Mười bốn vạn gánh lương thực muốn vận chuyển đi trong thời gian ngắn là không thể, cho nên bọn họ chỉ có thể mang đi các loại lương thực chất lượng cao nhất, còn loại tạp lương như cao lương thì để lại cho bách tính xung quanh Trương Gia Khẩu, lấy đi bao nhiêu cũng được, nhưng lấy xong thì phải rời Trương Gia Khẩu thật xa.
Chiến trường bọn họ định sẵn là Trương Gia Khẩu.
Khi mặt trời rực rỡ chiếu khắp mặt đất thì trên mặt đất diễn ra một màn tàn khốc nhất, cương đao, chùy sắt, hỏa súng, cung tên, thậm chí gạch đá cuốc thuổng đều thành công cụ giết người.
Mà hung hãn nhẫn không phải quân đội Vân thị, mà là đám nông nô thường ngày ngoan ngoãn như chim cút, cuốc thuổng trong tay họ hiệu suất giết người còn hơn vũ khí chính quy.
Đồ sát cùng với tội ác cướp bóc, hãm hiếp là đôi hoa tỷ muội đi kèm nhau, nếu nói quân đội còn có ước thúc thì đám nông nô được thả vào thành cho lấy lương thực quay sang giết người tới đỏ mắt, như muốn phát tiết toàn bộ ủy khuất bao năm qua.
Vì thế Trương Gia Khẩu triệt để trầm luân.
Phạm Tam ngồi trên tường thành chứng kiến thảm cảnh xảy ra bên trong thành, hắn là một người nhát gan dễ thỏa mãn, sau khi có được tiền do Tiền Thiểu Thiểu thưởng cho, rất thật thà chỉ huy người đào hố khắp thế giới.
Tới khi người đào hố mắt đỏ ngầu tham gia đồ sát, hắn một mình lên tường thành ngồi, hắn chợt ngộ ra chân lý, thế giới này không có chuyện ai đó mãi mãi hưởng lợi mà không phải chịu thiệt thòi, như lúc này đây trước kia không cần biết những kẻ đó là ai, đều phải trả hết tất cả lại.
Trước kia hắn hâm mộ cuộc sống giàu sang của lão gia nhà mình, khao khát một ngày mình cũng sẽ có vô số nữ nhân, ăn sung mặc sướng, chẳng cần làm gì cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất trên đời.
Giờ thì hắn không nghĩ thế nữa rồi, đại trạch tử của Phạm thị bốc cháy, rất nhanh bị người ta dập tắt, sau đó lác đác tiếng súng rồi im ắng ! À không khải im ắng, mà là xa quá hắn không nghe thấy mà thôi.
Phạm Tam đã lau khô máu trên đĩnh bạc, đưa lên miệng cắn thử một miếng, trên đĩnh bạc xuất hiện hai dấu răng.
Đĩnh bạc này tốt hơn cả bạc mà Tiền Thiểu Thiểu lần đầu thưởng cho hắn, hắn không nhận ra năm chữ quan ngân Bảo Định phủ khắc trên đó, nhưng biết phàm là bạc khắc chữ thì đều là quan ngân tốt nhất.
Đám người đó sở dĩ khắc chữ thật sâu lên đĩnh bạc không phải vì đóng dấu, cũng không phải vì cho đẹp, mà là vì muốn khoét ít bạc trên đó phát tài mà thôi.
Phạm Tam nhìn về phía nhà mình ngoài thành, hắn nghĩ tới mẹ mình, cất đĩnh bạc thật kỹ, nhảy khỏi tường thành, cầm cuốc lên đào đất.
Đĩnh bạc trong lòng rất nặng, vì thế Phạm Tam đào đất rất tích cực.
Khi Tiền Thiểu Thiểu từ kho lương quay về thì chỉ thấy Phạm Tam đang đào hố một mình, ngồi xuống bên đường, mồm ngậm cành trúc nghỉ ngơi, dáng vẻ rất nhàn nhã:” Ta thấy góc tường phải đào thêm hai cái hố.
”Phạm Tam vâng một tiếng, thoáng cái đào xong hố, tới chỗ Tiền Thiểu Thiểu chỉ tiếp tục đào xới.
“ Người khác đều đi phát tài cả rồi, sao ngươi không đi?” Tiền Thiểu Thiểu dựa lưng vào tường hỏi, từ xưa tới nay ngoại trừ đánh cướp của Minh Nguyệt lâu thì rất ít có cái gì khiến hắn hứng thú lâu dài, lần này cũng vậy, giết người xét nhà một lúc là hắn thấy chán:Phạm Tam lắc đầu:” Thiếu gia cho mười lượng bạc là tiểu nhân thấy đủ rồi.
”“ Mười lượng bạc thôi mà đã đủ rồi sao?” Tiền Thiểu Thiểu hứng thú nhìn cái tên mình vô tình phát hiện ra này:Phạm Tam sờ mười lượng bạc trong lòng: “ Tiểu nhân thấy cầm tiền này mới yên tâm.
”Tiền Thiểu Thiểu cười phá lên: “ Ngươi mới là người thông minh thực sự đấy, cho ngươi biết đại quân Kiến Nô chỉ còn cách nơi này 300 dặm thôi, làm xong việc là bọn ta phải chạy, ngươi mang cha mẹ ngươi chạy xa vào.
”Phạm Tam mồ hôi đầm đìa: “ Khi nào thì về được ạ?”“ Tốt nhất là đừng về nữa, trong thời gian dài, nơi này sẽ là chiến trường.
”“ Tiểu nhân đi theo thiếu gia được không?”“ Được, tiếp tục đào hố đi, đợi việc ở nơi này kết thúc thì theo ta, ta cần người thông minh như ngươi ở bên cạnh, xung quanh ta toàn lũ ngốc khiến người ta bực mình.
”Một đội xe lừa từ phía kho lương đi qua, xe nào cũng chở lương thực đầy ắp, rời thành theo bắc môn, sau đó đi vào hoang nguyên bao la.
Đến chập tối Trương Gia Khẩu mới yên tĩnh trở lại, nhưng không giống sự yên tĩnh thường ngày, mà là sự yên tĩnh của bãi tha ma.
Đám người vây ngoài Trương Gia Khẩu được Trương Quốc Trụ thống lĩnh tản đi rồi, bọn họ đều lấy được thứ mình muốn, rất thỏa mãn.
Kỵ binh của Lý Định Quốc cũng đã đi, đi rất dứt khoát, mục tiêu của họ rất rõ ràng, hoặc thiêu hủy hoặc để bách tính mang lương thực tích trữ ở Trương Gia Khẩu đi.
Giờ bọn họ được giải thoát khỏi nhiệm vụ, Lý Định Quốc rốt cuộc cũng có thể tác chiến theo ý mình.
Tiền Thiểu Thiểu vẫn còn ở lại, xử lý hậu sự ở Trương Gia Khẩu.
Số nông nô mà Phạm Tam chỉ huy tăng thêm gấp bội, bọn họ phát tiết hết uất ức dồn nén xong, không vì thế mà trở nên hung dữ cuồng bạo, ngược lại nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng chất phác chịu đựng ngày nào, chỉ có mười quân sĩ canh chừng, bọn họ vẫn đào hầm rất tích cực.
Tiền Thiểu Thiểu nhìn cảnh này mà không hiểu, những kẻ này mới ban ngày đều hung tàn tới cực điểm, tựa hồ có chọc thủng trời cũng không biết sợ.
Vậy mà mấy trăm người lại không dám phản kháng lại mười mấy binh sĩ chửi bới quát tháo mình, bắt làm việc nặng nhọc, hơi lười biếng một chút là bị roi quất, bọn họ lặng lẽ chịu đựng, không dám phản kháng.
Phạm Tam được nghỉ rồi, hắn bê bát mỳ trắng lớn ăn ngon lành, thấy Tiền Thiểu Thiểu có vẻ rất nghi hoặc về chuyện trước mắt, thuận miệng nói:” Kỳ thực bọn họ quen bị sai bảo rồi, chuyện làm trong thành hôm nay chỉ dám làm trong mơ, giờ họ sợ lắm, chỉ cần có người tiếp tục sai khiến họ làm việc, họ mới yên tâm.
”“ Thiếu gia nếu nhận đám người này, tiểu nhân đảm bảo ngài bóc lột họ ra sao, bọn họ cũng sẽ không phản kháng đâu, còn thật thà ngoan ngoãn hơn trước, chỉ mong thiếu gia đừng bỏ rơi họ.
”Tiền Thiểu Thiểu càng nghi hoặc:” Sao ngươi biết?”Phạm Tam chỉ mặt mình:” Vì tiểu nhân nghĩ thế.
”Tiền Thiểu Thiểu nhớ lại chuyện mình thu phục Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm giả mạo kia:” Ngươi nói có lý đấy, nhưng ta muốn ngươi thoát khỏi sự trói buộc đó, sống không giống bọn họ, mà ta cũng không tin trong số các ngươi lại không có kẻ nào bất mãn.
”Phạm Tam nghĩ một lúc rồi kể chuyện: “ Trước kia thì có, còn có không ít, có một tên là Hàn Bát Tử không tệ, rất trượng nghĩa, luôn lên tiếng vì mọi người, hắn là thiết tượng, khỏe lắm, cầm hai cái búa lớn lên không ai dám tới gần, mọi người có khó khăn gì đều nhờ hắn giải quyết.
Mùa đông năm kia chẳng biết vì sao hắn xung đột với chủ nhà, bị buộc vào bốn con trâu kéo thành bốn mảnh, mang đi nuôi chó.
”“ Tất cả người nhận ân huệ của hắn chỉ trơ mắt nhìn hắn bị giết, nhìn lão bà của hắn bị bán, nhìn nhi tử hắn bị nhốt vào lồng nuôi như chó.
Sau đó mọi người còn nói, Hàn Bát Tử là tên ngốc, vì người không liên quan mà đắc tội với chủ, tự chuốc lấy cái chết, không thể trách chủ tàn nhẫn.
”“ Thế là từ đó trở đi không ai lên tiếng bênh vực mọi người nữa, tất cả đều biết cắn răng chịu đựng, nhà chủ bảo sao là nghe vậy không dám phản kháng nữa.
”“ Thiếu gia, chúng ta có thể đốt cái thành này đi không?”Tiền Thiểu Thiểu nghe mà trố mắt, gật đầu: “ Chúng ta đào hố chính là để thiêu tòa thành này.
”Phạm Tam cắn miếng mỳ nữa: “ Đốt là tốt nhất, đốt hết đi, cái thành này làm người ta mất mặt quá rồi.
”.