Minh Thiên Hạ


Chết là chuyện vô cùng kinh khủng.

Không mấy người có thể thực sự làm được việc khảng khái chịu chết, người làm được điều ấy cơ bản đầu là truyền kỳ.

Bất kể là người vô danh hay là có danh, chỉ cần làm được, nếu không viết vào trong sử sách thì cũng thành anh hùng qua truyền miệng của con người.

Đó là thứ mà người ta dùng mạng để đổi lấy, Vân Chiêu tuy rất tôn kính, nhưng không hâm mộ chút nào.

Vân Chiêu chỉ có thể vạn bất đắc dĩ bùi ngùi chịu chết, ví như vì mẹ, sau này vì con, còn về phần thê tử thì phải xem tình huống thế nào đã.

Chết vì mẹ không phải vì học Hiếu kinh tới ngu người, mà vì trả lại mạng cho mẹ, vì con thuần túy là lựa chọn của chọn lọc tự nhiên, còn về thê tử, tốt nhất là sống với nhau tới đầu bạc răng long, đừng nói mấy thứ xúi quẩy sinh sinh tử tử gì đó.

Bản thân Vân Chiêu không làm được, Chu Tồn Cơ cũng không làm được, cho nên có thể hiểu được câu nói đó của hắn, hắn đánh tiếng trước, hi vọng khi Vân thị muốn giết hắn có thể nghĩ phương pháp khác, đừng làm máu me đầm đìa.

Từ điểm này mà xét, lòng trung trinh của phiên vương Đại Minh với vương triều chưa đủ, thậm chí không bằng bách tính bình thường.

Vân Chiêu cứ nghĩ tới đám phiên vương đầu hàng Kiến Nô cùng với Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung trên sử sách, lòng lại buồn nôn.

“ Nhất định phải quang minh chính đại.

” Phùng Anh ăn hết miếng bánh cuối cùng, nghiêm túc nói với Vân Chiêu:Vân Chiêu vứt đôi đũa trong tay đi:” Vì sao, ta thấy để đạt mục đích không từ thủ đoạn cũng tốt mà.

”“ Gần đây muội đọc rất nhiều sách, nhận ra dân ý không thể trái.

”“ Nhưng mà lại có thể dẫn dắt.

”“ Làm thế nào?”“ Muốn nhanh thì dùng vũ lực, muốn lâu dài thì sửa sử sách, những biện pháp này chiều đại nào cũng dùng chán ra rồi.

”Phùng Anh ngồi xuống bân cạnh Vân Chiêu, tay chống cằm ưu sầu rất không văn nhã, từ khi tới Vân thị, nàng bị cái nhà vô phép này dạy hư nhiều:” Học vấn ở nơi này sao lại không giống với điều muội học được Thạch Trụ?”Vân Chiêu cười:” Kỳ thực là giống nhau thôi, chẳng qua là có thêm nhiều thứ, nơi này đa phần là học vấn thực dụng, dạy ra rất nhiều người có thể dùng được ngay, nhưng luận tới ý chí kiên định, lòng dạ rộng lớn thì những học vấn này không so được với những thứ muội học.

”“ Nhân tâm là một môn huyền học, có những người dù ném vào ổ cường đạo, lớn lên vẫn là chính nhân quân tử, có người do chính nhân quân tử sinh ra, lớn lên vẫn là kẻ xấu.

Cho nên chúng ta chỉ có thể tranh thủ dẫn dắt bộ phận không xấu không tốt, rồi dùng luật pháp quản giáo kẻ xấu.

”Phùng Anh kết luận:” Vậy Chu Tồn Cơ là kẻ xấu không tiết tháo rồi.

”“ Không, ta không nghĩ vậy, vị trí của Chu Tồn Cơ vốn không ổn định, ca ca hắn vốn chết có vấn đề, thêm vào hắn là thứ tử, cha hắn nhiều phi tử, lại giỏi sinh con, có vô số đệ đệ, trời mới biết hôm nào đó hắn chết không rõ ràng như ca ca hắn không? Ở dưới loại tình huống đó, hắn lấy đâu ra tâm tư tận trung với nước, chết với hắn là đáng sợ nhất, cho nên với Chu Tồn Cơ mà nói, phải sống mới có thể hưởng thụ hết thảy, chết là xong hết rồi.

”Vân Chiêu nói xong đứng dậy, Phùng Anh cũng đứng lên theo, tới lúc này Vân Chiêu mới chú ý, Phùng Anh còn cao hơn mình.

Vì thế Phùng Anh nhanh chóng thấp đi một chút, Vân Chiêu nhìn váy nàng:” Muội cao hơn ta thì cứ cao, cong chân làm gì?”Phùng Anh tủm tỉm cười:” Lão tổ tông nói với muội, nữ tử đôi khi ủy khuất bản thân một chút, sẽ có lợi ích bất ngờ, muội đã ủy khuất rồi, sẽ có lợi ích gì đây?”Vân Chiêu vốn định mồm mép bình luận cặp chân dài của Phùng Anh thì thấy Dương Xuân Hoa che mặt từ trong rừng cây chạy ra, qua chỗ y cầm vội giỏ, biến mất như làn khỏi.

Vân Thụ lề mề từ rừng cây đi ra, thấy Phùng Anh, mặt không khỏi đỏ lên, cười ngốc nghếch mấy tiếng rồi chạy theo hướng Dương Xuân Hoa.

“ Bọn họ sau này sẽ hạnh phúc chứ?” Phùng Anh cúi đầu nhìn mũi chân mình:“ Yên cầu thấp tất nhiên dễ thỏa mãn, yêu cầu cao thì dễ đau khổ, những thứ tốt đẹp cần tự phấn đấu mới có.

” Vân Chiêu hâm mộ cặp đôi đơn giản đó, cảm thán:Phùng Anh ngộ ra được điều gì, nói nhanh:” Trời sắp tối rồi, mau về thôi, nếu không Tiểu Sở sẽ giận.

”Hai người cùng nhau đi về, vừa đi qua cửa liền gặp Tiểu Sở rõ ràng càng thêm đầy đặn, vốn đang định đi ra đại môn đợi tiểu thư về, thấy tiểu thư đi cùng Vân Chiêu, hết sức thiếu tự nhiên rẽ vào chuồng ngựa trốn tránh làm Phùng Anh càng thêm lúng túng, chạy vào phòng đóng cửa lại.

Về tới thư phòng, Vân Chiêu chỉ nghỉ ngơi một lúc, liền có chàng trai trẻ mặt rỗ đặt trước mặt y cả đống văn thư.

“ Bản này huyện tôn phải xem phần dùng bút đỏ đánh dấu, chỗ còn lại đều là lời thừa thãi, Tôn Truyền Đình và Lý Hồng Cơ đánh nhau bất phân thắng bại ở Đồng Quan, lương thảo không đủ, bắt đầu muốn chúng ta chi viện một phần, năm sau lấy phần quân lương triều đình cấp cho Tần quân trả lại.

”“ Ti chức thấy ông ta nói bậy, Tần quân năm sau còn được cấp kinh phí hay không khó nói lắm, chỉ bằng một câu nói muốn chúng ta cung ứng 2 vạn gánh quân lương, ti chức cho rằng, không có thế chấp, không phát.

”Vân Chiêu vừa định trả lời thì tên mặt rỗ lại đặt một bản văn thư khác lên bàn:“ Đây là văn thư yêu cầu cấp quân lương của Vân Phúc, ti thức đã dùng bút đỏ đánh dấu chỗ có vấn đề, yêu cầu của họ rất quá đáng, tỉ lệ thịt cao hơn hai thành.

”“ Ti chức cho rằng nên dựa theo tiêu chuẩn quý trước giảm một thành, không thể tạo thành thói quen hoang phí của họ, đồng thời phái người tra sổ sách ở Vũ Quan, lương thực trong quân luôn được cung cấp vượt mức, ti chức không tin mới ba tháng mà họ ăn hết quân lương một quý, thói xấu này không thể cổ vũ.

”“ Còn nữa, huyện tôn, không nên để chân lên bàn, thành thói quen không tốt ! ”Vân Chiêu nhìn cái tên đổi được bằng 50 cân kê đó, cuối cùng chẳng nói được gì, đành bỏ chân gác lên bàn xuống, trêu cái mặt nghiêm túc của hắn:” Từ Ngũ Tưởng, có phải trước khi ngươi làm việc gì cũng nghĩ năm lần không?”“ Ti chức từng bị đậu mùa, cái mặt này coi như hỏng rồi, không so được với những người đẹp đẽ, cho nên nếu làm việc mà không nghĩ thật kỹ càng thì còn ích gì với huyện tôn nữa.

” Từ Ngũ Tưởng trả lời rất nghiêm túc:Vân Chiêu phất tay:” Chỗ ta chỉ luận tài không luận mạo.

”“ Nếu như chỉ luận tài không luận mạo, vì sao ti chức đừng thứ ba ở thư viện lại không thấy tỷ muội của huyện tôn tiếp cận?” Từ Ngũ Tưởng hỏi vặn lại:Nhìn cứ bộ dạng vừa cứng vừa thối như cục đá trong nhà xí của hắn, Vân Chiêu không khỏi liên tưởng tới một người:” Tiên sinh của ngươi là Trương Hiền Lượng đúng không?”Từ Ngũ Tưởng có chút tức giận:” Xin huyện tôn xưng hô cung kính, Trương sư cũng là tiên sinh của ngài.

”Thử một câu ra ngay, quả nhiên là học trò của của Trương Hiền Lượng mà, rất biết cách làm người ta khó chịu, cơ mà phải thừa nhận người ta được việc, mọi văn thư của y đều được hắn xử lý đâu vào đó, thậm chí nhiều vấn đề y muốn hỏi còn được hắn chuẩn bị trước, làm việc chưa bao giờ làm Vân Chiêu thất vọng.

Nhờ có hắn làm thư ký mà Vân Chiêu bớt đi được nhiều việc.

Nhân vô thập toàn, Vân Chiêu đành nhịn hắn, nếu ngay cả y cũng không dung được, trên đời chắc không còn ai dung được nữa, thở dài:” Ngươi không thấy cách nói chuyện của bản thân có vấn đề à?”“ Ồ, huyện tôn thấy khó nghe sao ạ, vậy sau này ti chức che dậy một chút nhé, ti chức học Thi Kinh, Sở Từ, Phán Phú không tệ, đảm bảo sau này mỗi lời nói ra đều dễ nghe như thi ca, huyện tôn thế nào cũng thích.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui