Một đám thiếu nữ hoạt bát từ xa chạy tới, bọn họ trẻ trung khỏe mạnh, chẳng giống miêu tả về nữ tử trong thơ Đại Minh.
Trong thơ nữ tử đa phần là yếu đuối, bệnh tật, đa sầu đa cảm, loại nữ tử đó nếu xuất hiện trong cuộc sống sẽ khiến nam nhân sinh lòng thương xót, muốn che chở bảo vệ.
Còn những cô gái này giống như tượng điêu khắc của Lorenzo Bernini sống lại vậy, xinh đẹp lại khỏe khoắn.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ đặt tay lên đùi một thiếu nữ, ấn một cái, đùi lõm xuống thành hố, thiếu nữ trần truồng đó cười khúc khích, mắt nó vô cùng thánh khiết:” Xem ra tác phẩm của Lorenzo Bernini miêu tả thiếu nữ thật chính xác, đùi của thiếu nữ ấn mạnh lẽ lõm vào ! ”Miệng nó đầy lời đậm chất nghệ thuật, các thiếu nữ hơi thất vọng, vì các cô chẳng thấy thẹn thùng hay phóng túng của thiếu niên, nếu vậy các cô sẽ không kiếm được nhiều tiền thưởng.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ lấy nắm ngân tệ đặt vào tay thiếu nữ xinh đẹp nhất, nhẹ nhàng nói:” Các quý cô chia nhau nhé.
”Đám thiếu nữ reo hò, lần lượt nhận lấy đồng bạc, có vài cô gái chạy tới hôn lên mà Tiểu Địch Tạp Nhĩ:“ Đừng thưởng bằng ngân tệ.
” Thiếu niên đánh xe ghen tị nói, dùng vài đồng xu lẻ là quá đủ cho mấy cô gái ở đây, tên công tử nhà giàu này thưởng như thế, lát nữa hắn phải thưởng nhiều theo, vậy là không đáng:“ Kim tệ của ta hơi ít, không đủ cho họ chia:” Tiểu Địch Tạp Nhĩ nói rồi theo tên béo tới gian phòng tắm xa hoa:Trần phòng tắm rất cao, có hoa văn phức tạp, cửa sổ khảm pha lê màu, ánh sáng chiếu qua biến phòng thành màu xanh, nước nóng chảy từ đầu thú vào cái ao, mặt nước phủ hơi nước mở ảo.
Trong phòng còn có rất nhiều tượng điêu khắc đẹp đẽ , nói là phòng tắm không bằng nói là phòng trưng bày.
“ Mọi thứ ở đây kỳ thực là của ngài, không cần thưởng cho họ.
” Một tráng hán hông buộc tấm vải, thấy Tiểu Địch Tạp Nhĩ chuẩn bị thưởng tiền liền lên tiếng ngăn cản:Tiểu Địch Tạp Nhĩ vẫn thưởng cho tên béo một đồng ngân tệ.
“ Ngài không xuống tắm sao?” Tráng hán mời Tiểu Địch Tạp Nhĩ xuống ao tắm:Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngồi bên ao vớt nước hỏi:” Đào hầm chưa?”Tráng hán cười:” Không cần đào, tín đồ Cơ Đốc đào hộ chúng ta rồi, ở ngay đây.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ chỉ suy nghĩ một lúc là hiểu ra:” À phải, năm xưa Cơ Đốc chưa được thừa nhận, chỉ có thể bí mật trốn trong đường nước ngầm cực lớn của La Mã, ta cứ nghĩ nó sập rồi cơ, không ngờ tới nay vẫn còn.
”Tráng hán đắc ý:” Thế nên chúng tôi không trả lại tiền cho ngài.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ đứng lên, cười ôn hòa:” Không cần đâu, đó là thứ ngươi đáng nhận.
”Tráng hán đứng dậy, lấy một cái hộp niêm phong đưa tới:” Tôi không biết vì sao ngài muốn đào đường hầm như thế, có điều cũng không muốn biết chuyện của những nhân vật lớn các ngài.
Trong hộp có bản đồ đường đi, tôi đã đi qua sáu lần rồi, không có sai sót nào cả.
”“ Vậy đưa ta đi một lần.
”“ Ở đó bẩn lắm, đám kỹ nữ hay tới đó đẻ con rồi vứt ở đó, đó không phải là nơi người cao quý như ngài nên xuất hiện.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ chỉ nói:” Đi thôi.
”Tráng hán ngao ngán, hắn vừa mới tắm sạch sẽ xong, không hiểu một người tôn quý lại muốn chịu cái tội này.
Hai người đi trong đường công tối tăm, ẩm thấp còn thói hoắc, tráng hán vừa đi vừa nguyền rủa, Tiểu Địch Tạp Nhĩ thì đeo hai lớp khẩu trang dày theo sau, không tỏ ra khó chịu với cái nơi kinh tởm này.
Cũng chẳng có gì lạ, mẹ nó vốn là kỹ nữ, Tiểu Địch Tạp Nhĩ lớn lên trong kỹ viện, lại là đứa bé khôn sớm, vì vậy nó không có tuổi thơ vô tư đơn thuần như nhiều đứa bé khác.
Còn nói tới nơi dơ dảy bẩn thỉu, có lẽ cái nhà ổ chuột khoét trong tường thành chỉ có một cái ô cửa tò vò thông khí để lấy đồ ăn người ta bố thí mới là chỗ tệ nhất trên đời này.
Nó trải qua hết rồi, khi còn chưa đầy mười tuổi.
Ngoại trừ Ngả Mễ Lệ, có gần như không có nhiều cảm xúc với bất kỳ sự vật gì trên thế giới này, mọi cảm xúc vui, buồn, tức giận, lo âu nó thể hiện ra ngoài là do nó học được, nó biết lúc nào phải có tâm trạng nào để đem lại lợi thế cho mình, thực ra nó gần như không có cảm xúc.
Tráng hán nói không sai, con đường này đúng là có thể thống tới đại giáo đường thánh Bỉ Đắc (Phêrô ), hơn nữa tới được quảng trường của đại giáo đường.
Nó đứng cuối cống, nghe thấy được tiếng chuông, xác định đây đúng là nơi cần tới liền rút kiếm về.
Thi thể tráng hán mất đi điểm tựa từ từ trượt xuống vách tường, cuối cùng yên tĩnh ngồi đó, kiếm từ miệng đâm xuyên não, chết an lành.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ đứng cuối đường cống, đi hai bước nữa là đê sông, nước ở đây đổ vào sông Tevere cuối cùng đi ra biển.
Sau khi dùng kiếm đánh dấu địa điểm, nó theo đường cũ quay về nhà tắm, lần này hắn kiếm phòng tắm yên tĩnh, tắm rửa thật kỹ cùng thiếu niên đánh xe mệt mỏi về trang viên.
Khi nó nhảy xuống xe thì thiếu niên đã chết.
Hai nông phu nhanh chóng kéo thi thể thiếu niên đi, Tiểu Địch Tạp Nhĩ búng ra một đồng ngân tệ cho nông phu:” Giết tất cả những người có đồng tiền này, sau đó trả về cho ta, mục tiêu là nhà tắm.
”Hai nông phu nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ đi vào trang viên, nhìn thấy Trương Lương đang câu cá bên hồ nước liền đi tới.
“ Lão sư, tối nay có thể bố trí thuốc nổ rồi.
”“ Có 12 khẩu đại pháo giấu bên sông, pháo tới từ Áo Tư Mạn, chất lượng hỏa pháo của họ không tệ.
“ Trương Lương không quay lại: “ Cháu nên biết một đạo lý, kế hoạch càng tỉ mỉ thì sơ hở càng lớn.
”“ 5000 cân thuốc nổ sẽ phá hủy mọi thứ.
”“ Tùy cháu, cháu là người lập kế hoạch mà.
”“ Mấy ngày qua cháu đã đi hết những nơi cần đến, cháu muốn đích thân bố trí hỏa pháo và thuốc nổ, điều đáng tiếc duy nhất là cháu chưa trải qua thí nghiệp để biết hiệu quả chuẩn xác, chỉ có thể thông qua tính toán để nghiệm chứng.
”Trương Lương nhìn qua hồ nước:” Ở đó có ba khẩu pháo, cháu có thể tới vườn nho thí nghiệm đồ chơi mới.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ lấy ra điếu thuốc trong túi đặt vào môi châm lửa, sau đó lùi ra, không quấy rầy hứng thú của lão sư nữa.
Nó thong thả đi qua hồ nước nhỏ, trước mắt có cái kho lương thực, chỉ nơi này mới có đủ điều kiện đặt ba khẩu hỏa pháo.
Khi nó về tới nhà thì trời đã muộn rồi.
Ngài Địch Tạp Nhĩ vừa ho vừa tính toán cái gì đó, Tiểu Địch Tạp Nhĩ lấy trong ống tay áo ra một cái bình pha lê không lớn, đựng thứ màu đen dạng cao.
Moi trong bình ra một ít, dùng nước ấm hòa tan, bê vào trong phòng.
“ Ông ngoại, ông uống cái này sẽ không ho nữa.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ ngẩng đầu lên:” Cái gì thế?”“ Tỳ ba chỉ khái cao, một loại thuốc rất hữu dụng, lấy lá tỳ ba nấu thành, dùng để giảm ho.
”Chưa bao giờ nghe thấy cái tên khó đọc như vậy, thấy cháu trai đưa cho, ngài Địch Tạp Nhĩ cười uống hết: “ Ngọt thật.
”“ Vâng, cháu cho thêm rất nhiều mật ong để dễ uống hơn ạ.
”“ Ha ha, nếu như thế mà cũng tính là thuốc thì ông có thể uống nhiều một chút.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ cầm tờ giấy trên bàn lên:” Ông bắt đầu nghiên cứu quang học rồi sao?”“ Ừ, phải không ngừng tiến bộ, ông mới có động lực sống tiếp.
” Ngài Địch Tạp Nhĩ là người cả đời học tập không ngừng nghỉ:Tiểu Địch Tạp Nhĩ lấy cái chăn khoác lên người ông ngoại rồi rời thư phòng, ròn rén đẩy cửa phòng Ngả Mễ Lệ, cô bé ngủ rất say.
Nó chu đáo cho cánh tay Ngả Mễ Lệ vào trong chăn, hôn lên trán một cái, lại rón rén rời đi với nụ cười ôn nhu như thiên sứ.
Mẹ nó gọi nó là ma quỷ, nó thấy mình cũng giống ma quỷ, hôm nay nó giết rất nhiều người, nhưng nó chẳng có cảm giác gì, có lẽ trời sinh nó là ác ma thật, chẳng hề gì, dù có là ác ma hung ác nhất trong địa ngục, nó cũng sẽ bảo vệ Ngả Mễ Lệ, để em gái nó làm thiên sứ vui vẻ nhất thiên đường.
Ba ngày nữa, nó sẽ làm ra sự kiện dìm cả Châu Âu vào biển lửa, nó muốn toàn bộ cuộc chiến thiếu danh dự nhất bộc phát, nó muốn ngọn lửa địa ngục thiêu cháy nhân gian.
Chỉ có người từng trải qua địa ngục rồi mới biết ánh sáng thiên đường đáng quý thế nào.
Nếu như thế là ác ma, nó thà cả đời làm ác ma ở địa ngục nhìn nhân gian.
.