Minh Thiên Hạ


Hai người đi xa rồi, Cố Viêm Vũ phẫn nộ giật thoát khỏi tay Hoàng Tông Hi, quay đầu nhìn đỉnh núi thì bị mây mù đá núi lớm chởm, không thấy bộ dạng đáng ghét của Vân Chiêu nữa, nghiến răng ken két:” Kẻ này thật vô lễ, coi chúng ta như trâu ngựa, y nghĩ mình là ai chứ?”“ Thế thì sao nào, người ta nắm đạo nghĩa trong tay, dù đệ không sợ chết phản kháng y, kết quả thế nào? Chỉ cần cái tiếng không chịu cứu nạn dân truyền đi, đệ còn mặt mũi nào đối diện với thiên hạ?” Hoàng Tông Hi thở dài, thái độ Vân Chiêu là một phép thử, xem bọn họ có muốn thần phục y hay không:” Ta mới là người nên nổi giận đây, không cẩn thận một chút bị người ta dùng như trâu ngựa vài năm.”Cố Viêm Vũ ít hơn Hoàng Tông Hi ba tuổi, vẫn còn tính khí thiếu niên, nhiệt huyết mà bồng bột:” Dù y không nói, ta cũng chuẩn bị đi Sơn Tây một chuyến, ta đã gửi thư cho bằng hữu Giang Nam, họ đang thu gom lương thực, không lâu nữa sẽ vận chuyển tới Sơn Tây.

Ta không phục là y bằng vào cái gì coi mình là đấng cứu thế, người khác đều chỉ là phân chó.

Huynh nghe y nói đi ...!Không được tới gần y mười dặm ....”Hoàng Tông Hi cười nghiêng ngả, dựa vào thân cây bên đường mới đứng vững được, vỗ vai Cố Viêm Vũ:” Đệ mà không Hầu Mã, Văn Hỉ, nói không chừng thối mười dặm thật đấy.”“ Huynh còn cười được ...” Cố Viêm Vũ chợt nhớ ra một việc:” Thái Xung huynh, hôm trước y còn nói huyện Lam Điền sẽ không chi viện lương thực miễn phí cho người Sơn Tây, vậy Vân Chiêu vì sao lại khảng khái như thế?”Hoàng Tông Hi thu lại nụ cười:” Loại kiêu hùng như Vân Chiêu, nếu nói tới khảng khái hay nhân từ thì nực cười quá rồi, bọn họ làm việc ắt có mục đích rõ ràng, hơn nữa sau sự việc chắc chắn thu lợi lớn hơn tiền bỏ ra.”“ Trung Thanh đệ, cứ đi tới huyện nha Lam Điền nhận lấy công việc này đã, rồi gặp thuộc cấp của chúng ta, xem xem rốt cuộc Vân Chiêu có mục đích gì, ta tin dưới vành mắt chúng ta, bọn họ có làm gì cũng không qua được.”…………..

…………Tiền Thiểu Thiểu mặc thanh sam vải nhẹ, đầu buộc khăn lụa phất phơ, từ trong con đường nhỏ vừa cắn hạt dưa vừa đi, hắn vừa thăm tỷ tỷ đang sống trong biệt viện Vân thị ở trên Ngọc Sơn đợi ngày thành hôn.

Tỷ tỷ hắn hết cứu rồi, giờ trừ chuyện muốn gả đi thì không nghĩ gì nữa, tình cờ nhìn thấy hai người Cố Viêm Vũ và Hoàng Tông Hi chẳng để ý, tiếp tục lên núi, gặp Vân Chiêu vẫn còn đừng đó ngắm cảnh: “ Tỷ phu lại bắt được hai tên lao lực à?”Vân Chiêu nghe hắn rốt cuộc cũng thay đổi cách xưng hô, mỉm cười: “ Lao lực không tệ, không tham ô, không hại dân, làm việc công bằng, có thủ đoạn, quan trọng hơn còn có đám thân bằng cố hữu có thể kéo ra tương trợ.

Ha ha ha, người như vậy quá ít, ngươi nên nghĩ cách kiếm thêm vài tên ngốc như thế.”Tiền Thiểu Thiểu ngồi vắt chân lên lan can chòi nghỉ:” Huynh dùng họ rồi thì phải thừa nhận thân bằng cố hữu của họ ở Giang Nam đấy, mà những người đó đều là kẻ được lợi ích ở một dải Giang Nam, giờ huynh dùng thì thích rồi, sau này kéo theo đống rắc rối.”Vân Chiêu đột nhiên nói:” Tả Lương Ngọc không chịu nổi ở Hà Nam nữa rồi, ông ta muốn đi đông nam.”“ Vậy Lý Hồng Cơ có đi Giang Nam không?” Tiền Thiểu Thiểu hiểu ra, nạn châu chấu này đã cứu tên tặc khấu Lý Hồng Cơ lần nữa, vốn hắn bị mười lộ đại quân ép vào một dải Bộc Dương, sắp bị đám Tôn Truyền Đình, Hồng Thừa Trù giết rồi thì xảy ra thiên tai lớn này, Tả Lương Ngọc mà chạy, Lưu Lương Tá sẽ chạy theo, tất nhiên Lý Hồng Cơ sẽ thoát: “ Huynh nói xem sao tên đó tốt số vậy, lần này bao nhiêu binh mã tổn hao sẽ được nạn dân bù vào, tăng trưởng có khi gấp mười lần.”Vân Chiêu thở dài: “ Tả Lương Ngọc đã thấy được tình huống này nên mới muốn chạy, dù Lạc Dương hay Khai Phong thì cũng hỏng rồi.”Tiền Thiểu Thiểu cho tay vào túi, phát hiện mình ăn hết hạt dưa, hắn ăn vặt thành quen, mồm không có gì là khó chịu:” Tỷ phu có thuốc lá không?”Vân Chiêu là người bày ra trò dùng giấy cuốn thuốc lá thay cho tẩu hút, hiện đang thịnh hành ở Quan Trung, chính y lại không được hút, cười méo xẹo lắc đầu:” Lấy đâu ra, miệng ta mà có mùi thuốc lá, tỷ tỷ ngươi sẽ không cho hôn.”“ Được rồi, được rồi, huynh nói không có là đủ, trả lời chi tiết chuyện đó làm gì?” Tiền Thiểu Thiểu nghe Vân Chiêu nói chuyện riêng tư với tỷ tỷ mình rất không thoải mái:” Mà tỷ phu, mau nghĩ cách đi, đệ không muốn cưới nữ nhân ngực bự kia đâu, ả lại béo lên rồi, trông phát sợ, thế này chẳng mấy chốc không chừng còn béo hơn con lợn của huynh, ai dám cưới nữ tử như thế.”Vân Chiêu khịt mũi:” Lời này ngươi đi nói với tỷ tỷ của ngươi, nói với ta không ăn thua đâu.”Tiền Thiểu Thiểu ôm đầu, hắn mà dám nói đã chẳng cần tới Vân Chiêu, hắn yêu thương tỷ tỷ mình bao nhiêu thì cũng ngán tỷ tỷ mình bấy nhiêu, nhưng hắn không muốn cưới Tiểu Sở, hai người từ lần đầu tiên gặp nhau khi còn nhỏ là chẳng có ấn tượng tốt về đối phương.“ Hay để ta phái ngươi ra ngoài công cán vài năm?” Vân Chiêu thương hại đề nghị:“ Không được, ngày hai người thành thân nhất định có đệ, đệ phải cõng tỳ ấy rời lầu các.”“ Thế thì ta chịu rồi, đi nào, hôm nay lão mẫu thê nhi Lô Tượng Thăng tới rồi, tuy có mẹ ta chiêu đãi, nhưng ta cũng nên gặp họ chút ...”…………………….

……………….Nạn châu chấu là tin tức cực tệ, sau khi tin tức này truyền tới kinh sư, giá lương thực nhanh chóng tăng lên gấp bội.Điều này làm người kinh thành kinh hoàng, trời mới tờ mờ sáng đã có người xếp hàng ở trước cửa hiệu lương thực, hi vọng sớm ngày mua được lương thực khi giá lên quá cao.Chu Quốc Bình nhìn đám đông xếp thành hàng dài trước cửa hiệu lương, gọi hỏa kế tới:” Mở cửa bán hàng đi.”Hỏa kế nhỏ giọng nói:” Chưởng quầy, giá lương thực nơi khác lại tăng thêm hai thành nữa, chúng ta sẽ điều chỉnh giá chứ ạ?”“ Không cần, bán giá hôm qua đi, chúng ta sẽ luôn bán với giá thấp hơn người khác một ngày.”“ Nhưng mà thế thì lỗ quá.”“ Chúng ta đã lãi đủ nhiều rồi, đi đi.” Chu Quốc Bình dứt khoát nói:Hỏa kế hết cách đành tháo then cài ra, thế là đám đông kéo ùa vào làm hắn suýt ngã, vội vàng hô:” Hằng Thông hiệu không tăng giá, lương thực còn nhiều, mọi người đừng sốt ruột, ai cũng mua được lương thực ...”Nhưng chẳng ai chịu nghe hắn nói, ra sức cho lương thực vào túi vải.Chu Quốc Bình đứng nhìn cảnh nhốn náo đó, chẳng ai thấy gì qua lớp khăn che mặt của nàng, khi mặt trời lên nàng mới về hậu trạch.Trù tử Lão Hắc tới đặt hộp thức ăn lên bàn:” Thịt hấp, bánh bao trắng, dưa chuột trộn, cùng dưa chuột trộn và rượu.”“ Có cá không?”“ Có ạ, trong chum nuôi mấy con, chưởng quầy muốn ăn có thể làm luôn.”“ Đi làm đi.”Lão Hắc vội vã đi rồi, Chu Quốc Bình đi tới gương đầu, xóa tóc trước đó búi chưa hài lòng, rồi tỉ mỉ trang điểm lại bản thân.Son phấn không thiếu thứ nào, còn thay bộ trang phục trắng ưng ý, đơn giản thanh thoát, gương mặt tuy lạnh lùng xa cách nhưng không thể thừa nhận là rất xinh đẹp.Chỉ là đến khi cái môi kia không mím chặt nữa, Chu Quốc Bình thở dài, dung mạo của nàng bị hủy hết bởi hai cái răng cửa to quá mức này.Nàng vô số lần muốn đập hai cái răng cửa đi, không biết vì sao lại không ra tay được, không phải nàng sợ đau, là nữ tử nhưng được tin tưởng giao phó chức trách đầu lĩnh mật thám kinh thành, nếu bảo nàng sợ đau thì thật nực cười.Chu Quốc Bình sờ hai cái răng, cuối cùng lấy khăn lụa che mặt, trong gương tức thì xuất hiện một mỹ nhân thần bí phong tư tha thướt.Đợi khi Lão Hắc quay lại thì nàng sửa soạn xong xuôi, xách hộp tức ăn lên xe ngựa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui