thận hình ti, thận hình ti kiểm tra phát hiện đứa bé do không ai trông coi nên ngã chết, bà nương kia tì tự sát.Tính ra thì quản sự kia cũng không phạm tội gì lớn, phạt ít tiền cho con bạc chôn cất vợ con rồi thả ra.Sau đó Vân Hiển đến, con bạc chạy tới trước mặt khóc lóc kể lể oan khuất, sau đó húc đầu vào tảng đá bên đường tự tử.Vân Hiển từ nhỏ sống trong nhà kính, cứ nghĩ thiên hạ dưới sự trị vì anh minh của cha mình thì bốn biển thanh bình yên vui, đâu bao giờ nghe thấy một câu chuyện bi thảm như thế.

Giờ có người trước mặt mình húc đầu vỡ nát như dưa hấu, vậy phải oan lớn cỡ nào?Bởi vậy tìm được tên quản sự kia chẳng thèm hỏi han gì liền chém phát chết luôn.Lão sư Khổng Tú của hắn đi theo bên cạnh không khuyên can, không ngăn cản, điều đó tương đương với việc dung túng, ủng hộ, nên Vân Hiển trở về khoe khoang như là chiến tích lớn.Đợi nhi tử căm phẫn kể sự việc ra, Vân Chiêu nói:” Mai con đến pháp viện tự thú đi.”Vân Hiển cứng cổ cãi:” Con không sai.”“ Con sai rồi, nhưng thế cũng tốt, xét tuổi và kiến thức của con, vẫn nên đi pháp viện một chuyến.”“ Được, mai con đi một chuyến, có điều con kiên trì ý mình, con không sai.”Vân Chiêu không tranh cãi:” Phải xem Giải Trại nói sao.”Đợi nhi tử đi rồi, Vân Chiêu quay sang Tiền Đa Đa:” Có phải phu thê chúng ta ân ái tư thế không đúng không mà lại sinh ra đứa ngốc như thế nhỉ?”Tền Đa Đa lườm y:” Lúc ân ái quá nửa thời gian thiếp ngủ, chàng bận rộn, thiếp không biết, với lại con không dạy là tội của cha, thánh nhân nói rồi.”“ Nhi tử ngốc thì ngốc thật, nhưng bản tính không xấu, sẽ không làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo được, thế nhưng việc nó làm phải là do nó muốn, nếu có người ở sau hô phong hoàn vũ thì đừng trách ta vô tình.” Vân Chiêu cảnh báo, y biết Tiền Đa Đa và đám thúc bá của mình vẫn đứng sau lưng Vân Hiểu, chưa cam lòng bị mất vị trí kế thừa như vậy, đó là điều y lo nhất:“ Chàng giết được thiếp chắc.” Tiền Đa Đa vươn cái cổ trắng nõn ra:Vân Chiêu lắc đầu thở hắt ra:” Chuyện này ta không làm nổi.”Tiền Đa Đa thấy trượng phu không vui, nhớ lần trước hai người giận nhau, tư vị không dễ chịu gì, vội xoa dịu:” Được rồi, được rồi, sau này thiếp không can dự vào, nhi tử chàng dù có phạm chuyện tày đình cũng đừng trách thiếp đấy.”“ Chỉ cần nàng không xen vào, nhi tử sẽ không làm ra loại chuyện đó.

Ở điểm này nàng không bằng Khổng Tú, người ta nhìn ra thái độ của ta với Hiển Nhi là thế nào, cho nên ông ta chỉ ở bên nhìn, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, mặc cho Hiển Nhi tự quyết.

Nếu nàng thích khống chế nam nhân thì khống chế ta là được, đừng hại nhi tử ta.”Tính cách của Tiền Đa Đa có rất nhiều thiếu sót, Vân Chiêu đã hiểu từ lâu, so ra Phùng Anh không có nhiều tính xấu như vậy.Cả hai người đều trải qua cuộc sống gian khổ, nhưng Phùng Anh dù ăn rau nuốt cỏ thì nhân cách của nàng cũng không biến hóa theo hướng xấu, là nữ tử phát triển lành mạnh.Tiền Đa Đa từ nhỏ không được một ngày yên ổn, tuổi nhỏ còn phải bảo vệ đệ đệ, nên nàng sinh ra cảm giác thiếu an toàn từ khi đó, trừ khi ôm chặt mọi thứ trong lòng, nếu không nàng không yên tâm.Điều này thể hiện ra cả cách tiêu tiền, Phùng Anh có tiền là không chút do dự mang đi tiêu, Tiền Đa Đa ngược lại, nàng thích cất giữ, nên kho tàng của nàng mới hơn Phùng Anh gấp mười.Nghe nói đệ đệ muốn tới pháp bộ đầu thú, Vân Chương hiếm một lần ở nhà, vội vàng tới cầu xin cho đệ đệ, nói có cách giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất.Trọng điểm ở chuyện này không phải đệ đệ giết người, mà là làm ảnh hưởng tới tính công chính của tư pháp, nếu pháp bộ muốn thể hiện công chính của luật pháp, đệ đệ hắn nên nhún mình nhận phạt công khai, thể hiện tôn trọng luật pháp của hoàng gia.Vân Chiêu chỉ nói một câu:” Đóng cửa lại.”Tiền Đa Đa lập tức đi đóng cửa.Vân Chiêu nghiêm mặt nói với Vân Chương:” Uy nghiêm của hoàng gia cần bảo vệ, không phải là hạ mình phụ họa với tư pháp hay hành chính, trong tay ta có quyền xá miễn, điều này chứng mình quyền lực của ta lớn hơn tư pháp.”“ Chuyện Vân Hiển làm nhìn ở góc độ pháp bộ là sai, nhưng ở lập trường hoàng gia thì không, hoàng gia không ra tay, một khi ra tay là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Chúng ta không những phải làm thế, còn phải lưu lại ấn tượng là, hoàng tộc không gì không làm được.”“ Bất kỳ lúc nào, quyền lực là tuyệt đối, pháp luật cũng thế, nếu như toàn bộ dựa vào pháp luật, vậy sẽ có người lấy vũ khí pháp luật tấn công hoàng gia, lúc ấy càng gây ra sóng gió lớn hơn.”“ Lần này không cần biết Vân Hiển làm thế nào, phía sai nhất định là pháp bộ, điều này con phải hiểu.

Xã hội chưa phát triển tới mức văn minh thực sự, chúng ta không thể buông quyền lực ra.”“ Thực tế dù chúng ta không buông tay, hoàng quyền cũng dần mất đi theo thời gian, ta cho nó dần biến mất một cách tự nhiên, nhưng không cho phép bất kỳ thế lực nào thách thức phá sập nó, con hiểu không?”Vân Chương im lặng hồi lâu nói:” Con hiểu rồi, mai con dẫn đệ đệ đi đầu thú, không phải cầu xin mà là áp đảo Giải Trại, khiến ông ta phải xử nhẹ đệ đệ.”Vân Chiêu cười lớn:” Giờ mở cửa ra đi, Vân thị ta quang minh vĩ đại, không có chút âm u nào, là sự tồn tại rực sáng nhất.”Còn việc Vân Chương đưa vào hơn hai vạn lao động dị tộc, Vân Chiêu không nói gì cả, hi vọng đứa bé này tự lĩnh hội được ý nghĩa trong đó.Vân Chương sẽ phải tự học để trưởng thành.Thiên tai Hà Nam đã qua.Chuyện còn lại là tái thiết quy mô lớn.Người Quan Trung có tiếng nói tuyệt đối ở chuyện này, bọn họ đã có hai lần kinh nghiệm, một là từ trận lũ lớn, hai là sau lần địa long chuyển mình.Vốn chỉ có thể bỏ ra 2700 vạn ngân tệ, Trương Quốc Trụ luôn chặt chẽ lần này tỏ ra rất rộng rãi, tăng thêm 100 triệu, tuy là cấp trong ba năm, số lượng vẫn rất lớn.Một Trung Nguyên cũ nát, bị nước lũ cuốn phăng, ba năm sau một Trung Nguyên theo quy hoạch nghiêm ngặt sẽ xuất hiện.Vân Chiêu rất hài lòng với phương án tổng thể do Trương Quốc Trụ đưa ra, khen ngợi một phe, dùng ấn, sau đó tổng cương do Nhật báo Lam Điền đăng tải.Đến khi báo đăng lên, Vân Chiêu bất mãn giũ báo, chỉ ấn giám của mình:” Không rõ.”Trương Tú giải thích:” Bệ hạ, bọn họ cố tình làm mờ để tránh lửa đảo lợi dụng.”Vân Chiêu ngớ ra:” Có kẻ lợi dụng ấn giám của trẫm đi lừa đảo à?”“ Có ạ, 3 vụ, đều bị chặt đầu rồi.”“ Đúng là đáng giết.”Trương Tú lại đưa một văn thư khác, vắn tắt nội dung trong đó:- Lý Định Quốc tướng quân muốn xây dựng lại thành Hách Đồ A Lạp, đồng thời kiến nghị đặt tên là Trấn Viễn.Vân Chiêu không ngẩng đầu lên:” Không học hành nó thế đấy, Trấn Viễn cái gì mà Trấn Viễn, chẳng lẽ nói thành trì phương bắc không cần nữa à? Bảo với hắn là trẫm không cần Trấn Viễn hay Trấn Bắc gì hết.

Ngoài ra chuyện Vân Chương, Vân Hiển đi tới pháp bộ tự thú ra sao rồi?”“ Dạ, Giải Trại tất nhiên không dám làm gì Nhị hoàng tử, nhưng không thể bỏ qua, cho nên đành đi theo thủ tục, thần đoán là thủ tục này phải năm ba ngày mới xong, khả năng là không bao giờ xong.” Trương Tú nói ý kiến của mình:” Theo thần thấy, Nhị hoàng tử giết gia thần Vân thị, tên gia thần đó gây dân oán lớn, không có khả năng bị người ta đưa lên đại hội đại biểu, cuối cùng là quá hạn truy tố là xong.”Vân Chiêu đặt bút xuống: “ Không thể làm mơ hồ vậy, chuyện này phải có kết quả rõ ràng cho trẫm.”…..

…..Làm hoàng đế mệt, dịch cũng thấy oải, sau này mấy truyện làm hoàng đế có lẽ mình không dịch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui