Minh Thiên Hạ


Không ai có thể đảm bảo sau này thế nào.Ngay cả Vân Chiêu không bận tâm gia tộc Vân thị có thể trường tồn muôn đời, kể cả cái đế quốc Đại Minh này có chia năm xẻ bảy cũng chẳng thành vấn đề, chỉ cần vẫn do người Hán thống trị mảnh đất này là đủ.Giữ lại một dân tộc hùng mạnh ý nghĩa hơn gia tộc hùng mạnh hay quốc gia hùng mạnh.Hiển nhiên đám người Dương Hùng không nghĩ thế.Đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi, một đám người nhìn có vẻ tiếp nhận giáo dục kiểu mới, không cần biết bề ngoài biểu hiện đặc sắc thế nào, trong bản chất vẫn là một đám hủ nho.Biểu hiện là trung thành với Vân thị, thực chất là dựa vào hai chữ "trung thành" này để gia tộc mình tiếp tục cao quý, bởi vì nếu Vân thị không giữ được hoàng vị, lại tới thời thay triều đổi đại, gia tộc khác lên thay thế bọn họ.Công tích có đủ rồi, địa vị có đủ rồi, thậm chí phú quý cũng có rồi, người ta liền muốn phú quý đó duy trì mãi mãi, để con cháu đời đời hưởng thụ.Vân Chiêu phân quyền rồi, dù bị dằn vặt suýt phát điên, y đã vượt qua được, nhưng đám người này lại muốn ôm chặt lấy quyền lực trong tay, đi vào con đường của những vương triều cũ.Cảnh giới tư tưởng của một người càng rộng lớn, thì người đó lại càng cô độc.Nghĩ tới đó Vân Chiêu tức giận tới toàn thân muốn sôi lên, nhất thời không kiềm chế được, đá lăn quay Dương Hùng đang bày ra cái vẻ trung thần, chưa hả giận, lấy roi ngựa bên cạnh quất túi bụi.Dương Hùng là hán tử cứng cỏi, hắn quỳ trên mặt đất đón nhận trận roi như mưa.Mỗi nhát roi đều để lại một vết máu.Không ai dám ngăn cản, Dương Hùng cũng không chịu cầu xin, thấy hắn bị đánh thành người máu rồi Vân Chiêu mới ném roi, quát người xung quanh:” Cút xa vào.”Tức thì bên cạnh họ không còn ai nữa.Vân Chiêu ngồi đối diện với Dương Hùng, tay vẫn run lên vì tức giận, lấy điếu thuốc ra châm lửa hút:” Đây là thời đại tranh chi thế, trẫm đang nỗ lực định hình cách cục chính trị 500 năm sau, tầm mắt xa vào, đừng để chút lợi ích trước mắt che mắt.”“ Trận đòn này đánh lên người ngươi, đau trên người ngươi, nhưng càng đau trong tim trẫm.

Nếu trẫm chỉ vì Vân thị, trẫm có phân quyền không, nhiều người không hiểu, nói rằng đây là dấu hiệu trẫm bắt đầu lú lẫn, ít người hiểu, trẫm làm thế không phải vì bây giờ, mà là vì hai ba trăm năm nữa.”“ Nếu con cháu ngươi đủ hiếu thuận, tới khi đó chúng sẽ đốt báo dâng hương cho ngươi biết việc trẫm làm vĩ đại thế nào.

Một gia tộc vĩnh viễn nắm giữ quốc gia, ngươi nghĩ đó là chuyện hợp lý à?”“ Đến cả giấc mơ ngọt ngào nhất của trẫm cũng không có cảnh giang sơn Vân thị kéo dài vạn năm, không có chuyện kỳ quái đó.

Nếu con cháu trẫm bất phàm, vậy thì dù có sóng gió cũng có thể thành công, thoát khỏi hiểm cảnh, gây dựng lại huy hoàng.

Nếu chúng ngu dốt vô dụng, thì thời thái bình cũng thất bại.”“ Không có chuyện gì là vĩnh hằng, mọi thứ luôn phát triển mới có tiến bộ.”“ Thịt phải nát trong nồi mới tốt.”Vân Chiêu nói xong đứng dậy rời đi, ý thấy mình đã nói hết sức rõ ràng rồi, nếu hắn còn cố chấp thì không còn gì để nói với nhau nữa.Lúc này Dương Hùng mới nhổ máu trong miệng ra, miệng méo xệch ngồi bệt xuống đất, hắn bị đánh quá nhiều, giờ đau đớn không còn quá rõ ràng.Vân Dương lén lút từ sau dốc đi ra, tay cầm hũ thuốc trị thương, xé áo Dương Hùng, nhìn vết roi dọc ngang thân thể, da thịt nát bét mà thấy đau hộ:” Ngươi chọc giận bệ hạ làm gì, chẳng qua chết mấy thương nhân nước ngoài, đâu phải chuyện lớn.”Dương Hùng nhận một điếu thuốc từ Vân Dương, run run châm lửa mấy lần mới được, giọng vẫn đầy bất cam:” Lời này ta nhịn trong lòng lâu lắm rồi, không nói ra ta sợ mình sẽ điên mất.

Bề ngoài Đại Minh cái gì cũng tốt, mọi chuyện đâu vào đó rồi, cứ từng bước nghênh đón thịnh thế không phải xong rồi à? Chỉ có bệ hạ là lắm chuyện, hôm nay thì muốn lập đại hội đại biểu, mai lại phân quyền, ngày khác phân phong Diêu thân vương gì đó.

Ta lo bệ hạ làm sằng làm bậy sẽ kéo hết chúng ta xuống cống.”“ ....!Nhưng ...!Hôm nay ta nhìn ra, có vẻ bệ hạ chưa điên, chỉ là ra tay hơi nặng.”Có thể nhìn ra, dù là người từng thân thiết với Vân Chiêu như Dương Hùng, lúc này cũng sợ rồi.Khó đoán nhất là lòng đế vương, mà Vân Chiêu thì lại cố ý xa lánh bọn họ hơn một năm rồi, lúc này Vân Chiêu nghĩ gì, hắn không đoán được.Vân Dương cười:” Sợ gì chứ, ngươi không tạo phản, bệ hạ sẽ không giết ngươi.”Dương Hùng lắc đầu:” Nếu như ta tạo phản ta đã chẳng sợ, vì khi đó ta đã chuẩn bị tâm lý, sống chết không quan trọng nữa, nhưng lúc này thịnh thế đang tới, ta sợ nhất chính là công sức trôi theo dòng nước.”“ Ngươi đừng tranh biện với bệ hạ không được à? Mấy ngày trước ta nướng khoai lang, bệ hạ vứt cả ta lẫn khoai đi.”“ Ngươi nghĩ vì sao gần đây bệ hạ lại bạo ngược như vậy?”Vân Dương gãi đầu:” Chắc do Đa Đa mang thai.”Dương Hùng trợn mắt lên:” Liên quan gì tới Đa Đa hoàng hậu.”“ Ngươi nghĩ đi, bệ hạ vừa mới an bài thỏa đáng hoàng thái tử, nhị hoàng thử, giờ lại sắp có một đứa nữa ra đời, kế hoạch bị làm loạn rồi, nói không chừng phải an bài lại.”Từ miệng Vân Dương chẳng biết gì cả, rõ ràng tên này thà nói năng linh tinh còn hơn là nói ra nguyên nhân thật sự.Vân Chiêu phải đi rồi, Dương Hùng không thể đi, hắn phải gánh tội thay hoàng đế, cũng phải thực hiện nốt chuyện hoàng đế đang làm, vì đó là chức trách của thần tử.Khi đi mất hai ngày rưỡi, lúc về mất 8 ngày.Đợi Vân Chiêu lần nữa nằm ở trên hiên hành cung hưởng thụ gió của Bạch Vân Sơn thì cây vải bên cạnh không còn vải nữa, vì Vân Hoa đã về.Tiền Đa Đa lại có rất nhiều tiền.Đó là thành tích chuyến đi này của Vân Hoa.Trước kia Tiền Đa Đa chưa bao giờ thúc giục các thương hành Vân thị gia tộc tham gia cổ phần nộp hoa hồng, đôi khi vì để thương hành có thể mở rộng kinh doanh, nhiều năm không yêu cầu chia tiền.Giờ khác rồi, Tiền Đa Đa hết tiền rồi.Tiền Đa Đa không có tiền ngủ không ngon, giờ tiền về nàng ngủ rất say, con người cũng hiểu lý lẽ hơn.Không phải vải từ cây 500 năm nên ăn chẳng có tư vị gì, cho nên Dương Hùng ăn một trận đòn tìm vài cây nhãn cổ thụ chuyên môn cung cấp vải cho hoàng gia, có cây tới 800 năm.Xoài ở bên đường, đưa tay ra là hái được, đó là hành động vĩ đại của Quảng Châu khi xây dựng thành thị.Bởi thế bên đường thành Quảng Châu nhiều nhất là cây xoài, những quả xoài này không đủ to, nhưng mùi vị rất tốt, ở Quảng Châu mà xoài không ngon thì chẳng ai ăn.Nên nhiều quả xoài chín rụng xuống đất, vàng khè, không cách nào hình dung được, thêm vào thứ này lượng đường cao, thời tiết nóng, nên mau chóng thối ...!Thế là ruồi khắp thành.Cuộc sống phải quay về quỹ đạo bình thường, hoàng đế và bình dân không khác biệt là bao, Vân Chiêu thích ăn lòng, nhất là lòng thêm thịt bò băm bên trong thì càng thích nhất, nhưng y không thích ăn tương Quảng Châu.Các ngự trù vì thế mà bận rộn, chẳng mấy chốc có thứ gọi là dầu hào xuất hiện.Hoàng đế thích ăn bào ngư, đây là chuyện đáng xấu hổ, vì trước kia hoàng đế ăn bào ngư khô nhiều quá, giờ ăn bào ngư tươi không nuốt n ổi.Thế là liền có đầu bếp cao thủ ở Quảng Châu tìm kiếm bào ngư ngon nhất, đem phơi khô, vì giữ vị tươi nhất có thể, nên thứ gọi là đường tâm bào ngư.Tiền hoàng hậu tiếp nhận dầu hào và đường tâm bào ngư, sau đó thưởng cho hai người phát minh, mỗi người 1000 ngân tệ.Sau đó Thập Tam Hành liền lập xưởng, chuyên môn sản xuất thứ này.….Nhắc lại chuyện cũ chút, Dương Hùng là thư ký thứ 2 của Vân Chiêu, hắn nghe ông nội hắn xúi, bày trò gọi Vân Chiêu là “chúa công”, lúc đó Hàn Lăng Sơn đi về tẩn cho một trận.

Tên này vốn học dở giang rồi mới vào thư viện Ngọc Sơn, nhà có thư hương nhiều đời, nên có hướng theo tư tưởng truyền thống là bình thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui