Vân Chiêu đi kiểm tra gieo trồng vụ xuân suốt một ngày, về tới Ngọc Sơn thì sức cùng lực kiệt, ăn qua loa vài miếng cơm, tới thư phòng xử lý văn thư đã chất đống hai ngày.Từ Ngũ Tường ngồi trong góc, cái giọng cứng nhắc nhưng từng chữ rõ ràng rành rọt truyền ra: “ Ngô Quốc Ngọc báo, Lý Hồng Cơ làm loạn Khai Phong, đánh thuốc nổ giết chết Cao Danh Hành, lấy thủ cấp Cao Danh Hành nói là phụng chỉ Chu vương, khi đó cục diện quá loạn, không thực thi được, cũng không cần chấp hành lệnh của Tiền Đa Đa.”“ Trương Minh Trạch báo, Lý Hồng Cơ đào đê Hoàng Hà, nước nhấn chìm thành Khai Phong, ép lưu dân vào thành, nay nước lớn vây thành, dân và quan kịch chiến trên đường phố, nay quan phủ khống chế đông thành, lưu dân chiếm cứ tây thành, đánh ngày đánh đêm, hắn cho rằng trước khi Hoàng Hà quay về dòng chảy cũ thì thành Khai Phong thành tòa thành chết.”“ Ngoài ra báo, trước khi lũ lụt vây thành, đoàn người Tiền Đa Đa rời thành từ cổng Đại Lương, sau đó mất tích ..”“ Ngươi nói gì? Đa Đa mất tích.” Vân Chiêu vốn đang uể oải vừa nghe tới đó từ trên ghế đứng bật dậy, hỏi gấp: “ Có tin tức từ Huỳnh Dương không?”“ Ít nhất phải mai mới có tin từ Huỳnh Dương ạ.”“ Còn Lạc Dương?”“ Đã tra rồi, không có ạ.
“ Từ Ngũ Tường lấy văn thư của Trương Minh Trạch ra đưa Vân Chiêu: “ Huyện tôn đừng lo, Lương Tam vẫn ở bên cạnh Đa Đa sư tỷ.”Vân Chiêu thở phào phần nào, chưa phải là quá tệ, Lương Tam là người trung thành lão luyện, nhất định đưa đám Tiền Đa Đa an toàn về, tuy vậy ngày nào chưa biết tin Tiền Đa Đa thì y làm sao không lo cho được, ngoài kia loạn lạc như thế, biến số rất nhiều.Kỳ thực ngay từ đầu Vân Chiêu đã không muốn cho Tiền Đa Đa rời Quan Trung, nhưng nàng rất cương quyết, với lại phần nào đoán được ý đồ của nàng nên chấp nhận, ví thế y bố trí rất nhiều biện pháp bảo vệ nàng, thậm chí trao cho nàng quyền tối cao điều động lực lượng ngầm của Vân thị.Đã vậy mà vẫn xảy ra sự cố, Vân Chiêu hận không thể lập tức dẫn người ra kia đi tìm nàng: “ Ngươi phát quân lệnh khẩn cấp rồi chứ?”Vì hôm qua Vân Chiêu không có nhà nên Từ Ngũ Tường lấy ấn tín của Vân Chiêu điều động người, hắn biết địa vị của Tiền Đa Đa trong lòng Vân Chiêu: “ Rồi ạ.”Vân Chiêu đi đi lại trong thư phòng thi thoảng nhìn ra cổng, mặt mỗi lúc một tăm tối, ngoài kia loạn lạc như thế chẳng ai dám nói trước điều gì, răng nghiến lại: “ Mai mà chưa có tin tức về Đa Đa, trừng phạt toàn bộ mật thám ở Hà Nam.”Từ Ngũ Tưởng vội đứng dậy chắp tay: “ Huyện tôn, lỗi không phải ở họ, nghe nói Đa Đa sư tỷ thu nhận rất nhiều phụ nhân trẻ nhỏ nên mới bị chậm trễ ...”Vân Chiêu quay ngoắt lại: “ Ý ngươi nói cô ấy làm sai?”Từ Ngũ Tưởng bị ánh mắt như có điện của Vân Chiêu làm cúi đầu xuống, lần đầu tiên hắn phải nói lời trái lương tâm: “ Không sai ạ.”“ Các ngươi bây giờ làm việc quá chú trọng tới mực tiêu mà quên mất căn bản của chúng ta rồi, Đa Đa phát động kế hoạch giết Cao Danh Hành không hề sai, làm như thế sẽ khiến triều đình phải chú trọng hơn tới lưu dân, cho dù là ta ở Khai Phong cũng sẽ làm thế.
“ Vân Chiêu lạnh lùng mà nghiêm khắc nói: “ Nếu như có người ném con cho ta cầu xin ta cứu lấy, ta cũng sẽ hành động như đám Đa Đa, các ngươi chớ quên những chuyện ban đầu ta làm ở huyện Lam Điền, bao gồm mua các ngươi về, không phải là để tranh giành thiên hạ gì hết, mà là cứu người.
Từ Ngũ Tưởng, nay huyện Lam Điền thế lực lớn mạnh làm các ngươi quên mất lý tưởng ban đầu rồi sao?”Từ Ngũ Tưởng hổ thẹn cúi đầu: “ Ti chức không dám, mọi người chỉ hết lòng giúp huyện tôn đạt được mục tiêu.”Vân Chiêu càng thêm nghiêm khắc: “ Mục tiêu của ta là thay triều đổi đại, nhưng các ngươi không được nghĩ như thế, thay thế Đại Minh là để bách tính sống tốt hơn, không phải để ngồi lên ngai hoàng đế.
Cứu viện bách tính, quản lý địa phương, đợi chúng ta cứu gần hết bách tính rồi, bách tính tự đưa ta lên ngôi hoàng đế, cũng sẽ tạo cho các ngươi triều đường huy hoàng, cam tâm tình nguyện hiến lên thành quả lao động tiếp nhận thống trị, hiểu chưa?”Từ Ngũ Tưởng quỳ một gối chắp tay: “ Ti chức thụ giáo.”Vân Chiêu nói xong lại nhìn ra cửa, nóng ruột phất tay: “ Nhưng mà mặc kệ thế nào, cứ tìm Đa Đa của ta về đã rồi hẵng hay.”…..
….Qua Huỳnh Dương, dấu vết con người dần đông đúc hơn, nhưng tình cảnh đoàn người Tiền Đa Đa chẳng những không tốt hơn mà ngày càng tệ.Người dân ở nơi này thích xây thành bảo cao lớn.Tất cả mọi người đều ở trong bảo lũy, nhìn chằm chằm từng đoàn lưu dân đi qua nơi bọn họ cư trú.Đám Lương Tam đã ba ngày liền không có chút thu hoạch nào, bằng vào 1000 tạp binh mà hắn suất lĩnh, căn bản không đủ công phá bất kỳ bảo lũy nào.Tiền Đa Đa lấy chỗ trang sức còn sót lại của mình muốn mua từ người nơi này ít vật tư lương thực, vốn cho rằng những món trang sức đắt tiền nàng mua ở Nam Kinh chuẩn bị trang trí cho áo cưới của mình sẽ mua được không ít, ai ngờ cho cây trâm vàng vào giỏ người ta thả xuống, đổi được có chưa tới 5 cân kê, đôi khi có nơi lấy vàng rồi ném xuống bao cám, quá đáng hơn là chẳng được gì.Có hộ vệ phẫn nộ ném thủ lôi lên thành bảo, uỳnh một cái văng xuống mấy cái xác, sau đó là trong thành bảo ào bắn ra mưa tên cùng gạch đá, làm họ phải tránh thật xa.Nơi này dân cư đông đúc, nhưng bọn họ không có được chút giúp đỡ nào, bách tính phòng lưu dân, càng hơn phòng tặc khấu.Còn về phần đi qua huyện thành, bọn họ càng như đối diện với địch, cổng thành đóng chặt, gọi quan phủ ra không ai xuất hiện, càng không có chuyện quan phủ an bài cho lưu dân.Mặc bọn họ lang thang như cô hồn dã quỷ.“ Đợi lão tử quay lại.
“ Lương Tam nhìn tường thành nghiến răng nghiến lợi:Lương thực cạn kiệt rồi, nấu cháo bằng cám với rau dại, Tiền Đa Đa không nuốt nổi một miếng, nàng nhớ khi ở huyện Lam Điền nuôi con lợn rừng mẹ kia, cũng dùng cám nấu cháo, đôi khi thêm vào ít đậu nành.Vân Xuân, Vân Hoa cũng không ăn nổi, còn Hà Thường Thị ăn bình thường.“ Đa Đa, ta đào được ít bồ công anh này, ngươi ăn đi.
“ Từ khi đoàn người họ lâm vào khốn cảnh, Vân Hoa áy náy vô cùng, luôn cho rằng mình đã hại mọi người, nếu không bọn họ đã về huyện Lam Điền lâu rồi, lúc này đang tưng bừng chuẩn bị thành thân:Bồ công anh là rau dại, dùng nước nấu lên, Tiền Đa Đa không từ chối, nàng thấy còn tốt hơn là ăn cám, chỉ là nhớ tới con lợn mẹ kia ăn cháo cám ngon lành, chẳng biết sao nàng hâm mộ lắm.Rau dại chỉ lừa cái bụng, không no được.“ Tam thúc, nơi này là đâu rồi?”“ Huyện Yển Sư, không bao lâu nữa là tới được Lạc Dương rồi, Đa Đa đừng lo, lúc này thiếu gia thế nào cũng biết chuyện chúng ta gặp nạn, phái người đi khắp nơi tìm chúng ta.”Tiền Đa Đa lau nước mắt: “ Thiếu gia chắc là lo lắm.”Lương Tam an ủi: “ Nhà ta bố trí rất nhiều nhân thủ ở đây, cháu xem, cờ của nhà ta cũng dựng lên rồi, nhất định sẽ có người tìm tới chúng ta.
Đa Đa ...!Hay là chúng ta bỏ họ lại đi, kiếm lấy con ngựa đi không bao lâu là về tới nhà, với họ chúng ta cũng đã chí tình chí nghĩa rồi.”Tiền Đa Đa lắc đầu rất dứt khoát: “ Nếu ngay từ đầu chúng ta không thu nhận bọn họ, tất nhiên cứ thế mà bỏ đi, còn nếu đã lấy danh nghĩa huyện Lam Điền nhận họ rồi, không thể nào vứt bỏ họ giữa đường, có khó tới mấy cũng phải dẫn dắt họ vượt qua, ở lại đây là chết.”Lương Tam muốn phái người về nhà báo tin, thế nhưng lúc loạn lạc thế này, đội ngũ báo tin phải năm bảy người đi mới an toàn, thế thì rút mất một nửa lực lượng bảo vệ nơi này, càng không thể, trái cũng khó phải cũng khó, ngẩng đầu lên thấy lưu dân cứ nhìn về phía họ, sợ rằng chợp mắt một cái bị họ bỏ lại, đứng dậy: “ Đi thôi, cố lên, tới Quan Trung mọi người sẽ có lương thực ăn mãi không hết, tất cả đều có, không một ai bị đói, đứng lên nào, đi.”Nói xong lấy lá cờ màu trắng viết ba chữ "huyện Lam Điền" cực lớn từ tay một hộ vệ già, người đầu tiên giơ cao cờ đi về phía tây..