Chiếc thuyền hải tặc đã tới rất gần rồi, không cần dùng kính viễn vọng Hàn Tú Phân cũng nhìn rõ bộ dạng của chúng ! Đúng là cái đám không biết xấu hổ, tên nào tên nấy đều đội khăn quấn đầu, nhưng không thích mặc quần áo cho lắm, được một vài tên mặc quần đã là văn minh lắm rồi, đa phần bọn chúng chỉ đóng khố, thậm chí một số trần như nhộng, lại còn nhảy qua nhảy lại, đung đưa cái thứ thừa thãi giữa hai chân, hết sức thô bỉ.
Tên vẫn lác đác bay tới, còn có cả tên lửa, Hàn Tú Phân tuốt đao lớn chém đứt mũi tên bay về phía mình, nhặt đoạn tên gãy, hô lên: “ Đừng giết bọn chúng, ta cần dùng tới.
”Mario lại làm dấu thánh, hắn không hi vọng gì nữa rồi, chỉ mong chuyện này kết thúc cho sớm mà thôi.
Chiếc Lam Điền không hề phản kháng, đám hải tặc vô cùng hoan hỉ, chúng cho rằng đám thương nhân chết nhát này sợ đái ra quân rồi.
Thế là vài tên cậy mạnh đã ném móc câu về phía thuyền Lam Điền, mặc dù thuyền của chúng thấp hơn nhiều, nhưng những tên Áo Tư Mạn Nhân này không gặp vấn đề gì khi leo lên chiếc Lam Điền.
Tên người Áo Tư Mạn đầu tiên leo lên thuyền còn chưa kịp lấy đao ở miệng ra thì đã bị một cánh tay to lớn nần nẫn thịt bóp lấy yết hầu, nhấc bổng lên không trung, hắn ra sắc quẫy đạp không ích gì.
Hàn Tú Phân đoạt loan đao trong miệng hắn, lấy chuôi đao đập một phát vào huyệt thái dương, tên hải tắc đáng thương tức thì nhũn như bún nằm dưới sàn thuyền.
“ Còn dám kháng cự … mau … mau … mau …” Tên hải tặc khác nhảy tới định cứu đồng bọn, thình lình thấy hơn hai chục giáp sĩ đen xì xì như bức tường thép trước mặt sợ tới nhũn cả chân, ngã oạch xuống lắp bắp mãi không nói nốt được mau cái gì, lòng hắn đang vừa khóc vừa chửi, không biết đứa ngu xuẩn nào đi biển lại còn mang theo giáp sĩ:Nhưng mà thế này thì còn đánh đấm gì nữa?Bốp!Hàn Tú Phân xòe tay tóm đầu tên hải tặc xấu số cả đời không chữa nổi bệnh nói lắp, đập một phát vào mạn thuyền làm hắn ngất ngư, nhìn đàm người đang ném móc câu, leo thừng, lại còn phát ra tiếng la hét vô nghĩa, một cái đầu lâu lăn về phía mình, nhíu mày quát với giáp sĩ vừa chặt đầu đối thủ :” Có thể không giết thì cố gắng đừng giết.
”Chẳng có gì để nói về cuộc chiến này, một bên là đám người cởi trần vô tổ chức, một bên là giáp sĩ với tố chất quân sự rất cao, hoàn toàn không có khả năng chiến bại được.
Khi cuộc chiến trên thuyền Lam Điền kết thúc một cách chóng vánh thì Mario cũng là người đầu tiên đu dây sang thuyền địch, dũng mãnh lấy một chọi ba không hề thua kém.
Hàn Tú Phân nhìn Lưu Minh Lượng và Trương Truyền Lễ, ra lệnh ngắn gọn: “ Đu sang cho ta.
”Cả hai rụng rời chân tay song chẳng cách nào khác, bọn họ là văn nhân có phải võ phu đâu, cùng miệng ngậm đao tay đu thừng, hai người đọc sách cao quý của Đại Minh nước mắt ròng ròng dấn thân vào cuộc đời hải tặc ti tiện ! May cho họ hai đu sang tới nơi thì đám hải tặc bắt đầu quỳ gối đầu hàng trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối của chiếc Lam Điền.
Không kẻ nào nhảy xuống biển chạy trốn, vì điều đó tương đương với cái chết.
Mario cực kỳ hưng phấn, chân phải hắn bước về phía trước, tay trái hắn đặt lên ngực, tay phải giang ra, chân trái hơi khụy, làm động tác chào vô cùng rườm rà nhưng chân thành, thiếu điều hôn tay Hàn Tú Phân: “ Quý cô mỹ lệ, chúng ta chiếm được một chiếc thuyền hải tặc rồi.
”Chuyện dễ dàng ngoài sức tưởng tượng, đám thuộc hạ của Mario nhảy nhót hò reo, tuyên bố thắng lợi vẻ vang.
“ Vứt hết những thứ không cần thiết trên chiếc thuyền đó, chỉ để lại buồm và bánh lái, ta muốn dùng nó làm thuyền huấn luyện.
” Đón nhận ánh mắt sùng bái của đám người kia, Hàn Tú Phân toàn thân lâng lâng, nàng bắt đầu mơ hồ nhận ra, ở trên biển này, nàng có thể làm gì tùy ý, không có thứ quy tắc thế tục nào trói buộc được mình:” Từ mai trở đi, chúng ta luân phiên lấy nó để tập điều khiển thuyền, tập tác chiến trên biển.
”Mario dè dặt kiến nghị:” Chiếc thuyền này có thể đổi được rất nhiều kim tệ.
”Hàn Tú Phân cười hết sức ghê rợn:” Huấn luyện cho tốt chiến sĩ, lúc đó muốn bao nhiêu kim tệ chẳng có.
”“ Nữ vương anh minh.
“ Mario sáng mắt phụ họa, thay đổi luôn cả cách xưng hô:Ở trên biển kẻ thắng lợi sở hữu tất cả, có đám hải tặc biến thành nô lệ này, mấy chuyện kỳ cọ sàn thuyền có người làm thay.
Từ đó đám nô lệ ban ngày đeo xích sắt làm việc trên thuyền Lam Điền, đến tối bọn chúng về thuyền hải tặc làm đối thủ, chúng không chỉ phải làm việc, còn phải đóng vai đối thủ tác chiến.
Hàn Tú Phân yêu cầu huấn luyện rất nghiêm ngặt, không chỉ biến bản thân thành nữ tử vừa béo vừa đen, cũng biến Lưu Minh Lượng, Trương Truyền Lễ từ bạch diện thư sinh thành hai tên hải tặc hận đời chửi bậy luôn mồm.
Huấn luyện vô cùng tàn khốc, nên đám hải tặc tổn thất vô cùng kinh người, mỗi ngày đều có thi thể hải tặc vì huấn luyện mà chết.
“ Không nghiêm túc là chết.
”Hàn Tú Phân vung đao chém gục một tên hải tặc lười biếng, những tên còn lại kinh hoàng bò dậy, xoay tròn móc sắt ném lên chiếc Lam Điền, leo lên như khỉ.
Tên nào không đủ sức sẽ ngã xuống biển, tên nào leo được lên thuyền sẽ phải chiến đấu với thủy thủ, dù trong tay chúng chỉ có vũ khí bằng gỗ !.
.
Thật đáng thương!….
.
….
Con gà vừa gáy một tiếng đã im bặt, không biết có phải bị ai bẻ cổ rồi không, lúc này trời đã sáng hẳn, ánh mắt trời chiều qua khe cửa sổ tạo nên những cột sáng mở ảo, một trong số đó chiếu lên trên giường đậm sắc đỏ.
Vân Chiêu từ giấc ngủ say tỉnh dậy, nhưng y không muốn động đậy chút nào, Tiền Đa Đa nép trong lòng y ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đó, Vân Chiêu mỉm cười, vì giờ y đã biết dưới chiếc chăn mỏng kia là thân thể làm người tay ngây ngất cỡ nào.
Kết hôn đã hơn một tháng rồi, cuộc sống hôn nhân vô cùng mỹ mãn, mỗi ngày chẳng khác nào tuần trăng mật.
Nam nhân vào buổi sáng luôn kích động nhất, Vân Chiêu lặng lẽ kéo chăn xuống từng chút một.
Đầu tiên lộ là chiếc cổ trắng ngần, rồi tới hai chiếc xương quai xanh gợi cảm, ánh mặt trời chiếu lên da thịt sáng óng hoa mắt, rồi tiếp đó là hai ngọn đồi tuyết tuyệt mỹ, chấm hồng rung rinh vẫn nhô cao, lặng lẽ nằm trên đỉnh núi.
Hơi thở Vân Chiêu vừa mới nặng thêm một chút, Tiền Đa Đa mở đôi mắt long lanh ướt át nhìn y.
Thì ra nàng còn dậy sớm hơn Vân Chiêu.
“ Ưm, người ta mệt lắm ! ” Tiền Đa Đa cảm thụ bàn tay Vân Chiêu vuốt be bờ lưng mình, phát ra tiếng rên như mèo kêu, kéo chăn lên che người:- Giận đêm ngắn, mặt trời cao,Quân vương từ ấy chẳng tảo triều.
Cuộc hoan yến say sưa mãi mãi,Đêm lần đêm, xuân lại đòi xuân.
Vân Chiêu khẽ ngâm một đoạn thơ của Bạch Cư Dị, hôn lên trán nàng: “Giờ ta đã hiểu hết hàm nghĩa của câu này rồi.
”Tiền Đa Đa cười khúc khích:” Không được, chàng vẫn phải xử lý triều chính, không thì người ta sẽ bị gọi là hồ ly tinh.
”“ Hồ ly tinh có gì không hay, với lại huyện Lam Điền không phải của mình ta, có vô số người ngày đêm lo lắng cho nó, càng có vô số người ngày đêm bôn ba vì nó, đó là may mắn của ta, cũng là may mắn của huyện Lam Điền.
”“ Thế nên tầm quan trọng của ta không lớn như nàng nghĩ đâu, hệ thống quản lý của chúng ta đã rất ổn định rồi, mọi thứ đã vào guồng quay của nó, không cần ta nữa vẫn có thể hoạt động trơn tru.
” Vân Chiêu khẳng định chắc nịch:Tiền Đa Đa nguýt y một cái, chui đầu trống sâu trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt như ánh sao:” Chàng chỉ kiếm cớ để không tảo triều.
”Tay Vân Chiêu tìm tòi trong chăn một lúc, cuối cùng tìm được chỗ cần tìm, nghiêm túc nói hết sức trơ trẽn: Bình thường buổi sáng của ta bắt đầu từ buổi chiều cơ.
”.