Lưu Hỉ trên đường về vô tình phát hiện ra Cổ Lỗ Tư Hạt Bố, vì thế dưới ánh tịch dường mờ tối, một quả pháo hoa nhuộm sáng bầu trời.
Vân Dương đầu trọc ngước mắt nhìn pháo hoa liên tục bắn lên trời, cười gằn:” Tìm thấy rồi.
”Cổ Lỗ Tư Hạt Bố cũng nhìn thấy bảy tám ngôi sao băng rực rỡ, nở ra bông hoa mỹ lệ, hắn cho rằng đó là Trường Sinh Thiên chỉ đường cho người Mông Cổ liền hết sức vui mừng.
Đại quân Đa Nhĩ Cổn rầm rập tiến về phía trước, quân đội của Cao Kiệt rút lui thần tốc, kỵ binh của Vân Dương thì bám theo đại quân Đa Nhĩ Cổn ở bên mé như âm hồn bất tán.
Du kỵ Mãn Thanh rất nhanh phát hiện ra hai đội quân kia, nhưng ba đội quân không đánh nhau, mà cứ thế làm bạn với nhau đi về phía tây, tạo thành trạng thái hết sức kỳ lạ.
Trong quá trình đó, Đa Đạc phái nhóm quân nhỏ thăm dò sức chiến đấu của hai đội quân này, nhưng Cao Kiệt và Vân Dương đều né tránh không giao chiến, nhóm nhỏ va chạm là lùi ngay, tụ thành nhóm lớn với ưu thế binh lực áp đảo mới không lui nữa.
Lúc đó quân Mãn Thanh không dám xông vào, nếu bị đối phương dùng ưu thế số lượng giết chết cả thì còn thăm dò được cái gì.
Khi Nhạc Thác phái Đỗ Độ suất lĩnh 3000 kỵ binh ra nghênh tiếp Đa Nhĩ Cổn thì Cao Kiệt đã vào trong phòng tuyến của thành Lam Điền, đại đội kỵ binh của Vân Dương thì biến mất trong thảo nguyên mênh mông.
Đa Nhĩ Cổn tới Trương Gia Khẩu, Đỗ Độ giao đảm suốt một ngày, sau đó lại ngủ một ngày, chập tối mới dậy ăn uống.
“ Đệ thấy Phạm Văn Trình rồi.
” Đa Đạc hí hửng tới ăn cơm với Đa Nhĩ Cổn thông báo:” Ông ta muốn tặng lão bà cho đệ.
”Đa Nhĩ Cổn biết chuyện đứa đệ đệ này phong lưu, ở Thịnh Kinh ngủ với lão bà Phạm Văn Trình, tuy kỳ chủ cướp đoạt lão bà của thuộc hạ không phạm tội, nhưng phải xem đối phương là ai, không vui mắng:” Sỉ nhục một tên nô tài một lòng trung thành, đệ thấy vinh quang lắm sao?”“ Ai bảo thứ cẩu nô tài đó dám dùng ý chỉ của hoàng đế ép chúng ta nhận tội.
”“ Đệ đã nhận ý chỉ của hoàng đế, vì sao còn làm khó ông ta? Đệ cho rằng một tên nô tài có tư cách từ chối chấp hành ý chỉ hoàng đế sao?”Đa Đạc ném đũa đi: “ Đó là hoàng đế dùng một tên nô tài để sỉ nhục đệ, nếu phái quan viên người Mãn tới, đệ không phẫn nộ như thế.
”Đa Nhĩ Cổn nhét đũa lại tay đệ đệ: “ Hoàng đế đang định ra quy củ, mà người Mãn chúng ta không hiểu quy củ, cho nên mới cần dùng đám nô tài người Hán này.
Đa Đạc, cho dù đệ coi thường đám nô tài đó tới mấy, đệ phải nhớ, Đại Thanh chúng ta cần có quy củ mới trở nên cường đại được.
”Đa Đạc ngạo mạn nói: “ Chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài, chúng giỏi giang tới mấy cũng là phục vụ chủ.
”Đa Nhĩ Cổn cau mày: “ Đệ nên nhớ tổ tiên chúng ta trước kia là nô tài của Lý Thành Lương, chiếu theo lời đệ nói, chúng ta ngoan ngoãn làm nô tài à?”Đa Đạc không nói lại được nổi giận muốn lật tung bàn, nhưng Đa Nhĩ Cổn điềm tĩnh dùng một tay giữ lấy:” Nô tài, chủ tử luôn không ngừng thay đổi, người Mãn chúng ta vì cường đại, cho nên mới là chủ tử của tất cả.
Đa Đạc, đệ nên nhớ điều này, không ai sinh ra là chủ tử, chỉ có chủ tử dùng nắm đấm mà có, chỉ có cường đại mới làm chủ tử, nếu không cường đại nổi, vậy thì cam tâm làm nô tài mới là đạo sinh tồn.
”“ Người Mãn chúng ta thiện chiến, nhưng không giỏi quản lý quốc gia, ở điểm này đám Phạm Văn Trình rất hữu dụng, chúng có thể bù đắp thiếu sót của chúng ta, là trợ lực giúp chúng ta làm chủ tử.
”“ Đa Đạc, bao giờ đệ mới trưởng thành được đây, thế giới này lớn lắm, chúng ta phải cẩn thận, chúng ta phải không ngừng chiến thắng mới có thể mãi mãi làm chủ tử.
Đệ phải nhớ, đệ mà không nhớ, ta dùng roi đánh cho đệ nhớ mới thôi.
”Thấy ca ca nổi giận, Đa Đạc im ngay, vì ca ca hắn là người trầm tĩnh, hiếm khi nổi giận, một khi đã giận là không phải chuyện đùa, nên dù có không phục thì hắn cũng câm miệng.
Đa Nhĩ Cổn hết lời chỉ bảo đệ đệ còn trẻ người non dạ: “ Chuyện gì mà chiến đấu không giải quyết được thì phải dùng đầu óc để giải quyết, nếu đầu óc cũng không giải quyết được thì phải thỏa hiệp.
”“ Chúng ta trước tiên thử xem có thể dùng vũ lực giải quyết thành Quy Hóa hay không, nếu được thì đó là cách tốt nhất, đuổi sạch thế lực Lam Điền ra khỏi thảo nguyên, đồng thời lưu dân nơi đó có thể bổ xung thiếu hụt nô lệ của chúng ta.
”Bị mắng một trận, Đa Đạc thận trọng hơn, không dám nói bừa nữa: “ Ca ca định để ai đi thăm dò địch?”Đa Nhĩ Cổn cười lớn: “ Để Nhạc Thác đi.
”“ Nhị ca không vui đâu.
”“ Nhị ca sẽ cám ơn ta mới đúng.
”Đa Đạc không hiểu, Nhị ca hắn là Đại Thiện kỳ chủ chính hồng kỳ, Nhạc Thác là nhi tử cũng là ái tướng dưới trướng, làm sao có thể vui vẻ nhìn quân mình tổn thất.
Đa Nhĩ Cổn không định giải thích: “ Đệ gọi Phạm Văn Trình tới đây cho ta.
”Đa Đạc vừa nghe cái tên này đã muốn nổi giận, bắt bặp ánh mắt âm u của Đa Nhĩ Cổn, hướng ra ngoài lều rống lên: “ Gọi Phạm Văn Trình tới đây.
”Đa Nhĩ Cổn lạnh lùng nhìn Đa Đạc không nói không rằng.
Đa Đạc bực bội dậm chân: “ Được rồi, để đệ đi.
”Không cần Đa Đạc phải tốn công, Phạm Văn Trình đã đợi cách quân trưởng trong quân, đợi Đa Nhĩ Cổn cho gọi.
Đa Đạc nhìn thấy ông ta, quát: “ Vào đi, ca ca ta gọi.
”Phạm Văn Trình quỳ một gối, một tay khẽ chạm đất: “ Vâng.
”Nhìn cái vẻ mặt như cười như không của Phạm Văn Trình, Đa Đạc cố kiềm nén căm ghét trong lòng mới không đấm một phát.
Đã rời đại trướng rồi Đa Đạc không muốn quay lại nữa, ca ca cùng mẹ sinh ra của hắn là người rất vô vị, thích Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Thị thì cứ nói thẳng với Hoàng Thai Cát, bằng vào công huân cái thế của huynh ấy, Hoàng Thai Cát sẽ đồng ý thôi, nhưng huynh ấy lại không nói ra, bị Hoàng Thai Cát dùng nữ nhân Bố Mộc Bố Thái níu chân, vậy mà huynh ấy vẫn cam nguyện nghe Hoàng Thai Cát sai bảo.
“ Một nữ nhân mà thôi ! ” Đa Đạc bực tức thở dài, đi tìm Đỗ Độ uống rượu, trong quân có mỗi tên đó là hợp khẩu vị của hắn:Đa Nhĩ Cổn lúc này đã cởi khải giáp, mặc thanh sam, trong nghiêm nghị cũng có vài phần nho nhã trí tuệ.
Phạm Văn Trình đi vào, quỳ dưới đất không đứng lên.
Đa Nhĩ Cổn thở dài:” Khổ cho ngươi rồi.
”Phạm Văn Trình khấu đầu lia lịa:” Nô tài không khổ, thiết kỵ Đại Thanh ta không thể hoành tảo thảo nguyên, không thể đại phá thành Quy Hóa, nô tài lòng như rán trên chảo mỡ.
”Đa Nhĩ Cổn lắc đầu:” Ta xem quân báo ông chỉnh lý, công phá thành Quy Hóa là không thể nào, tòa thành này ngay từ lúc kiến thiết đã chuẩn bị với mục đích chiến đấu lâu dài, chúng ta không phát hiện ra gian mưu của Vân Chiêu, để y lớn mạnh.
”Phạm Văn Trình tiếp tục dập đầu:” Nô tài có tội.
”Đa Nhĩ Côn xua tay:” Chuyện đã qua thì cho qua đi, ngươi đã gặp Vân Chiêu chưa?”“ Nô tài chưa gặp tên ác tặc đó, nếu gặp rồi thì đã không còn mạng.
”“ Ồ, vì sao thế?”“ Người ở Trương Gia Khẩu bị giết sạch sành sanh, đại đa phần trong đó là thương cổ, làm gì có chuyện chịu đánh tới cùng, ắt hẳn rất nhiều người muốn đầu hàng, nghe y sai bảo, y có vô vàn lựa chọn đem lại lợi ích cho mình, vậy mà y vẫn giết, từ đó có thể thấy y hận những người nô tài hơn Đại Thanh.
” Phạm Văn Trình sau khi biết kết cục của Trương Gia Khẩu là tuyệt mọi ảo tưởng về Vân Chiêu rồi, với kẻ này chỉ có tử chiến tới cùng:Đa Nhĩ Cồn đi qua đi lại, hắn không muốn tiêu hao binh tốt dưới thành Quy Hóa, tòa thành này tuy quan trọng, chưa tới mức dùng hết quốc lực tiêu diệt, vậy phải dùng biện pháp khác rồi ….
.