Minh Thiên Hạ


Đêm khuya phố vắng, tiếng la hét tiếng đao kiếm va chạm không dứt, nhà nào nhà đóng chặt cửa, thổi tắt đèn, chỉ sợ bị tặc khấu nhòm ngó.

Quá trình trường đao chém toạc thân thể người khác rất kinh khủng, nhất là khi mà thanh đao đó trong tay ngươi, chém người ta càng là loại trải nghiệm khủng bố.

Rất nhiều người có thể chửi ra những lời ác độc nhất, có thể đưa ra uy hiếp khủng khiếp nhất với người khác, nhưng khí đao trong tay mình thực sự chém vào người khác vẫn sợ hãi.

Vân Chiêu hiện giờ là thế, y rõ ràng không thích hành vi man rợ này, nhưng thân thể được Vân Phúc, Vân Mãnh huấn luyện rất tốt khi vào trận vẫn linh hoạt mà hung hãn.

Y chẳng hiểu được vì sao trường đao của mình có thể đâm thẳng vào cổ một đao khách, hơn nữa còn biết xoay một chút, sau đó thuận lợi rút ra.

Y cũng chẳng biết sao mình có thể dễ dàng né được trường thương đâm tới, sau đó lách người nương theo trường thương đó, thuận lợi đem trường đao áp vào cổ kẻ địch, mượn đà xoay người cắt cổ hắn.

Y cảm tưởng mình như con sói hung mãnh say máu.

Cái sự dũng mãnh mà Vân Chiêu nghĩ trong mắt Lý Định Quốc chỉ là trò vớ vẩn, bộ dạng của y trên chiến trường cứ như thư sinh cầm cuốn sách trong rừng ngâm nga, khi thì cúi đầu, khi lùi bước, lúc thì lại xoay tròn điệu đà ! Trường đao trong tay của hắn không khống bàn tay ôn nhu như Vân Chiêu, mà như sấm sét, nghiêng người bổ xuống máu tóe lên, đơn giản gọn gàng, hiệu suất không có lấy nửa động tác thừa! Hắn không cần lo sau lưng, Trương Quốc Phượng ở sau lưng hắn, cứ như tự tin sẽ được chiến hữu bảo hộ tốt cho phần lưng chẳng được bảo vệ của mình, công tác này, Trương Quốc Trượng đúng là rất tốt.

Bốn đao khách dựa lưng vào xe ngựa không vì đột nhiên bị tập kích mà hoảng loạn, bọn họ nhìn binh sĩ hộ vệ và đao khách từng người ngã xuống cũng chẳng động lòng.

Khi Vân Chiêu đánh xuyên quân trận phát hiện Lý Định Quốc đi sau tới trước, chỉ bốn đao khách:” Chính là bọn chúng đấy.

”Lý Định Quốc nhìn Vân Chiêu che mặt kín mít, hỏi:” Sao phải che mặt?”“ Sau này mặt ta còn phải đi gặp người khác, che đi thì tốt hơn.

”Ai ngờ vừa dứt lời Lý Định Quốc đã nhanh như chớp giật khăn che mặt của y ra:” Đại trượng phu đi không đổi tên, đứng không đổi họ, có gì mà phải che đậy.

”Vân Chiêu cả giận:” Nếu ngươi sảng khoái như thế, có giỏi hô lớn tên của ngươi ra đi.

”“ Ngươi trông ta có giống thằng ngốc không?” Lý Định Quốc cười ha hả lao vào tên đao khách bảo vệ xe ngựa:Trương Quốc Phượng khi qua bên cạnh Vân Chiêu, thần sắc khó dò nhìn y một cái, không biết hắn nghĩ gì, bỏ bảo vệ lưng Lý Định Quốc, vượt qua Lý Định Quốc, tấn công đao khách trước.

Khi trường đao va chạm với đại khảm đao của đao khách, lửa tóe ra, đao khách hạ người đứng tấn, đại khảm đao vừa bật lên đã lại bổ xuống đầu Trương Quốc Phượng như sét đánh.

Trương Quốc Phượng né ngay, một thanh trường đao xuyên qua dưới nách hắn đâm vào mặt đao khách, đao khách chống đại khảm đao chặn ngay, Lý Định Quốc nhanh nhẹn vung tay đấm tới.

Một bên là trường đao của Trương Quốc Phượng, một bên là nắm đấm, đao khách quyết định né trường đao, nhận một đấm để phản đòn.

Chỉ tiếc là hắn sai rồi, thanh chùy thủ dài hơn một thước từ trong ống tay áo bắn ra, đâm xuyên hốc mắt đao khách, chỉ kịp gào một tiếng, chùy thủ đã xuyên thấu não.

Lý Định Quốc cười ha hả, nhảy vọt lên xe bạc, ba đao khách còn lại bỏ đối thủ của mình, điên cuồng tấn công Lý Định Quốc.

Vân Chiêu thở phào, vừa rồi y bị một đao khách chém cho thê thảm, tay cầm đao mất cả tri giác, nếu không phải liên tục có mũi tên từ xa bắn trộm tới khiến đao khách phân tâm, khả năng y xong đời rồi.

Dựa lưng vào tường thở hồng hộc, hai chân nhũn ra chỉ muốn ngồi xuống, dũng khí trước đó như băng tuyết gặp nắng ấm tan sạch rồi.

“ Giết chúng đi.

” Vân Chiêu yếu ớt chỉ mấy tên đao khách mạnh quá mức, để đám bộ hạ cơ bản đã xử lý xong tôm tép chọn mục tiêu mới:Vừa mới hạ lệnh đã nghe thấy tiếng cười đắc ý của Lý Định Quốc, một tên đao khách cao lớn ngã uỳnh khỏi xe, đầu cắm một thanh trường mâu, cũng không biết Lý Định Quốc cắm lên thế nào.

“ Thống khoái, hai tên này của ta.

” Lý Định Quốc nhảy khỏi xe bạc, người chưa tới, trường đao đã giáng lâm, keng một tiếng, va chạm mạnh với đại khảm đao của đao khách, nghe là biết lực đạo khủng khiếp cỡ nào, đao khách ứng chến bị bổ lùi một bước.

Lý Định Quốc vừa mới chạm đất, thân thể xoay tròn, trường đao phạt ngang, đao khách tiếp tục vung đao đón, chỉ nghe "keng keng keng” ba phát liên tiếp, tên đao khách bị Lý Định Quốc ép lui về phía Vân Chiêu, y đành dùng đôi tay run run đấm tới.

Trường đao đâm thấu ngực, Lý Định Quốc cười âm hiểm, vung đao lao về phía đối thủ của Trương Quốc Phượng:” Quốc Phượng, lấy vàng.

”Trương Quốc Phượng nghe vậy bỏ đối thủ, vung đao chém đứt khóa, mở xe bạc ra ước chừng trọng lượng, ôm một cái rương chạy mất.

Đao khách cuối cùng điên rồi, bất kể sống chết tấn công Lý Định Quốc, nhưng không ngờ Lý Định Quốc vừa mới tránh đi, hắn lao thẳng vào một cái cửa sổ nhà dân, cướp đường bỏ chạy chứ không phải định liều mạng.

“ Giao ước hoàn thành, gia gia đi đây.

” Lý Định Quốc cười ha hả đuổi theo Trương Quốc Phượng đã chạy xa, nhanh chẳng kém gì ngựa chạy:Vân Chiêu nhìn Lý Định Quốc đi xa dần, nói với Vân Dương vừa vác nỏ đi ra:” Thu bạc, chúng ta về nhà.

”Rất nhanh từ một hiệu tạp hóa chẳng có gì đặc biệt, cửa mở ra, xe bạc đi vào hiệu, cửa đóng lại, một đám người từ hai bên đường xuất hiện, cẩn thận né tránh vết máu, đem hết thi thể ném vào đổ trường Kim Câu, thu hồi hết nỏ tiễn, sau đó ai nấy về nhà, chừng nửa tuần trà sau, một lão hán lưng còng gõ chiêng đồng, la hét gọi láng giềng mau ra bắt tặc.

Tiếp đó chuông cổ lâu vang lên, toàn bộ Tây An hỗn loạn.

Vân Chiêu chưa bao giờ quan tâm tới thành Tây An, nơi này có rất nhiều quan viên, bọn họ quản lý thành Tây An rất tốt, không phiền y nhọc lòng, người ta chưa bao giờ hỏi ý kiến y.

Khi đoàn người Vân Chiêu đi qua cổng thành, bách hộ trông thành cứ như không hề trông thấy đoàn người cười nói thoải mái này.

Đợi đám người này đi rồi, nghe tiếng chuông cổ lâu truyền tới mới lười nhác ra lệnh đóng cổng thành, bản thân đợi trong cổng thành, đợi quan trên tới hỏi chuyện.

Vân Chiêu tới điểm tập hợp thì không thấy Lý Định Quốc, cũng chẳng thấy Trương Quốc Phượng, xem ra tên đó chỉ muốn lợi dụng mình một phen, hắn không tin mình, nhưng không sao hết, sự kiện cự khấu Lý Định Quốc cướp bóc thành Tây An sẽ nhanh chóng truyền đi thôi.

Trong tay Vân Chiêu vốn có sẵn tranh truyền thần của Lý Định Quốc rồi, tin rằng rất nhiều người dễ dàng nhận ra chàng trai trẻ có khí chất anh hùng này.

Vân Dương thì vẫn còn thắc mắc:” Bọn này chạy đi đâu rồi nhỉ, đừng nói là chưa kịp ra đấy.

”“ Người ta căn bản là không chạy mà vẫn ở nguyên trong thành.

”“ Hả? Hai tên này đúng là gan lớn chùm trời đấy.

”Vân Chiêu có chút uể oải, trận chiến này tiêu hao không ít sức lực của y, chủ yếu là vấn đề tâm lý nữa, giết người không phải chuyện thoải mái lắm:” Ta đánh cược với ngươi, bọn chúng ở trong thành, thậm chí là trong Minh Nguyệt lâu, không tin tối mai chúng ta tới Minh Nguyệt lâu một chuyến là rõ.

”“ Ta không đánh cược với ngươi, nhưng bọn chúng ở lại làm gì?”“ Hai tên đó đúng là lớn gan, bọn chúng nếu đã không hứng thú với chuyện phân chia tang vật, vậy chỉ còn một lý do khiến Lý Định Quốc tham gia vụ cướp với chúng ta, đó là muốn làm chuyện lớn, khiến Tây An đồng tri ta đây phải ra mặt, để hắn ám sát … trò chơi càng lúc càng vui rồi, hủy kế hoạch dự định đi, để ta chơi đùa với hắn chút nữa đã.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui