Minh Thiên Hạ


“ Vân thị còn một loại điểu súng dài hơn phải không?” Phùng Anh bất ngờ lên tiếng hỏi:Tiểu Sở gật đầu: “ Vâng, có điều dài quá, nô tỳ không thích.

”“ Loại súng đó hẳn là có thể bắn xa hơn, thậm chí là vượt qua cả cung tiễn đúng không?”“ Không biết ạ, đợi chúng ta tới huyện Lam Điền , tiểu thư có thể hỏi Vân Chiêu, chắc là y biết.

”Phùng Anh thở dài: “ Từ bỏ kế thừa nửa kho vũ khí là sai lầm của ta.

”Tiểu Sở ngạc nhiên:” Trước kia tiểu thư có thích điểu súng đâu.

”“ Trước kia ta cứ nói ngươi ngốc, giờ người ngốc nhất lại chính là ta, ta khổ luyện bắn cung hơn mười năm, vậy mà lên chiến trận lại không so được với hỏa súng mà thủ lôi.

Ta tự xưng võ công cao cường, nhưng gặp phải loại vũ khí này, e là một thân bản lĩnh còn chưa kịp thi triển ra thì mạng đã về trời rồi.

” Phùng Anh tâm trạng sa sút: Cho nên Tiểu Sở à, ta rất hối hận.

”Tiểu Sở cẩn thận nhìn tiểu thư, ngập ngừng nói:” Hình như có hơi muộn rồi.

”“ Không muộn, chỉ cần ta thích ứng kịp thì không tính là muộn.

”“ Vân Chiêu sẽ không chia vũ khí cho chúng ta nữa đâu.

”“ Ta không nói tới thứ trong kho vũ khí, ta nói nhận thức của chúng ta về hỏa khí, lần này tới huyện Lam Điền, chúng ta phải tìm hiểu thật kỹ về hỏa khí.

Tiểu Sở chúng ta đi nhanh lên.

” Phùng Anh nói rồi ra roi đánh mông lừa, bộ dạng gấp gáp hơn cả Tiểu Sở lúc nghĩ tới thịt:Khi mặt trời ngả về phía tây, đoàn người Phùng Anh rốt cuộc đi qua vùng núi liên miên bất tận, trước mắt là bình nguyên rộng lớn, bị chặn đứng bới một tòa thành quan không cao.

Đây hẳn là Tử Ngọ quan rồi.

Tiểu Sở vốn rất cao hưng, nhưng khi tới thành quan, nàng liền không cao hứng nữa, vì lão già kia đòi nàng nộp thuế.

“ Thuế một mười lăm, đừng hòng trốn được, nếu không muốn có thể quay về Thục.

” Một viên lại già khóe mắt còn dính cả rỉ mắt lờ đờ ngẩng đầu lên, nói xong một câu lại gục đầu xuống bàn định ngủ tiếp:“ Thiên hạ đâu ra quy củ này?” Tiểu Sở phẫn nộ hét lớn vào tai ông ta:Viên lại già giật nảy mình, giờ mới nhận ra là tiểu cô nương xinh đẹp, lại còn rất phổng phao, lau rỉ mắt đi cười khà khà:” Vào huyện Lam Điền thì phải nộp thuế, đây là quy củ.

”Tiểu Sở vỗ bàn: “ Đừng lừa ta, đây là huyện Trường An.

”Viên lại già không giận, Tử Ngọ Cốc mặc dù quan trọng, nhưng trong huyện lại không mấy để ý, cho nên bình thường cũng tịch mịch lắm, cãi nhau với một tiểu cô nương xinh đẹp là thú tiêu khiển: “ Đây chính là huyện Lam Điền.

”“ Nói láo, đây là huyện Trường An.

”“ Đây là huyện Lam Điền, không tin cứ nhìn bia địa giới đi.

”Tiểu Sở nhìn theo ngón tay cáu bẩn của ông ta, quả nhiên là trong một cái lán trà nước, nhìn thấy bia địa giới Lam Điền mới tinh, tựa hồ vừa khắc xong.

“ Khuê nữ à, muốn tìm huyện Trường An thì cô phải vào thành Tây An mới tìm được, huyện tôn huyện Trường An đã chuyển huyện nha vào thành Tây An rồi, cả một dải này thuộc về huyện Lam Điền.

”“ Thời gian không còn sớm nữa, mau mau hạch toán thuế, rồi nhanh nhanh tới thảo thị tử kiếm lấy một chỗ tốt, mai là ngày mở chợ phiên, đừng để lỡ.

” Viên lại giờ đưa tay vòi tiền:Tiểu Sở nhìn cái bia đá mới tinh, cảm giác mình đang bị lừa.

Viên lại già tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Tiểu Sở, cười híp mắt:” Khuê nữ à, cô yên tâm đi, vào huyện Lam Điền không có kẻ lừa gạt đâu, muốn tìm kẻ lừa gạt thì phải tới cổng huyện nha xem.

”Phùng Anh chứng kiến toàn bộ cảnh này, mặc dù trong lòng nàng cũng rất nghi hoặc, song khi nàng nhìn trên bàn ông ta có đống bạc vụn, bên cạnh là sọt tiền đồng đầy ắp, bảo Tiểu Sở:” Làm theo lời ông ta đi.

”Tiểu Sở mắt đảo một vòng rất gian, lấy hai đĩnh quan ngân phủ Phượng Dương giấu kín trong bọc hành lý, vỗ mạnh lên bàn.

Nàng cho rằng lão bất tử này thế nào cũng kinh hoàng, sau đó là hét bỏ chạy.

Đáng tiếc, cảnh nàng mong đợi không xảy ra, viên lại già chẳng bất ngờ lấy, còn cầm đĩnh bạc lên xem rất kỹ, hoài niệm:” Tuyết hoa quan ngân của phủ Phượng Dương vào năm Gia Tĩnh thứ 11 đây mà, đồ tốt, đồ tốt, thật không nhìn ra cô lại có thứ đồ tốt thế này.

Nếu tiểu khuê nữ đã hào sảng như vậy, lão phu cũng thoải mái cho cô một lần, không trừ hao nữa, đổi cho cô thành bạc vụn, sau này dùng cũng tiện hơn.

”Đừng thấy ông ta bộ dạng mắt mù tai điếc, tựa hồ đất vàng đã chôn tới cổ, khi tính thuế lại khác hẳn, khi sai dịch trẻ bẩm báo số lượng hàng hóa, ông ta gảy bàn tính tanh tách, đợi sai dịch trẻ bẩm báo xong thì ông ta cũng tính xong tiền.

“ Mười sáu lượng bảy tiền năm phân.

”Nói xong ông ta nhanh nhẹn lấy nắm bạc vụn đầy về phía Tiểu Sở:” Tiền thừa.

”Tiểu Sở giờ mới nhìn trái nhìn phải, cái sở thuế nho nhỏ này không ngờ chỉ có hai tiểu quan sai chừng 15, bộn dạng gầy gò, có khi nàng bẻ một cái là gãy tay, còn về lão già, nàng cho rằng hét to một chút ông ta sẽ vỡ tim mà chết, nơi này cũng rất vắng vẻ, đằng xa kia có một vực sâu, đẩy một cái xuống đó là mất dấu:” Ông không sợ có người cướp tiền của ông à?”Viên lại già cười phá lên, như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm:” Tiểu khuê nữ, nếu cô nổi lòng tham, cứ lấy tiền đi, để lão già này một mạng là được.

”“ Thật đấy, các ngươi không sợ bị cướp sao?”“ Không sợ, hay là tiểu khuê nữ thử xem đi, lão phu nhắm mắt vào, giả vờ như không nhìn thấy nhé.

”Tiểu Sở liếm mép thèm thuồng, cuối cùng chỉ lắc đầu ỉu xìu xìu:- Tiểu thư không cho đâu.

Viên lại già hài lòng:” Người có thể đưa ra quan ngân của phủ Phượng Dương thì cướp sở thuế của lão phu không thành vấn đề.

Chỉ là dám cướp sở thuế ở huyện Lam Điền là sẽ bị chặt đầu đó khuê nữ, trước kia không phải không có kẻ ý đồ với tiền thuế, nhưng không kẻ nào chạy thoát hết, tất cả bị huyện tôn chặt đầu rồi, không một ai ngoại lệ.

”Tiểu Sở tò mò:” Ta trả ngươi quan ngân, lại còn là của phủ Phượng Dương, vậy mà không hỏi gì cả sao?”“ Trên đời này người có bản lĩnh nhiều lắm, Đơn Hùng Tín còn từng cướp cống phẩm của hoàng đế cơ mà, chỉ cần bạc của tiểu khuê nữ không đổ chì bên trong thì huyện Lam Điền ta sẽ thu hết, dù sao mang về rồi sẽ nấu chảy dục lại, tiền là để tiêu, không thể vì có ký hiệu mà không thể dùng.

”“ Tiểu Sở, đi thôi.

” Phùng Anh từ xa gọi một tiếng:Nha đầu tâm tư đơn giản đó chạy về, thấy một hán tử cao lớn không biết đứng bên cạnh tiểu thư từ bao giờ, không ngờ câu đầu tiên reo lên là: “ Ta muốn ăn thịt hấp.

”Hán tử đó là Vân Giáp tên ngốc hay đội mũ có cục bông tròn trông rất ngu, cười vui vẻ gật đầu liên hồi: “ Phúc bá bảo tiểu nhân đi đón mọi người, không ngờ mọi người lại tới nhanh như thế, cứ cho rằng nhanh nhất cũng phải mai mới tới.

”Phùng Anh cười chỉ: “ Đều nhờ nha đầu tham ăn này.

”Vân Giáp xem hàng hóa đám Phùng Anh mang theo, nói với thuế lại già: “ Lão Trương, số hàng hóa này giao cho ông, mang tới thảo thị tử đổi thành tiền rồi đưa tới phủ.

”Lão Trương xua xua tay coi như nghe thấy rồi, lưu luyến nhìn tiểu nha đầu xinh xắn một cái rồi ngủ tiếp.

Vân Giáp mời Phùng Anh và Tiểu Sở lên xe ngựa hắn đánh tới đậu trong quan, còn đám cường đạo được sai vặt đưa đi nơi khác.

Tiểu Sở không quan tâm đám cường đạo kia đi đâu, dù sao tới nơi này rồi, không sợ gì cả, chỉ là số hàng hóa đáng giá kia.

“ Không biết Vân thế huynh có nhà không?”“ Trương Bỉnh Trung muốn mượn đường đi qua huyện Lam Điền, thiếu gia nhà tiểu nhân không cho, giờ dẫn người tới Phượng Hoàng Sơn bố trí phòng thủ, chắc là vài ba ngày nữa sẽ về thôi.

”Tiểu Sở thừa cơ hỏi:” Huyện Trường An vì sao thành huyện Lam Điền rồi?”“ Hà hà, nếu thiếu gia nhà ta thấy cần, đất Thục cũng sẽ được gọi là huyện Lam Điền.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui