“ Nhưng hai đứa nó chưa từng thân cẩn với nam tử, ghét bỏ nam tử, mà học vấn của thư viện Ngọc Sơn mấy năm qua tiến quá nhanh, lão hủ ngày càng không hiển được nữa, xe chạy than, điện báo ...!Không biết còn cái thứ kỳ quái gì xuất hiện.
Chỉ lo chúng sẽ làm những việc thay đổi cả nhân luân.
Bệ hạ, con của Vương Tú, Cung Như Ngọc đều đã bảy tuổi, chúng muốn đưa con tới chỗ lão hủ học, lão hủ hỏi cha hai đứa bé đó là ai, chúng nói là không cha tự sinh.
“ Lão tiên sinh càng nói càng kích động, cũng giống như Vân Chiêu hay bảy tiên sinh khác, 500 đứa bé được mua về năm xưa, cùng nhau trải qua thời gian khó đó, tình cảm không khác gì người thân trong nhà: “ Lão hủ biết bệ hạ phóng mắt nhìn thiên hạ, nhưng thi thoảng nên thu mắt lại nhìn quanh bên cạnh.
Lão hủ cho rằng chỉ Vương Tú, Cung Như Ngọc như thế thôi, nhưng gần đây nữ đệ tử không cha mà sinh con đã có sáu đứa.
Bệ hạ là hoàng đế, là đại đệ tử của Ngọc Sơn, chẳng lẽ không hỏi tới.”Vân Chiêu nghe mà mắt muốn lồi ra, đột nhiên nhớ tới lời Tiền Đa Đa nói với y khi mang thai Vân Xước, khi đó cả hai người bọn họ đều có ý không muốn lập gia đình rồi, nhưng vẫn muốn có con, định dùng tử tù lấy giống, không biết có thực sự làm cái kế hoạch đó không? Vội vàng rời thư viện về hành cung, kéo ngay Tiền Đa Đa vào phòng ngủ.“ Nàng nói cho ta biết đi, có phải Cung Như Ngọc, Vương Tú …”Tiền Đa Đa không đợi y nói hết đã cười phá lên, bộ dạng đó làm Vân Chiêu rất muốn đánh nàng, y đang sốt ruột đây này.“ Cha bọn chúng là ai?”“ Làm sao thiếp biết, Vương Tú, Cung Như Ngọc không nói, thiếp hỏi bọn họ được à? Mà sao phu quân lại biết chuyện này?”“ Trương Hiền Lượng tiên sinh hỏi ta, có phải là đã cải biến nhân luân, khiến nữ tử không giao hợp với nam tử cũng có thể sinh con không?”Tiền Đa Đa cười càng lớn, không nghĩ trượng phu cũng có lúc ngốc nghếch như vậy: “ Chàng yên tâm, mọi chuyện họ làm đều có hồ sơ ghi lại, chàng cần cứ kiểm tra sẽ thấy thôi.”“ Cái gì, có cả hồ sơ à?” Vân Chiêu kinh ngạc:“ Đương nhiên là có, để chúng minh con là do họ sinh ra, nếu không tương lai kế thừa tài sản cùng vinh điệu sẽ xảy ra nhiều vấn đề.
Nhiều thứ chỉ con cháu đích hệ mới có thể làm, nếu không danh không chính, ngôn không thuận, ví như Viên Vô Địch là con đẻ của Hàn Lăng Sơn, nhưng vì không có chỗ nào thừa nhận, nên sau này chẳng có phần trong tài sản, vinh diệu của hắn, chỉ có con của Vân Hà có tư cách này thôi.” Tiền Đa Đa nói hết sức thản nhiên:Vân Chiêu ngồi xuống thở dài:” Chúng nhất định phải làm thế à?”Tiền Đa Đa bĩu môi: “ Trong những đứa bé mà chàng dùng 40 cân kê đổi về, vẻn vẹn có Trương Quốc Oánh là có dung mạo không tệ thôi, dung mạo tú lệ một chút, song chưa phải là mỹ nhân.
Triệu Quốc Tú là trọng thần, rồi kết quả thế nào? Bành Kỳ dùng ảnh hưởng của muội ấy leo lên, khi đạt được mục đích rồi hắn vứt bỏ muội ấy có do dự không? Không phải hắn không biết tầm quan trọng của Quốc Tú, nhưng không chịu được gương mặt của Quốc Tú, càng không chịu được người ta mỉa mai, dựa vào nam sắc mới có ngày hôm nay.”“ Đám nữ học tử ba khóa đầu tuy nay ai nấy đều có địa vị cả, nhưng cũng là người, Hàn Tú Phân nói gả mình cho Đại Minh, nghe có vẻ rất cao lớn, nhưng ai biết chua xót bất đắc dĩ trong lòng họ.”“ Gả cho bình dân, dù hạ mình xuống, vứt bỏ kiêu ngạo, nói không chừng kết cục sẽ như Triệu Quốc Tú, còn không gả đi, chẳng lẽ sống cô độc cả đời hay sao? Đương nhiên phải kiếm lấy đứa con sau này còn có chỗ trông vào, cũng bớt cô quạnh rồi.”“ Thiếp thấy như vậy rất tốt, không có gì sai, phu quân can thiệp mới là sai.”Vân Chiêu suy nghĩ một lúc cũng thấy có lý, song chưa yên tâm hoàn toàn, gọi cả Phùng Anh vào hỏi ngọn nguồn, quyết định giao chuyện này cho hai nàng xử lý, chứ y tham dự thì lại thành lùng túng.Phùng Anh và Tiền Đa Đa rất hứng thú với công tác này, chuẩn bị lập tức viết văn thư, phát cho Vương Tú, Cung Như Ngọc, lệnh họ nhất định phải thông báo toàn bộ người liên quan, nếu không tương lai hối hận.Vì lời nhắc nhở của Trương Hiền Lượng, khi Vân Chiêu nhìn nữ huyện lệnh huyện Đại Hưng Lương Anh, ánh mắt không khỏi có chút kỳ quái, nguyên nhân chủ yếu là vì nàng cũng không phải là nữ tử xinh đẹp.Về phần báo cáo dân sinh của nàng thì sớm có giám sát bộ làm, y xem qua rồi, nên hỏi:” Ngươi đã thành thân chưa, xem quan điệp của ngươi thì viết vẫn độc thân.”Lương Anh nhìn Vân Chiêu, cảm thấy hoàng đế không có khả năng thu mình vào hậu cung, thoải mái nói:” Khởi bẩm bệ hạ, thần tới nay vẫn còn tấm thân hoàn bích, còn hôn phối, chưa tới lúc.”“ Cũng nên tranh thủ đi.” Vân Chiêu biết Lương Anh đã 24 rồi, ở Đại Minh thì nữ tử 24 chưa hôn phối như sừng lân lông phượng, chỉ ở thư viện Ngọc Sơn mới phổ biến một chút:Có điều toàn bộ huyện Đại Hưng được nàng quản lý không tệ, ít nhất trong hơn 20 huyện thuộc Yến Kinh, ở mặt giáo dục toàn dân đi đầu.Dù vậy Vân Chiêu hoài nghi chuyện nàng báo lên tỉ lệ trẻ em nhập học trên 93%.“ Ngươi làm sao có được tỉ lệ nhập học cao như vậy?”Lương Anh chắp tay tự hào: “ Bệ hạ, tất cả nhờ vào cây gây và cái kẹo.”“ Xem ra ngươi làm việc rất có phương pháp đấy, nhưng chẳng lẽ không có quân khốn kiếp cứng mềm đều không ăn thua thì sao?”“ Đánh một trận không được thì hai, gần như không ai phải ăn ba trận đòn.”Vân Chiêu ngạc nhiên:” Ngươi thực sự cầm gậy đánh người ta đi học à?”Huyện thừa Trương Tá ở bên cạnh cười khổ:” Bẩm bệ hạ, huyện lệnh của bọn thần bị người ta gọi là huyện lệnh roi ngựa.”Vân Chiêu thấy Lương Anh chẳng động lòng, có vẻ không coi biệt danh này vào đâu, hỏi:” Ngươi thì sao?”“ Dạ, là huyện thừa nịnh bợ, bách tính cho rằng thần chỉ biết nịnh nọt Lương huyện lệnh, không biết vì dân làm chủ.”“ Thế thì không được.”Lương Anh chắp tay:” Bẩm bệ hạ, xin cho thần càn rỡ, đồng thời cho thần thêm hai năm, nhất định làm bách tính Đại Hưng phải phục.”Vân Chiêu mỉm cười:” Dựa vào roi ngựa của ngươi à?”Lương Anh méo mặt:” Thần sao không biết dùng cách khác dẫn dắt bách tính làm việc, khi thần làm lý trưởng ở Yến Kinh, cảm giác đã nói hết những lời muốn nói tron cả cuộc đời rồi.”“ Thế nhưng bách tính ngu ngốc không sửa đổi, quan viên hứa hẹn gì họ cũng coi là nói dối.
Dùng gậy đánh cho một trận là thiên hạ thái bình, nói gì họ cũng nghe.
Nữ oa đi học vẫn còn khó khăn trùng trùng, còn có cả chuyện bó chân cho trẻ tám chín tuổi, thần thấy không chịu nổi.”“ Pháp lệnh nghiêm chắc, bách tính mới nghe lời, sau đó là có kẹo mà ăn.”“ Dù là vậy riêng chuyện bỏ bó chân mà chết ba phụ nhân, một không chịu bỏ bó chân, treo cổ chết, một vì không cho con họ bó chân, tự treo cổ chết, người cuối cùng vì quan phủ không cho con họ bó chân, treo cổ con mình chết.”“ Sau chuyện đó nhìn thi thể đứa bé bị treo cổ, thần nổi dận đánh 170 người, mời thận hình ti phán xử, 87 người bị lưu đầy vì không tuân lệnh bỏ bó chân, xử quyết hai người.”“ Từ đó trở đi thần mới mang cái biệt hiệu này.”“ Bệ hạ, không chỉ như thế, còn có người nói cái gì mà hoàng quyền không xuống thôn quê, đuổi lý trưởng của chúng ta về, nói thôn quê xưa nay do hương thân quản lý, không cần hoàng triều xen vào.”“ Hương thân chống đối đã đành, ngay cả bách tính bị hương thân chèn ép tới không thở nổi cũng hùa theo, đúng là khốn kiếp vô cùng.”“ Nay đã giằng co nửa năm vi thần đoán chừng qua mùa đông này mà họ không thay đổi, thần sẽ mạnh tay hơn, đoán chừng khi đó sẽ có thêm biệt hiệu huyện lệnh phá gia.”.