Minh Thiên Hạ


Lô Tượng Thăng dùng trọn một ngày đọc hết bản thảo của Hàn Lăng Sơn, sau đó cứ ngồi ngây ra bên chấn song nhìn Hàn Lăng Sơn đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, hồi lâu sau đột nhiên nói:” Ta thật muốn tới huyện Lam Điền một chuyến xem sao ...”Phòng giam im ắng, nên Lô Tượng Thăng nói rất nhỏ, Hàn Lăng Sơn vẫn nghe thấy, mừng rỡ tới gần chấn song nói: “ Vậy thì đi thôi, đại trượng phu nói làm là làm.”Lô Tượng Thăng ảm đạm ngẩng đầu nhìn bốn bức tường xung quanh, chỉ có ô cửa sổ nhỏ chẳng giúp được ông ta nhìn thấy bầu trời ngoài kia, lòng đột nhiên thấy vô cùng bí bức: “ Ta là tội tù, không đi được.”Hàn Lăng Sơn lấy từ dưới gầm giường ra một tờ cáo thị cũ đưa Lô Tượng Thăng:” Lô công ngài đã chết rồi, ta cũng đã bị tùng xẻo, giờ chúng ta là hai con ma rồi.”Lô Tượng Thăng lấy cáo thị ra xem, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, té ra không phải là ông ta bị bỏ quên mà là vì bị giết rồi, cho nên giờ không ai thèm để ý nữa, thống khổ đứng dậy rống lên:” Bọn họ xử quyết phạm nhân không kiểm tra thân phận à ...!Ta ta là khâm phạm, là quốc tặc, làm sao có thể qua loa tùy tiện như vậy được?”Hàn Lăng Sơn không ngờ ông ta hỏi thế, đoán chừng ông ta chừng thất vọng lắm, vì té ra cái chết của mình lại tầm thường như thế chẳng ai thèm bận tâm, cũng chẳng gây ra chút gợn sóng nào, té ra bản thân cũng chỉ là một trong vô số người ngoài kia, tồn tại hay không cũng thế, chẳng ảnh hưởng gì tới thiên hạ.

Hắn nhún vai đáp đơn giản:” Chỉ cần không phải đích thân hoàng đế giám sát xử trảm, Cẩm Y Vệ muốn thay ai dễ như trở bàn tay thôi mà.”Lô Tượng Thăng nhanh chóng mất sức lực, lảo đảo ngồi xuống, khép mắt lại, giọng nói như tiếng rên:” Vì cứu ta, huyện Lam Điền các ngươi tốn bao nhiêu tiền?”Hàn Lăng Sơn lắc đầu:” Cái này phải hỏi hai vị quản gia nhà ngài đi, nghe đâu là do người trong Lô thị nhịn ăn nhịn mặc để giành tiền cứu ngài, lão an nhân cùng các nữ quyến ngày ngày dệt vải, còn nam đinh ở huyện Lam Điền thì kiêm chức kiếm tiền, hoặc giảng dạy, hoặc làm văn thư, xong việc lại cởi văn bào, ra công trường làm việc ...”Lô Tượng Thăng đấm sàn sàn gục mặt xuống đất, mãi hồi lâu mới hỏi:” Lô Phúc, Lô Thọ đâu?”“ Bọn họ ở ngoài giám ngục bắc lều mà sống hơn nửa năm rồi.” Hàn Lăng Sơn đeo tay nải đứng dậy khuyên lần cuối:” Lô công, sao không để lại tấm thân hữu dụng này làm việc cần làm có hơn không, đại trượng phu có cái chết nặng tựa ngàn cân, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, chết hoài như ngài ở đây chẳng ai hay biết, cũng chẳng có ý nghĩa gì.”“ Lô mỗ nợ quá nhiều người, chết thế này thật không ổn ...” Lô Tượng Thăng nói rồi cũng đứng dậy, cởi áo tù:” Chúng ta cùng đi.”Hàn Lăng Sơn đi đầu, Lô Tượng Thăng theo sau chắp tay tạ lỗi những tù phạm khác, Chu Quốc Bình đi cuối, ống tay áo không ngừng rải hạt vàng ra ngoài, ngục tốt nuốt nước bọt liên hồi nhưng đứng thẳng tắp, tựa chẳng nhìn thấy ba người đi qua trước mặt.Mất một tuần hương mới rời khỏi chiếu ngục, Lô Tượng Thăng mới biết là trời đã tối, khu vực này không có người ở, chẳng có ánh đèn, chẳng có âm thanh gì, chỉ có tiếng gió thổi ù ù, tiếng nổ lép bép từ bồn lửa dựng trước chiếu ngục, chẳng giống không khí nhân gian.Chu Quốc Bình chỉ cái cây đừng xa có ánh lửa leo lét:” Lô Phúc, Lô Thọ ở đó.”Lô Tượng Thăng sờ khuôn mặt râu ria như cỏ dại, vừa rồi ngục, khôi phục phần nào nho nhã:” Để mỗ rửa ráy một phen đã.” Rồi đi về phía lều cỏ.Chu Quốc Bình nheo mắt đứng tránh xa Hàn Lăng Sơn:” Ngươi không định rửa ráy chút đi à?”Hàn Lăng Sơn trơ trén sán tới gần nàng:” Dùng nước lạnh sao tính là rửa ráy được, lần này ta lập công lớn cho huyện Lam Điền, lại giúp cô, chẳng lẽ cô không thể kiếm cho ta thanh lâu tốt nhất, cô nương mỹ lệ nhất, đun nước thơm, dùng khăn lụa rửa từng tấc trên cơ thể ta, cắt móng tay, cạo râu cho ta à?”“ Nằm mơ.” Chu Quốc Bình ném cho hắn ánh mắt kinh tởm xoay người đi:Lô Tượng Thăng rửa ráy không lâu, sau đó cùng hai lão phó đeo hành trang tới trước mặt Chu Quốc Bình, chắp tay một cái: “ Lô mỗ từ biệt ở đây, đa tạ Chu cô nương tương trợ, chúc Hàn công tử bình an tới được Kiến Châu.”Rồi vái một cái thật dài, tựa hồ thành con người khác hẳn, xoay người đi ngay, chẳng mấy chốc khuất bóng trong đêm tối.…..

…..Trước mặt Vân Chiêu bày tờ giấy cực lớn, dài một thước, rộng sáu tấc, màu xanh, hoa văn ngoài viền hình lan và rồng, chữ viết theo chiều ngang "Đại Minh thông hành bảo sao", hai bên là chữ triện "Đại Minh bảo sao thiên hạ thông hành", giá trị 1 quan tiền.Vân Chiêu đã trầm tư nhìn tờ giấy đó râu lâu rồi, đây chính là tiền giấy nổi tiếng gọi là "Đại Minh bảo sao"!Tiền Đa Đa khom người đi sát chân tường rón rén rời đại trạch viện, thấy ngoài sân phơi không có ai chùm mũ lông lên che mặt, đi nhanh qua, tới trước cổng đại thư phòng của Vân Chiêu xây bên con sông nhỏ, trừng mắt với hộ vệ, hộ vệ biết ý đứng thẳng tắp nhìn phía trước, như nàng không tồn tại.Vân Chiêu đột nhiên bị bàn tay lạnh cóng đút vào cổ áo làm rùng mình tỉnh ngay tức thì, kéo tay Tiền Đa Đa ra, nắm trong tay sưởi ấm:” Sao lại chạy ra đây thế?”Tiền Đa Đa nũng nịu:” Thiếp muốn ôm chàng ngủ, không có chàng người ta ngủ không ngon.”“ Ta cũng muốn ôm nàng ngủ, nhưng mà chỉ nhìn được, chẳng ăn được thêm phiền não thôi.”“ Mặc kệ, tối nay thiếp ngủ với chàng.”Vân Chiêu vuốt mũi nàng:” Nếu nàng không sợ mẹ ta đánh thì cứ tới, ta nhịn là được.”“ Mẹ chỉ đánh chàng thôi, không nỡ đánh thiếp đâu.”Tiền Đa Đa cũng biết bây giờ muốn tới phòng Vân Chiêu ngủ là hy vọng xa vời, có điều nàng thích thân mật với Vân Chiêu, nói mấy câu làm nũng để được y an ủi, như thế một ngày gian nan mới qua được.Trêu ghẹo cho trượng phu mặt đỏ bừng bừng người nóng hừng hực, Tiền Đa Đa mới thỏa mãn rời đi, về phần tờ tiền giấy Đại Minh cực lớn kia, nàng không thèm nhìn lấy một cái.Năm nay hoàng đế vô cùng rộng rãi với Vân Chiêu, thưởng cho y tới một vạn trăm quan tiền giấy.Vào thời kỳ thái tổ hoàng đế của Đại Minh, do thiếu thốn đồng, cho nên thái tổ in tiền giấy ban hành thiên hạ.Khi đó một quan tiền giấy có thể đổi được 1000 đồng, đổi được một lượng bạc, đổi được một gánh gạo trắng, đổi được bốn quan tiền giấy, bốn quan đổi được một lượng hoàng kim, ai không đổi thì chặt đầu.Giờ nó chỉ là một tờ giấy thôi.Thậm chí truy ngược tới năm Chính Đức cách đây hơn 100 năm thì nó cũng là tờ giấy rồi.Thế rồi hoàng đế chẳng biết lục ở gầm giường nào ra thứ bảo bối này, rộng rãi thưởng cho Vân Chiêu một trăm vạn quan.Nếu Vân Chiêu cũng có sát khí giống thái tổ hoàng đế, dùng chặt đầu dọa bách tính, kỳ thực y vẫn đổi được một trăm vạn lượng bạc, chỉ có điều khiến huyện Lam Điền sục sôi, bách tính dựng cờ nổi dậy lật đổ tên vương bát đản Vân Chiêu.“ Thủ đoạn quá hạ cấp.” Từ Ngũ Tưởng đi vào thấy Vân Chiêu vẫn ngồi nhìn tờ tiền, không khỏi tức giận:Vân Chiêu lại mỉm cười:” Ta rất vui.”“ Vui ạ?”“ Ừ, hoàng đế cuối cùng cũng nghĩ ra cách lưỡng toàn kỳ mỹ để giết ta, còn thực thi nữa.

Điều này nói lên bệ hạ thực sự dốc lòng vì an nguy của Đại Minh, loại người lòng dạ bất chính như ta sớm diệt trừ, quốc triều mới có thể vững vàng.

Mặc dù biện pháp hơi hạ cấp, nhưng bệ hạ nghĩ ra cách này là đáng quý rồi, ngươi thay ta soạn tấu chương, nói ta và bách tính huyện Lam Điền tạ long ân bệ hạ, nếu bệ hạ đem toàn bộ tiền giấy trong quốc khố ban cho ta, ta sẽ nguyện dùng 5 vạn lượng bạc tiếp lấy, phân ưu với bệ hạ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui