Minh Thiên Hạ


“ Liền một lúc đưa tới nhưng ba vạn thuyền lương thực, xem ra họ cố ý.”“ Vâng nhất định là thế ạ, đám Hàn Tú Phân, Thi Lang, Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình muốn khoe khoang lực lượng với triều đình.”Vân Chiêu và Trương Quốc Trụ vác gạo chỉ là làm cho người khác xem một chút thôi, đi được một lúc lương thực tất nhiên là đặt lên vai hộ vệ.Hồng Thừa Trù làm việc quả nhiên luôn tính toàn hết sức tỉ mỉ gì, vừa vào bữa là mang lên món chính, 700 vạn đảm lương ném tới liền một lúc, lễ vật lớn này làm Vân Chiêu trở tay không kịp, có điều hiệu quả rất tốt.700 vạn đảm lương thực này xuất hiện khiến hoàng triều Lam Đình phải đánh giá lại tầm quan trọng của Nam Dương.

Sử dụng 3 vạn chiếc thuyền càng thể hiện lực lượng hải vận to lớn của Nam Dương.Nhưng thuyền buồm với Vân Chiêu mà nói vẫn chưa đủ, nếu biến thành thuyền hơi nước, Vân Chiêu mới đồng ý đem trọng trách cấp lương thực Trung Nguyên giao hải quân.“ Dẫn ngươi đi xem một thứ mới.” Nghĩ tới đó Vân Chiêu nói:Trương Quốc Trụ cười ha hả, rõ ràng là rất thiếu nghiêm túc:” Bệ hạ, chẳng lẽ kế hoạch thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ đã thành công rồi.”Vân Chiêu từng nói chuyện xu thế phát triển của hữu tuyến điện báo với Trương Quốc Trụ, kết bị hắn cho rằng Vân Chiêu đọc quá nhiều chuyện thần quái chí dị đâm hoang tưởng.

Đối với con gia súc này, Vân Chiêu hết sức khinh bỉ tầm nhìn thiển cận của hắn :” Mười lăm năm trước ngươi có nghĩ tới dùng kính viễn vọng nhìn thứ ở xa không? Mười năm trước ngươi cười trẫm ngồi cái ấm trà còn nhớ không, giờ nó chở mấy chục vạn tấn hàng đi khắp nơi.

Năm năm trước ngươi còn nói dùng sợi dây đồng nói chuyện với người cách trăm dặm là hoang đường, kết quả bây giờ ngươi còn than thở lắp chưa đủ làm mệnh lệnh không thể nhanh chóng truyền đi.

Hai năm trước ngươi có biết khí câu thêm nhiệt có thể hoàn thành mộng tưởng bay lên trời không?”“ Ngươi xem, ngươi chả biết cái quái gì.”Ai mà muốn bị chửi là ngu ngốc, lại còn là quốc tướng, Trương Quốc Trụ khịt mũi không phục:” Thần muốn xem xem bệ hạ định chuẩn bị cái gì khiến thần quỳ bái.”Vân Chiêu nhìn bầu trời xanh ngắt nói: “ Đừng quá kinh ngạc đấy, dù sao với trẫm, ngươi cũng chẳng khác gì dã nhân vô tri ở Nam Dương.”Trương Quốc Trụ hết sức thất vọng.Trong cái hồ nước cực lớn, có cái thuyền mang hai cái bánh xe cực lớn đang đi chậm rì rì.Cái thuyền này rất khó coi, thân thuyền dài, ở giữa lắp hai bánh xe lớn, còn có một cái ống khói, khói đen đang cuồn cuộn bốc lên, thiết bị cơ khí phát ra âm thanh khó nghe, chẳng có chỗ nào để khen.“ Đây là thứ bệ hạ muốn thần xem à? “ Trương Quốc Trụ chẳng thèm che đậy sự khinh bỉ của mình:“ Chớ xem thường thứ này, không có gió cũng đi được, dù ở sông, khi ngược dòng cũng không cần người kéo.”“ Ha ha ha, bệ hạ có biết, trên Trường Giang mỗi khi có gió nam, thuyền buồm ngược dòng mà đi, gặp phải chỗ nước siết còn thêm buồm phụ là có thể đi như diều gió rồi, cho nên đây là thứ vô dụng.”Vân Chiêu chỉ vào mặt hắn:” Tương lai ngươi sẽ hổ thẹn không biết giấu mặt đi đâu vì câu nói này.”Đang lúc nói chuyện, còi hơi của chiếc thuyền kêu ba tiếng, sau đó là nhìn thấy cột khói dày đặc bốc lên trời, hai cái bánh xe quanh nhanh hẳn lên, phá sóng đi về phía trước, thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt hai người.Vân Chiêu cười mỉa:” Thế nào?”Trương Quốc Trụ xấu hổ mân mê chòm râu ngắn:” Xem ra cũng có chút thú vị, nói vậy bệ hạ định đưa nó ra biển?”“ Hiện giờ còn chưa được, nhưng đúng là như thế.”Dẫn Trương Quốc Trụ rời hồ chứa nước, bọn họ tới một nơi có tường bao vây kín, dù là Trương Quốc Trụ cũng lần đầu tới nơi này.Trông cửa là thân vệ hoàng gia mặc quân phục đen, vũ trang đầy đủ, trông có vẻ rất nghiêm túc.Xe ngựa đi tới cửa, đại môn giăng dây thép gai từ từ mở ra.Lọt vào tầm mắt là một cái giá sắt, cái giá sắt này có bốn bánh xe do cao su đắt đỏ làm thành, trên giá có cái ấm trà hơi nước, hai cái xích sắt lớn kéo bốn bánh xe đưa giá sắt chạy khắp nơi.Giá sắt như vậy có nhiều lắm, bốn bánh, sáu bánh, thậm chí còn có giá sắt cao hai tầng.Thứ này thì Trương Quốc Trụ không thấy kỳ quái, hắn chỉ không quen thôi, cứ thế này thì Đại Minh khắp nơi là quái vật ấm trà.“ Bệ hạ mỗi năm tốn kém vào số ấm trà này bao nhiêu tiền?”“ 600 vạn.”| Có đáng không?”Vân Chiêu cười lớn:” Chỉ cần một cái thành công là đáng rồi.”Trương Quốc Trụ lắc đầu, càng đi vào trong thì quái vật ấm trà càng nhiều, có cái mang búa nặng, có cái kéo cối xay ...!Hắn thậm chí thấy cái quả cầu sắt mang ấm trà tự đi.Vân Chiêu đi tới bẻ tai của cầu sắt, khiến nó dừng lại, một người áo đen đi tới thêm vào ít nước, than, khi mũi quả cầu sắt bốc khói, vặn tai một cái, nó tiếp tục nhấc bốn chân đi tiếp.Cảnh tượng này làm Vân Chiêu hết sức hạnh phúc:” So với trâu gỗ ngựa máy của Gia Cát võ hầu thì thế nào?”Trương Quốc Trụ thở dài:” Ham chơi hao mòn ý chí, bệ hạ nên gần người sống, tránh xa thứ lạnh băng này.

Bệ hạ, không thể đắm chìm vào đây, phàm là đế vương say mê thứ gì, kết quả đều không tốt.

Quốc triều mỗi năm cấp cho bệ hạ 1000 vạn tiền thuế là hi vọng bệ hạ ban thưởng công thần, bồi thường bất công, nâng đỡ kẻ yếu, lan truyền ân đức hoàng gia.”“ Vậy mà bệ hạ dùng quá nửa số tiền vào những thứ này, lâu dần khiến công thần nguội lạnh, con dân nghĩ bệ hạ không quan tâm tới họ, chỉ chơi đùa mấy thứ vô dụng.”Vân Chiêu kinh ngạc cực độ:” Ngươi nói đây là những thứ vô dụng?”Trương Quốc Trụ vái một cái:” Bệ hạ, vừa rồi không phải lời của thần, mà là ý tứ của thần dân thiên hạ, thần tất nhiên hiểu tầm quan trọng những thứ này.

Bất kể là xe lửa, điện báo hay con thuyền không buồm kia, tất cả đều làm Đại Minh thay đổi lớn lao, thần nhìn thấy, thần dùng qua, thần tất nhiên là hiểu.”“ Nhưng quân thần chúng ta hiểu với nhau thôi không ý nghĩa gì, nếu chỉ mười mấy người, thậm chí là mấy chục người dâng tấu, thần có biện pháp thuyết phục họ, nhưng hàng trăm hàng nghìn người, họ cầu khẩn bệ hạ chớ chìm đắm vào đam mê cá nhân, người còn có vạn dặm giang sơn cần quản lý, không thể phân tán tâm chí vào chuyện lặt vặt.”Vân Chiêu nhìn quả cầu tập tễnh đi tới gần, bao năm qua y thúc đẩy dân trí, không tiếc công sức giáo dục toàn dân, vậy mà rốt cuộc không tìm được mấy người đồng cảm, lòng dâng lên cảm giác cô độc:” Xem ra trẫm làm hơi quá rồi.”Trương Quốc Trụ ấn đầu quả cầu làm nó kẽo kẹt đi tại chỗ:” Bệ hạ, giáo cho hữu ti xử lý đi, dù họ nghiên cứu chậm một chút, bệ hạ và thần đều đợi được, không cần gấp gáp như vậy.”Vân Chiêu thở dài rời công xương trước, Trương Quốc Trụ vui vẻ buông quả cầu ra, đi theo sau hoàng đế, có vẻ hoàng đế đã nghe lọt lời khuyên gián rồi.Từ Tiền Thiểu Thiểu, Vân Chiêu biết quan viên có phản ứng rất lớn chuyện mình không chuyên tâm chính vụ, nên mới muốn thông qua thuyết phục người phản đối quyết liệt nhất là Trương Quốc Trụ, sau đó công tác tư tưởng cho người khác.Giờ nghe Trương Quốc Trụ nói nguyên do sự việc, Vân Chiêu từ bỏ ý định thuyết phục người khác.Như Trương Quốc Trụ nói, y có thể thuyết phục chục người, trăm người, chứ không thể thuyết phục hàng nghìn người, khi nhân số đạt tới số lượng nhất định, dù là chuyện sai cũng thành đúng.Đó là hiệu ứng đám đông vô cùng khủng khiếp.Xưa nay người chống lại hiệu ứng đám đông thì kết quả không tốt lắm, những người thành công được ghi lại trên sử sách là con cá lọt lưới, Vân chiêu không muốn vì chuyện này khơi lên phong ba trên triều..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui