Tả Lương Ngọc chỉ rượu thịt ề hề trên bàn mỉa mai: “ Chẳng lẽ những thứ này không phải do bách tính làm ra?”Hàn Lăng Sơn xé một cái đùi gà, bật cười: “ Nếu không phải do bách tính huyện Lam Điền vất vả làm ra, tại hạ hận không thể ngày ngày sơn hào hải vị thế này.”Tả Lương Ngọc lập tức nghe ngay ra ý vị trong đó, hỏi tới: “ Nói như thế các ngươi chỉ quan tâm tới lợi ích của huyện Lam Điền thôi chứ gì?”Hàn Lăng Sơn đặt đùi gà xuống, nghiêm túc nói: “ Huyện Lam Điền không cho khinh thường, không cho đồ mưu, không cho tổn hại, nếu có kẻ mang ý đồ bất chính với huyện Lam Điền, bọn tại hạ nguyện dốc hết lực toàn huyện ra bằm kẻ đó thành muôn mảnh.”Tả Lương Ngọc phẫn nộ vỗ bàn: “ Nếu đã thế mỗ và Vân Chiêu còn gì mà nói nữa?”Hàn Lăng Sơn lại cầm đùi gà lên ngoạm một miếng, hắn ăn gấp đôi người thường rồi mà chưa tỏ ra no: “ Chuyện ám sát tướng quân đều do đám gian đảng Vân Mãnh che giấu huyện tôn gây ra, khi huyện tôn biết chuyện này thì quân báo đã phát ra, đợi bọn tại hạ dùng khoái mã đuổi tới chỗ tướng quân thì chuyện thành định cục, tất nhiên không còn gì nói nữa.”“ May mà tướng quân lại phái người ám sát huyện tôn nhà ta, mặc dù thích khách bị chặt đầu, có điều thời cơ hòa giải giữa tướng quân và huyện Lam Điền đã xuất hiện.”Tả Lương Ngọc gầm gừ như con thú bị thương:” Mỗ gia mất ái nữ, mất ái tướng, còn mất một con mắt, chỉ bằng một câu nói nhẹ không của ngươi mà chuyện này phải cho qua sao?”Hàn Lăng Sơn rốt cuộc đã ăn no, dùng lụa trắng lau tay, thuận tiện nhét vào lòng:” Đây là thiện chí hiếm có của huyện tôn nhà ta, sao tướng quân lại bất mãn? Chẳng lẽ tướng quân chưa biết kết cục của Vương Văn Trinh và Dương Tự Xương hay sao? Văn Văn Trinh tóc trắng bạc phơ, một mình đợi trong lương đình biên sông, bó tay chờ chết, huyện tôn nhà ta mới tha thứ cho sự thiếu bình tĩnh của ông ta trước đó.”“ Dương Tự Xương cả nhà 68 người bị giết, máu ngập đại viện, tới nay tướng quân có nghe thấy nửa lời oán trách nào không? Huyện Lam Điền không có huyện tôn nhà ta sẽ lập tức có một huyện tôn khác, vì huyện Lam Điền không phải của một mình huyện tôn nhà ta, mà là thuộc về tất cả mọi người dân huyện Lam Điền.”“ Còn tướng quân thì sao, một khi tướng quân không còn, dám hỏi Tả thị liệu có thể tiếp tục vinh hoa phú quý giống như lúc tướng quân còn thống lĩnh không?”“ Nếu không thể, vậy xin tướng quân ở Đồng Quan ước thúc bộ hạ, tuân thủ luật pháp, huyện Lam Điền ta sẽ rút tất cả đạo phỉ khỏi thành, để bách tính quay về an cư lạc nghiệp cùng tướng quân chung sống hoa bình cho tới khi tướng quân thay quân.”“Lời tới đây đã hết, mong tướng quân cân nhắc.”Cơm no rượu say, lời cần nói cũng đã nói, Hàn Lăng Sơn đứng dậy chắp tay vái một cái rồi đi.
Bỏ lại Tả Lương Ngọc ngồi đó.Đêm đó Tả Lương Ngọc say khướt tới nửa đêm, rồi lại hoang đường với thị thiếp tới sáng, sau đó ngủ một lèo tới trưa.“ Hôm qua ta gặp một giấc mơ.” Tả Lương Ngọc ngáp dài từ trên giường trở mình ngồi dậy:Thị thiếp bê nước mắt tới cho ông ta ra mặt, nghe ông ta nói chuyện kỳ quái, tiếp lời hỏi:” Tướng quân mơ thấy gì thế?”Tả Lương Ngọc ngửa cổ lên để thị thiếp lau râu cho mình, nhìn trần nhà lẩm bẩm: “ Ta mơ mình đưa một tay vào miệng hổ.”“ Á, là ác mộng.
“ Thị thiếp hét lên:“ Con hổ ngậm tay ta trong miệng một lúc rồi nhổ ra ...!Ta biết là mơ, nhưng mà khi con hổ ngậm tay ta nhấp nháp, ta thậm chỉ cảm giác được cái lưỡi thô ráp của nó cọ lên mu bàn tay của ta, thậm chí ta cảm thấy được mùi máu từ trong miệng nó phun ra.
“ Tả Lương Ngọc mặt bần thân như vẫn còn đang mơ: “ Cho nên ngươi có thể nói là mơ, cũng có thể nói nó là thật.”Thị thiếp thương xót ôm đầu Tả Lương Ngọc vào lòng, dùng hai bầu vú thiếu phụ mơn mởn xoa dịu ông ta, thủ thỉ: “ Tướng quân là nhân gian anh hào, kiếp nạn nhỏ này rồi sẽ qua nhanh thôi.”“ Không đơn giản như vậy đâu, trước kia bọn ta quá coi thường Vân Chiêu, cho rằng y chẳng qua là viên quan nhỏ, chẳng qua là có chút tài cán cùng vận may mà thôi.
Lần đầu nghe nói hắn tự nhận mình là lợn rừng tinh, cứ nghĩ y thực sự để mặc người ta giết mổ ...!Sai một bước thành mối hận thiên thu, giờ chúng ta bị Vân thị vây khốn ở Đồng Quan, ai là lợn, ai là đồ tể, khó mà nói trước ...”“ Tướng quân đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, thiếp tin tướng quân sẽ lần nữa gặp giữ hóa lành.”Tả Lương Ngọc rửa ráy xong xuôi, ngồi ở trên giường ngẫm lại cuộc trò chuyện với Hàn Lăng Sơn hôm qua, ông ta đích thực là người trải qua vô vàn sóng gió ít nhất bản lĩnh lâm nguy không loạn vẫn có, gọi thân binh ở cửa vào: “ Truyền lệnh của ta, tướng sĩ trong doanh không có lệnh không được phép rời khỏi doanh nửa bước.”Thân binh đi rồi, Tả Lương Ngọc vỗ bộ khai giáp treo trên giá, hôm nay ông ta không mặc khải giáp nữa, mặc vô ích mà thôi, đại loạn trăm năm mới có một lần sắp tới, ở lại Đồng Quan chưa chắc đã là chuyện xấu ....………..
……………Triệu Quốc Kiều nhìn Hàn Lăng Sơn mặc áo gấm, tay mân mê viên dạ minh châu lớn, cố nén khó chịu xuống nói:” Bách tính Đồng Quan đã ai về nhà nấy, ta cũng đã an bài dân tráng tổ chức thành đội hộ vệ tuần tra cả ngày, đồng thời mở thông đạo thương cổ Quan Trung tới Hà Nam, cho phép lưu dân Hà Nam thông qua Đồng Quan tiến vào Quan Trung, nhưng mà phồn hoa mà ngươi nói chưa thấy đâu cả.”Hàn Lăng Sơn cười:” Bách tính vốn đa nghi, nhút nhát, ngươi phải cho họ thời gian thăm dò, dần dần sẽ tốt thôi.”“ Được, chuyện bách tính đã xử lý xong rồi, giờ Tả Lương Ngọc đã hạ lệnh cấm túc với quân đội của ông ta, bọn chúng cả ngày ru rú trong quân doanh không ra, chúng ta phải làm sao đây? “ Triệu Quốc Kiều chất vấn: “ Bởi vì nếu quân lệnh của ông ta mà có tác dung thì bộ hạ của ông ta đã chẳng bị bách tính Hà Nam gọi là thổ phỉ rồi.”“ Chuyện cấp bách của ngươi bây giờ là phải đưa Đồng Quan quay trở lại như một thành thị bình thường, giúp bách tính quên đi chiến loạn trước đó, phải bình thường rồi mới có được hưng thịnh.
Ngươi coi như làm chuyện giết gà dọa khỉ, ta nghĩ đám quân tốt dù lén ra khỏi quân doanh cũng không dám làm gì quá đáng nữa đâu.”“ Chuyện gì cũng do ta làm, vậy ngươi làm cái gì?”Hàn Lăng Sơn tung viên dạ minh châu vô giá lên thật cao rồi bắt lấy: “ Kiếm ít lộ phí, ta muốn tới kinh sư xem thế nào, nếu có thể ta còn muốn tới Liêu Đông, muốn đi xem người Kiến Châu sống ra sao, ngươi mới là lý trưởng Đồng Quan, còn ta chỉ là một vị khách, là người qua đường mà thôi.”Nói xong uống cạn trà trên bàn, xách hành lý lên vai, chuẩn bị đi luôn, hắn là thế, nghĩ gì là làm ngay, không chậm trễ.“ Này, ngươi ăn mặc bắt mắt quá đấy.
“ Triệu Quốc Kiều nhắc nhở:“ Lần này ta muốn dùng thân phận người có tiền tới Hà Nam, dù sao trên đời này đa phần là loại dùng mắt chó nhìn người.”“ Ta đang nói tới Hà Nam đạo phỉ hoành hành, bọn chúng thích nhất người có tiền, ta không muốn sau này đi Hà Nam vô tình ăn phải bánh bao làm bằng thịt ngươi.”“ Ha ha ha, không có chuyện đó đâu, ta thông mình hơn ngươi nhiều lắm.”Một dãy xe ngựa đỗ ở bên quán trà, Hàn Lăng Sơn nhảy lên chiếc xe ở giữa, vẫy vẫy tay cáo từ đám Triệu Quốc Kiều.“ Cầm lấy.” Triệu Quốc Kiều dùng mũi bàn chân móc trường đao liền vỏ ở chân tường, thuận tay ném cho Hàn Lăng Sơn: “ Tử chiến chứ đừng sống nhục, đừng làm ô danh huyện Lam Điền.”Hàn Lăng Sơn bắt gọn thanh đao: “ Thiên hạ bao la rộng lớn, Hàn Lăng Sơn ta mặc sức tiêu dao, đợi khi bước chân ta dẫm lên từng tấc đất Đại Minh, ta sẽ quay về giảng giải cho các sư đệ, sư muội phía sau chúng ta chuyện thiên hạ ...!Đi đây!”Bánh xe gỗ chuyển động, Hàn Lăng Sơn một thân áo gấm quý phái ngồi chính giữa xe, mắt nhìn phía trước đầy khát vọng tò mò về chuyến hành trình mới của mình.......!..........