Minh Thiên Hạ


Không như Viên Mẫn nghĩ, đại ngục của huyện Lam Điền rất dễ tìm.Chỉ cần đứng ở bên Ao hóa cốt ngẩng đầu lên sẽ thấy một vách đá sừng sững, từ dưới đất đi lên khoảng hai trượng sẽ thấy một cánh cổng bằng sắt, sau cánh cổng là sơn động rất sâu.Vách đá viết hai chữ Nhà Ngục lớn màu đỏ, hết sức bắt mắt, người vào Thang Cốc đều thấy cả, chẳng che giấu, chẳng phải bí mật gì.Trước cánh cổng là ba hàng rào gạc nai, bảy tám hộ vệ buồn chán ngồi dựa vào vách đá vừa tắm nắm vừa tán gẫu, thấy đoàn người Viên Mẫn đi tới, một người đang ăn dưa liền đi tới hất hàm hỏi:” Thăm quan hay là có việc gì đấy?”“ Thăm quan? “ Viên Mẫn ngớ người, hắn không thấy ngục tù với thăm quan có liên quan gì tới nhau:Hộ vệ nhìn đám Viên Mẫn mặc phi ngư phục làm mặt lạnh uy phong thì cảm thấy buồn cười lắm, vừa rời rào chắn qua một bên vừa nói: “ Ái chà chà, chuyên gia này, mau vào đi, truyền cho bọn này vài bí kíp tra khảo của Cẩm Y Vệ nhé.”Cả đám nghe vậy cười rộ lên.Viên Mẫn hít sâu một hơi, cố nén cảm giác nhục nhã xuống, còn chắp tay với hộ vệ mở đường cho mình, đi qua cửa sắt trước.Viên tiểu kỳ đi cuối, kín đáo đút một đĩnh bạc vào tay hộ vệ:” Huynh đài, nơi này không cấm người ra vào à?”“ Có gì mà phải cấm, chỗ này có mời người ta còn chẳng muốn vào nữa là, có người kiến nghị huyện tôn Thang Cốc là nơi cảnh đẹp không nên lập nhà ngục ở đây, huyện tôn lờ đi.

“ Hộ vệ ước chừng sức nặng đĩnh bạc, cười lớn: “ Bình thường người tới đây không cầm đao cầm kiếm dáng vẻ huyết hải thâm thù thì cũng khóc lên khóc xuống, hôm nay lần đầu tiên huynh đệ chúng ta được quà biếu.

Ê này, tối nay làm một bữa nhé.”Các hộ vệ khác hò reo hưởng ứng, rồi ai làm việc nấy, chẳng mấy bận tâm.Viên tiểu kỳ nhíu mày, cứ có cảm giác thiên hộ lần này quá lỗ mãng rồi, nếu nhà ngục của Vân thị đã đặt ở chỗ người qua kẻ lại tấp nập như vậy, vậy thì hẳn không sợ người khác tra xét, nhưng đã đến rồi chẳng thể cứ thế quay về.Mọi người kéo nhau vào sơn động, chẳng mấy chốc ngửi thấy mùi thối đặc biệt của nhà ngục, đám người Cẩm Ý Vệ ai cũng quen với mùi này, không có vẻ gì không thoải mái.Đến cánh cổng sắn thứ hai một trung niên canh cổng cười khà khà chắp tay: “ Khách tới thăm hả?”Viên Mẫn thấy người này mặc thanh bào của người đọc sách, trầm giọng nói: “ Bắc trấn Cẩm Y Vệ thiên hộ Viên Mẫn phụng chỉ tới giám sát nhà ngục huyện Lam Điền! Huyện thừa có đấy không?”Trung niên ngớ người: “ Vừa rồi có người nói chư vị Cẩm Y Vệ tới chỉ đạo mọi người cách tra khảo phạm nhân cơ mà, phụng chỉ với giám sát cái gì chứ? Trước giờ đâu có cái này?”Viên Mẫn tưởng người này không muốn cho mình vào, rút đao ra một nửa, lạnh giọng nói :” Tránh đường.”Những người khác đồng loạt tuốt đao đe dọa.Trung niên cuống cuồng lùi lại, xua tay liên hồi:” Ta tới giảng giải cho các vị quan gia, không có ý ngăn cản.”“ Giảng giải cái gì?”“ Giảng giải cho chư vị khổ nạn của huyện Lam Điền, xem xem đám ác ma kia làm sao biến huyện Lam Điền từ nơi yên bình thành chốn dân chúng lầm than, rồi lấy về cuộc sống hạnh phúc không dễ dàng.”Viên Mẫn dừng bước hỏi:” Ngươi tên là gì?”Người trung niên chắp tay:” Tại hạ Lưu Xuân Đạt vốn là sinh viên huyện Trường An.”Viên Mẫn cao giọng quát:” Đường đường là một sinh viên lại đi làm chuyện mất nhân tính, ngươi không thấy có lỗi với học vấn thánh nhân sao?”“ Khi thê tử khuê nữ của ta gặp nạn, nào có thấy thánh nhân hiển linh, khi tặc nhân ép ta mở mắt nhìn thê nữ bị người ta làm nhục, ta gọi trời cao cũng chẳng thấy ông ta đáp, từ đó từ không còn tin thánh nhân không còn tin vào trời nữa.” Lưu Xuân Đạt chẳng những không sợ còn chửi luôn một tiếng: “ Toàn thứ lấy ra lừa kẻ ngu xuẩn thôi, trừng trị kẻ ác phải dựa vào chúng ta mới được, những kẻ bỉ giam trong ác nhân động này đều đáng chết, việc ta làm là thế thiên hành đạo.

Thôi không nói những chuyện này nữa, quan gia đã tới thì đi xem những tên tặc nhân mà các vị bỏ sót năm xưa đi, thuận tiện tựa hỏi bản thân xem năm xưa mình đã làm cái gì để thiên hạ mình thành thế này.”Xuân Xuân Hoa Hoa cho rằng thiếu gia nhà mình là Chung Quỳ, đến ác quỷ cũng phải sợ, cho nên kẻ ác ở huyện Lam Điền tuyệt tích rồi, chỉ còn vài tên trộm vặt bị xích ở huyện nha thôi.Kỳ thực không phải thế, ngay cả ở thiên đường như huyện Lam Điền vẫn tồn tại cái ác, những kẻ mất hết tính người, chỉ là Vân Chiêu không kể mấy chuyện tăm tối đó cho các nàng.Đám phiên tử thấy Lưu Xuân Đạt còn dám lớn giọng chất vấn thì trợn mắt lên đe dọa, mắt Lưu Xuân Đạt còn trợn to hơn.“ Đi trước dẫn đường đi.” Viên Mẫn lạnh nhạt nói một câu, lúc này hắn chẳng còn tâm tình nào đi tranh biện với tên đọc sách không sợ chết này nữa, hắn chỉ muốn triệt để xem xét cái địa ngục nhân gian này:Đi qua cánh cổng sắt thứ ba mới gọi là thực sự vào nhà ngục, Lưu Xuân Đạt chuyên môn thắp thêm mấy ngọn đèn, để người tới tham quan nhìn rõ bộ dạng đám ác ôn.Hai bên sơn động là những căn phòng nhỏ, mỗi cái chỉ sâu một mét, rộng hai mét, đủ cho người ta nằm xuống mà thôi.Lưu Xuân Đạt đi tới cái cửa đầu tiên, lấy trên tường cái móc sắt dài một mét, nhanh như chớp đâm vào phòng giam, dùng lực kéo mạnh, một cái đầu lâu tóc tai bù xù được kéo ra tận chấn song, tay còn lại thô bạo tóm tóc tội tù kéo lên, để lộ khuôn mặt xấu xí dưới ánh đèn, giảng giải tội ác của hắn:” Kẻ này tên là Đỗ Viễn, hung thủ gây ra đại án diệt môn 16 người Đỗ thị ở Niễn Tử Loan! Chỉ vì tộc huynh của nói hắn nhàn rỗi vô tích sự, ngay trong đêm đó hắn che mặt lẻn vào nhà tộc huynh giết liền mười sáu người.

Thuận tiện nói thêm, trong đó có sáu đứa bé chưa tới 10 tuổi, đứa bị chém chết, đứa bị dìm dưới giếng.”“ Giết người xong hắn còn châm lửa đốt nhà, một vụ cháy thiêu mất nửa cái thôn, bị háo hán huyện Phù Phong bắt được.

Chứng cứ xác đáng, hắn cũng thẳng thắn thừa nhận, loại này đợi du khách rời khỏi Thang Cốc sẽ ném vào Ao hóa cốt.

Nếu quan lão gia thấy khả năng tồn tại oan khuất thì có thể thẩm vấn lượt nữa xem, để tại hạ còn lĩnh giáo thủ đoạn của Cẩm Y Vệ.”Viên Mẫn nhìn mặt Đỗ Viễn rất lâu, sau đó tới thẳng gian phòng tiếp theo, kẻ này có tội, loại mất hết nhân tính đó, hắn có thể nhận ra ngay.Lưu Xuân Đạt lần nữa dùng cái móc kéo ra một phụ nhân đầu bù tóc rối nhìn như dã nhân:” Quan gia, có muốn nghe chuyện của ả không?”Viên Mẫn nhìn bộ dạng đắc ý của Lưu Xuân Đạt là hiểu phụ nhân này đáng tội, hừ một tiếng, tiếp tục đi vào trong.Lưu Xuân Đạt tiếc nuối:” Quan gia, ngài thực sự không muốn nghe chuyện bà nương này vì một tên mặt trắng mà đóng đinh lên đầu cả nhà mình à? Đặc sắc lắm đáy.”Bước chân Viên Mẫn không dừng lại, hắn cầm đuốc soi từng gian phòng, tới khi đến được phòng giam cuối cùng, chỉ đại hán vạm vỡ:” Kẻ này tội gì, bảo hắn ra gần đây nói chuyện.”Lần này Lưu Xuân Đạt không dùng móc kéo người ra, chỉ tay nói:” Đó là tên Tiền Ngũ Lượng, tên cự khấu hoành hành Quan Trung, các quan gia hẳn là biết kẻ này chứ, vì bắt hắn mà huyện Lam Điền mất ba hảo hán đấy.

Đã dùng hình hai lần rồi, nhưng mà hắn vẫn không nói ra nơi giấu tiền tài, nếu các vị quan gia có thủ đoạn thì cứ dùng đi, mỗi đồng tiền hắn cướp đều là mồ hôi xương máu của bách tính huyện Lam Điền, phải hỏi cho ra.”Viên Mẫn giọng lạnh như băng: “ Kéo hắn ra đây.”Bất ngờ là Lưu Xuân Đạt ném cái móc sắt đi, bản thân thì lập tức nấp sau một cái cột..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui