Minh Thiên Hạ


Thiên lao của Bắc Trấn Phủ Ti cách hiệu lương thực hai con đường bên Tây Kiều, nơi này bình thường vắng người qua lại, trừ ít gia quyến của phạm quan bên trong chầu chực người nhà được thả thì gần như không ai đi qua nơi này.Đa phần người đưa ra khỏi đây đều là thi thể, có rất ít người sống.Xe ngựa của Chu Quốc Bình đi thẳng vào thiên lao, Cẩm Y Vệ ở nơi này đã quá quen xe ngựa của nàng rồi, không ai dám ngăn cản tra hỏi gì cả.“ Lô đại nhân khỏe chứ? “ Chu Quốc Bình vén rèm cửa lên lạnh lùng hỏi một phiên tử, thái độ cứ như mình là chủ nhân nơi này:Phiên tử cúi đầu kính cẩn đáp:” Mọi người đều biết oan khuất của Lô đại nhân, không ai làm khó ông ấy, ông ấy ở thiên lao ăn được ngủ được, khí sắc tốt hơn lúc mới vào nhiều.”“ Bách hộ của các ngươi đâu, đừng vì có được ít tiền mà đắc ý làm hỏng đại sự của ta.”“ Không dám, không dám, Vương bách hộ thời gian này canh giữ trong thiên lao, người Đông Xưởng tới muốn thẩm vấn đều bị Vương bách hộ cản lại.”Nghe vậy giọng Chu Quốc Bình hòa hoãn hơn: “ Làm tốt việc này, các ngươi sẽ được điều đi Tây An hưởng phúc.”Tên phiên tử mừng rỡ, rồi rít cảm tạ, dẫn Chu Quốc Bình vào nhà lao u ám.Vừa đi qua cửa, bên trong đã truyền ra cái mùi hôi thối kinh người, Chu Quốc Bình nhíu mày đi thẳng vào nơi sâu nhất nhà lao trong ánh mắt khát vọng của vô số phạm nhân.Hàn Lăng Sơn và Lô Tượng Thăng ngồi chơi cờ tướng cách chấn song gỗ, nhìn có vẻ chơi đã lâu mà không phân thắng bại.Phiên tử Cảm Y Vệ rất biết ý bê tới bộ bàn ghế đặt giữa hai phòng giam, sau đó mang nước sạch để rửa tay lên rồi chắp tay lùi ra xa, vừa đủ không ảnh hưởng họ nói chuyện.Cả nhà lao chỉ có hai phòng này khô ráo, cửa sổ không rộng thi thoảng chiếu vào chút ánh sáng mặt trời, người được ưu ái ở trong gian phòng này, thường là nhân vật lớn mà Cẩm Y Vệ không đắc tội nổi.Chu Quốc Bình xếp từng món ăn lên bàn đưa tay mời hai người họ thưởng thức.Lô Tượng Thăng chẳng khách khí, trước tiên rót chén rượu uống cạn, Hàn Lăng Sơn cũng rượu trước thức ăn sau, không ai nói gì cả, chỉ là âm thanh ăn uống lan khắp phòng ram.Chu Quốc Bình cũng không khuyên bảo Lô Tượng Thăng, chỉ tới thông báo tin tức:” Tính lộ trình thì an nhân Lô thị hẳn là tới được thành Ngọc Sơn rồi.”Lô Tượng Thăng khẽ gật đầu, gắp thịt hấp kẹp vào giữa cái bánh bao, đưa cho tội tù phòng bên:” An Đạo huynh ăn chút đi.”Có tiếng bò sàn sạt trên sàn trải rơm, bàn tay cáu bẩn vươn ra lấy cánh bánh bao, ăn ngấu nghiến, trông không rõ người.“ Hai huynh đệ của ngài nhậm chức ở thư viện Ngọc Sơn, tất nhiên có hộ tịch Lam Điền, chia cho 200 mẫu đất hoang dưới Phượng Hoàng Sơn, trước khi an nhân tới, họ đã xây một viện tử, sửa sang ruộng đồng, còn nuôi ít bò dê gà vịt, an nhân tới nơi có thể an gia ngay rồi.

“ Chu Quốc Bình tiếp tục báo tin:Lô Tượng Thăng trầm tư một lúc mới nói:” Tốt lắm, mẫu thân ta có thể nuôi lợn nuôi gà, đám nhỏ có thể canh tác ruộng đất, tự làm để ăn, thế là tốt rồi.

Nhờ cô nương chuyển lời cho bát đệ, cửu đệ của ta chớ quên Lô thị là nhà canh độc truyền gia, gia phong trung hiếu nhân nghĩa, được thế ta dưới suối vàng cũng nhắm mắt.”Chu Quốc Bình không có mấy biểu cảm, như nàng đơn thuần chỉ truyền tin:” Tướng sĩ Thiên Hùng Quân đã tới thành Lam Điền, tướng quân Cao Kiệt bồi thường một năm quân lương, đã dựa theo ý nguyện của tướng sĩ, nhờ thương đội mang quân lương về Nghi Hưng giao gia quyến, chỉ là tướng sĩ trận vong quá nhiều, khó thu thập được tên tuổi đầy đủ để bố trí, cần tiên sinh giúp đỡ, tránh gia quyến của họ không được bồi thường.”Lô Tượng Thăng đặt đũa xuống, những một vạn sáu nghìn quân, ông ta làm sao có thể nhớ được nhiều tên tướng sĩ như vậy, khi Thiên Hùng Quân bị đầy tới biên ải thì quân này bị xóa sổ, sổ sách không còn, thấy Hàn Lăng Sơn vừa cười hăng hắc vừa ung dung ăn uống, hỏi Ngươi có cách sao?”Hàn Lăng Sơn gật đầu:” Tất nhiên là có cách, ông muốn nghe không?”Lô Tượng Thăng thở dài:” Mời ngươi làm trạng sư cho ta, hại cả nhà ta bị chém, giờ mời ngươi lần nữa, liệu ta có chết không đất chôn không?”“ Hình phạt của ông là chém ngang lưng, đã không toàn thây còn nói gì tới chết không đất chôn.”“ Ngươi còn bị tùng xẻo, còn thảm hơn ta.”Hàn Lăng Sơn chẳng có gì là sợ:” Nếu là lệnh huyện tôn đưa ra, ta sẽ sợ tới hồn lìa khỏi xác, chứ lệnh của tam ti thì không cần coi là thật.”Lô Tượng Thăng sầm mặt:” Các ngươi đã vô pháp vô thiên tới mức này rồi sao?”“ Ha ha, ý chỉ của hoàng đế ra ngoài Tử Cấm Thành là vô hiệu, mệnh lệnh nội các khó ra nổi kinh sư, nói cách khác, chỉ cần ta rời kinh sư, chẳng ai làm gì được ta.”“ Không thể nào có chuyện đó, các ngươi chưa thể một tay che trời.”“ Hắn nói không sai, Lý Hồng Cơ đang bố trí thiên la địa võng ngoài kia, thanh thế lớn hơn trước nhiều lần, hiện đang chiêu binh mãi mã, tấn công Lạc Dương.” Chu Quốc Bình lấy trong ống tay áo ra một con châu chấu phơi khô dài tấc rưỡi:” Sơn Tây, Hà Nam, Hà Bắc đều gặp nạn châu chấu, nạn dân vô số ...”Lô Tượng Thăng chỉ nhìn con châu chấu một cái, nước mắt đã chảy thành hàng, đau khổ quay đầu đi, vỗ chấn song:” Lão trời già này không cho Đại Minh thở lấy hơi nữa sao?”Chu Quốc Bình tiếp tục nói:” Vốn mười lộ đại quân bao vây Lý Hồng Cơ, đánh bại đại tướng Lưu Tông Mẫn, Lý Quả của hắn, thêm vào binh mã Giang Nam tương trợ, hắn dù chắp cánh khó bay.

Đáng tiếc, nạn châu chấu bùng phát, hai người ở phía bắc Hà Nam là Tả Lương Ngọc, Lưu Lương Tá chạy mất ....”“ Chạy sao?” Lô Tượng Thăng đứng bật dậy, nhìn Chu Quốc Bình với vẻ không sao tin nổi, muốn biết tin tức chuẩn xác hơn:Chu Quốc Bình rót cho ông ta chén rượu:” Chạy thật, không chỉ họ chạy, mà hổ báo sói đều chạy hết.

Chuyện sau đó mới lạ, người bỏ chạy thì được triều đình vỗ về an ủi, người không chạy như Hùng Văn Xán, Vương Gia Tránh thì chẳng sao, người tác chiến đắc lực nhất là Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đỉnh bị triều đình muốn gộp tội xử liền một lúc.

Lô công yên tâm, hai vị đó sớm ngày tới đây ngồi cùng ông thôi, chẳng may họ thua Lý Hồng Cơ nay đã có trăm vạn nạn dân, vậy thì mùa thu chặt đầu, ba người sẽ kết bạn mà đi.”Lô Tượng Thăng lảo đảo:” Sao lại thế chứ, bệ hạ làm vậy chẳng phải làm lòng tướng sĩ nguội lạnh à?”Hàn Lăng Sơn cười quái dị:” Nguội lạnh gì nữa, ông nghĩ tới Thích Gia quân, tướng sĩ cửu biên, rồi Thiên Hùng quân đi, bao năm qua tướng sĩ Đại Minh bị triều đình đối xử thế nào, ai còn quan tâm nữa? Bọn họ có ai còn chiến đấu cho hoàng đế, cho triều đình nữa mà thất vọng chứ, đa phần vì miếng ăn mà thôi”“ Ngụy Trung Hiền là tên hoạn quan tàn ác lũng đoạn triều cương, hiếp đáp bách tính, khi bị hoàng đế loại bỏ hết chức vụ, đuổi khỏi cung, bách tính ra đường đốt pháo mừng như Tết.

Viên Sùng Hoán một lòng chinh chiến vì Đại Minh, bệ hạ trúng gian mưu mà xử tử, bách tính vẫn ăn mừng, đến Dương Hạo bị giết cũng hưởng đãi ngộ tương tự.

Ông đợi đi, tuy ta đem oan ức của ông viết thành chuyện để thuyết thư kể khắp kinh thành, song ngày ông bị chặt làm đôi, bách tính vẫn mở hội ...”“ Chỉ cần quan viên bị giết, họ chẳng cần phân biệt tốt xấu, đúng sai, vì họ hận các người, hận triều đình quá rồi, giờ chỉ cần là quan viên thì đều đáng chết hết, đã thế rồi còn đâu ra thất vọng gì nữa.”“ Không như ta, dám chỉ mặt chửi bới quan viên, khi đưa ra pháp trường, nếu ca vang một khúc, nhất định được bách tính hò reo cổ vũ, ha ha ha.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui