Sắp tới Tết rồi, thành Ngọc Sơn lúc này rất đẹp, đèn lồng treo khắp nơi, mỗi nhà như cố gắng làm kiểu đèn khác nhau thể hiện đặc biệt của nhà mình, đèn lồng đỏ giăng kín khoảng không giữ hai dãy nhà, ở sân phơi này càng thành từng chuỗi từng tầng lớp lớp, có thể tưởng tượng đến tối thắp lên sẽ thành khung cảnh thần tiên thế nào.Nhà cửa phố xá nơi này không kém Tương Dương mà nàng từng sống, nhưng chỉ cần nhìn qua con sông nhỏ, bên kia vẫn là cánh đồng mênh mông phủ tuyết trắng, nói lên người dân nơi này vẫn lấy nông nghiệp làm gốc, có thể vì thế tạo ra bầu không khí phồn vinh nhưng nhàn nhã chứ không xô bố như ở thành phố lớn, kết hợp với học tử mặc áo trắng muốt tay cầm sách thong thả qua lại, thành cái vẻ vô tranh độc nhất vô nhị ở nơi này.Đây thực sự là rất đáng sống, nhưng Lưu Như không dám mang hi vọng xa vời đó.Có được câu trả lời xác thực của Vân thị, Lưu Như thở phào, đồng thời tới tạ ơn Vân Nương, biểu thị đồng ý để cổ phần Vân thị nâng lên tới ba thành, đương nhiên khi nhập cổ phần phải trả bằng tiền đồng, hơn nữa không thể nhập cổ phần với tiêu chuẩn tháng 8.Vân Nương lắc đầu: “ Ta biết ngươi có kế hoạch lớn, nếu đã chắc chắn như thế thì đi làm đi, Vân thị giữ cổ phần gốc là được rồi, huyện Lam Điền lớn lắm, người thông minh cũng nhiều, ngươi chớ để vấp ngã, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, Vân thị đảm bảo mỗi đồng tiền ngươi kiếm được thuộc về ngươi.”Lưu Như cảm động thi lễ: “ Trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, tiểu phụ nhân không có trượng phu, chỉ đành dựa vào thân phận cô nhi quả phụ mặt dày kiếm lợi ích.
Phu nhân yên tâm, nếu sự nghiệp thành, nhất định không quên sự trợ giúp của hương thân huyện Lam Điền, ơn giọt nước, nhất định báo đáp bằng dòng sông.”“ Ngươi có tâm là được rồi, Vân thị không mong ngươi báo đáp, chỉ hi vọng ngươi báo đáp lại bách tính nơi này, dù sao chuyện làm ăn của ngươi dựa trên cơ sở tổn hại lợi ích của bọn họ.
“ Vân Nương nghiêm mặt đặt bắp ngọc mễ xuống nhìn Lưu Như đang sợ hãi:” Đây vốn là chính sách hỗ trợ bách tính Lam Điền, có người biết tận dụng, có người ngơ ngơ ngác ngác như kẻ ngốc.
Nếu ngươi phát hiện bí mật này rồi, vậy thì cứ làm, người nhận ra không phải chỉ có một mình ngươi.”“ Người vùng ngoài không cách nào làm chuyện này, huyện nha không cho phép, các ngươi đã nhập tịch bản địa rồi thì không có hạn chế gì.
Mau đi đi, đợi tới khi hạn chế rồi, ngươi không có cơ hội tốt thế đâu, ngoài ra đừng lợi dụng danh nghĩa Vân thị ta, Vân thị không vơ vét tiền bạc của bách tính.”Lưu Như vâng dạ, tiếp tục đi bán hàng, hiện giờ nhập tịch vào huyện Lam Điền không phải dễ, Lưu Như vì thân phận cô quả nên mới được ưu đãi, từ đó nàng lấy thân phận bách tính Lam Điền, hưởng rất nhiều lợi ích.Cho tới chập tối, mười mấy vị trướng phòng tính toán ra được lợi nhuận thương nghiêm năm nay, không phải là quá nhiều, doanh thu hơn một vạn một nghìn lượng, trừ đi tiền góp vốn, lãi hơn 6000 lượng.“ Chúc mừng mẹ, mới năm đầu tiên đã có lãi, sau này chỉ kiếm mà thôi.” Vân Chiêu về hậu viện thăm mẹ cười hì hì chắp tay:Vân Nương vất vả cả ngày, nằm dựa trên giường gấm: “ Không thích bằng nhìn điền hộ đưa lương thực vào kho nhà ta, trông yên tâm.”Vân Chiêu biết mẹ giả vờ thôi, nhất định là trong lòng thích lắm, cười nói: “ Dễ mà, nếu mẹ thích cứ bảo những thương nhân kia trả bằng lương thực, cũng thế thôi, nay trong huyện Lam Điền không lo thiếu lương nữa.”“ Vẫn thiếu, con không nhìn xem bách tính đang ăn cái gì, kê, mạch, cốc thì ít, người phải ăn khoai lang, khoai tây qua mùa đông thì nhiều.
Lương thực mới đúng là không tệ, nhưng ăn quanh năm suốt tháng, mọi người chỉ muốn ăn kê cốc nhiều một chút.”“ Thức ăn đa dạng chút tốt hơn mẹ ạ, người Quan Trung đã ăn kê cốc mạch mấy nghìn năm rồi, đã đến lúc thay đổi, tiếp theo đây trong huyện sẽ cổ vũ bách tính nuôi gà nuôi vịt, nuôi cừu, trâu, lợn, nuôi cá, dùng một phần lương thực để đổi lấy thịt ăn, như thế lợi cho sức khỏe, đảm bảo lương thực sẽ cao hơn.”Vân Nương nhìn nhi tử mỗi ngày một trưởng thành, chỉ tiếc không được béo tròn đáng yêu như hồi bé nữa, nàng đương nhiên quy kết là do nhi tử vất vả mà ra:” Kỳ thực con không cần để ý quá nhiều những lời mẹ nói, hiện giờ đã tốt lắm rồi, chẳng qua là phiền não không đáng khi dư dả thôi, con đã làm rất tốt”Vân Chiêu lắc đầu: “ Chưa đủ đâu ạ, còn rất xa, rất xa nữa mới đạt được điều con muốn, con hi vọng người nơi này sẽ càng ngày càng giàu đó, vì cơm no áo ấm rồi mới theo đuổi những thứ sâu xa hơn.
Quản Trọng tuy có trăm ngàn điều không phải, nhưng câu danh ngôn, thương lẫm thật nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục, đã chỉ thẳng vào nhân tâm, nói đúng căn bản.”Vài năm trước khi người chết đói khắp nơi, cường đạo hoành hành, nhân tâm đi xuống, luân lý không còn, lễ nghi, văn chương, mỹ thực đều phải đặt nền móng cơm no áo ấm, huyện Lam Điền nếu có thể phát triển thế này mười năm nữa, mẹ sẽ thấy bức tranh đẹp nhất nhân gian.”Mặc dù vẫn còn kém mộng tưởng rất xa, song Vân Chiêu đã rất hài lòng với trạng thái hiện giờ của huyện Lam Điền.Hoàng đế ở kinh sư xa xôi vẫn vì cái quốc gia rách nát này mà vắt hết tâm tư giật gấu vá vai.Văn võ toàn triều vẫn nỗ lực phát tài rồi mới chiếu cố tới vương triều, diêm thương, địa chủ, quan hoạn của đông nam giàu cố vẫn nỗ lực để có thể say sưa che chén tới cùng.Trường Thành đổ nát ở phương bắc vẫn đầy quân tốt mặc áo cũ rách run lẩy bẩy trong gió lạnh, còn nơi xa hơn một chút, Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng đã dẫn quân đội của mình của mình rong ruổi khắp mảnh đất bao la vạn dặm chiến đấu với đại quân Kiến Nô.Còn cổ đạo khô cạn cùng với sa mạc đầy loạn thạch phía tây thì lại yên tĩnh giống như xưa nay không có bóng người vậy.Song tin tức thú vị nhất mà Vân Chiêu nghe được lại tới từ Trương Bỉnh Trung.Tên này không ngờ bắt đầu biết truân điền rồi, trong quân của hắn nhiều lừa ngựa, vì giảm bớt gánh nặng, hắn chia một bộ phận gia súc cho bách tính, không chỉ như thế, hắn còn phân phát cả nông cụ mình thu thập được, thậm chí lấy ra số ít lương thực mua được ở huyện Lam Điền giúp bách tính qua được thiên tai.Theo như thám tử báo về, không ngờ đại nghiệp truân điền của hắn tiến hành rất thuận lợi, đào kênh dẫn nước, khôi phục ruộng hoang, cũng rất là ra dáng.Phụ trách truân điền chính là nghĩa tử của Trương Bỉnh Trung --- Tôn Khả Vọng.Mùa đông bắt đầu chỉnh đốn ruộng đồng, đây là chuyện tốt, mảnh đất Tương Dương vào mùa đông cũng tương đối ấm áp, đất đai không bị đóng cứng như ở phương bắc.Điều này giảm bớt độ khó cho Tôn Khả Vọng.Trong vòng 3 năm, Tương Dương bị công phá hai lần, rất nhiều bách tính bỏ nhà bỏ quê, đất đai bỏ hoang vô số, may là trong nghĩa quân ít thiếu nhất là nông phu, vì thế dưới đòn roi, họ bỏ đao xuống, quay trở lại cuộc đời nông phu của mình.Lý Định Quốc cũng đang khai khẩn đất đai, cách hắn trăm bước, Trương Quốc Phượng cũng làm việc hăng say.Phượng Hoàng Sơn ở sau lưng Ngọc Sơn, không khí lạnh phương bắc được Ngọc Sơn cản bớt, cho nên nơi này thời tiết ôn hòa hơn Ngọc Sơn.Bận rộn suốt từ sáng sớm cho tới trận trưa, bụng Lý Định Quốc reo ùng ục, gọi lớn với Trương Quốc Phượng vẫn cứ hăng say chiến đấu với ruộng đất:” Quốc Phượng, ta đói rồi.”Trương Quốc Phượng bỏ cuốc xuống, đi về cái cây bên bờ ruộng, lục túi vải lấy ra cái bánh nướng ném cho Lý Định Quốc:” Ăn chiếc bánh lót dạ.”Lý Định Quốc kiếm chỗ cỏ hoang rậm rạp ngồi xuống, ngoạm miếng bánh khô, nhai cho chảy nước bọt ra mới nuốt được nhìn Trương Quốc Phượng đang cố làm nốt việc:” Quốc Phượng, ngươi thực sự định làm nông phu đấy à?”(*) Đoạn Trương Bình Trung truân điền này cũng đúng với lịch sử..