Đuổi được tên mặt rỗ chướng mắt đi rồi tâm tình Vân Chiêu khoan khoái hẳn, vươn vai một cái nhìn thấy cây hồng lớn bên ngoài.
Tối qua sương xuống, hồng đỏ rực được phủ thêm lớp sương trắng lấm tấm đẹp mắt, hồng có sương mới ngọt, nhưng mà Vân Chiêu chẳng thích ăn thứ này, lý do ăn hồng giống ăn khoai lang vậy.
Tên Vân Dương khốn kiếp hủy mất sở thích ăn khoai lang của Vân Chiêu, bây giờ cứ ăn cái gì ngòn ngọt dẻo dẻo nhão nhão là Vân Chiêu lại tưởng tượng ra cái mồm vàng khè đầy khoai lang của Vân Dương, thế là dù món ngon đến mấy cũng biến thành cơn nôn khan, có điều Tiền Thiểu Thiểu ngồi trên cây ăn hồng trông rất vừa mắt.
Lúc này lá trên cây đã rụng hết, một thanh niên mặt mày như trach vẽ ngồi vắt vẻo trên cành cây trụi lá, tay cầm quả hồng đỏ, dùng rạ cứng chọc thủng vỏ hồng, cầm trên tay đưa tới gần miệng mút nhẹ, phong lưu tiêu sái khó diễn tả thành lời.
Tên này đi thảo nguyên về một chuyến, ít nhất bề ngoài trông chững chạc hơn rất nhiều, không còn là tên tiểu tử ranh mãnh đôi mắt hay đảo qua đảo lại nữa, không chỉ cao ráo hơn, mà quan trong ở giữ nơi đầy rẫy hiểm nguy và mưu kế trùng trùng ấy, làm hắn cớ vẻ trấn định ung dung, khó có thể tả thành lời, càng thêm hút hồn người.
Vân Chiêu phát hiện ra Dương Hùng mặt đầy hâm mộ, còn ngũ quan của Từ Ngũ Tưởng thì cái nào cũng đang toát ra cái vẻ khinh bỉ.
Người anh tuấn gặp người anh tuấn thì ái mộ lẫn nhau, còn đối với người như Từ Ngũ Tưởng thấy người khác giới xinh đẹp sẽ biến thành chó chảy dãi, còn mỹ nam đồng giới thì hắn hận thấu xương.
Mỗi lần gặp Tiền Thiểu Thiểu, hắn lại oán hận "trời cao sao bất công đến vậy?".
“ Quạ đen tới rồi, nhất định là không có tin tức gì hay, hắn nhất định mượn hồng lạnh để áp chế lửa giận trong lòng.
” Từ Ngũ Tưởng vừa ra cửa nhìn thấy Tiền Thiểu Thiểu liền nhanh chóng quay lại bên cạnh Vân Chiêu làm chân chó, nói ra mấy lời cay độc chướng tai:“ Không đi làm việc, quanh quẩn ở đây làm gì?” Vân Chiêu trừng mắt, đám người xuất thân thư viện này cứ ở cùng một chỗ là chả khác gì bọn trẻ con không chịu lớn, đau đầu vô cùng:“ Vợ ti chức sắp đẻ, ti chức xin về thăm vợ, chính huyện tôn duyệt rồi mà.
” Từ Ngũ Tưởng làm bộ sắp xếp văn thư:Dương Hùng lấy làm lạ, hắn không biết là Từ Ngũ Tưởng nhìn kiểu gì mà ra Tiền Thiểu Thiểu đang áp chế lửa giận, dù sao hắn nhìn không ra.
Vân Chiêu như đoán được suy nghĩ của Dương Hùng, giải thích: “ Ngươi vào thư viện trễ, không kịp làm đồng song với Tiền Thiểu Thiểu, Tiền Thiểu Thiểu hay nói, đời này sai lầm nhất của hắn là vào thư viện học, cho một đám người có cơ hội quan sát hắn ở khoảng cách gần, bất lợi cho hắn.
”Dương Hùng tiếc nuối gật đầu, hắn thấy nếu được học cùng với Tiền Thiểu Thiểu sẽ là chuyện đẹp.
Hồng chỉ to bằng nắm đấm, cho nên Tiền Thiểu Thiểu chẳng mấy chốc ăn xong, sau đó biết dùng nước súc sạch miệng, Vân Dương ăn khoai lang xong không có sự tự giác đó.
Khi Tiền Thiểu Thiểu đứng ở bên cửa sổ xúc miệng đã khiến mặt mày Từ Ngũ Tưởng vặn vẹo rồi, hàm răng trắng do ngày thường cẩn thận giữ gìn làm người ta có thiện cảm giờ lóe hàn quang như sói đói.
“ Chúng ta có một tên tiểu sư đệ là Vương Chung, mọi người còn nhớ không?” Tiền Thiểu Thiểu vừa vào phòng đã hỏi:“ Hình như hắn không tiếp nhận sự an bài của chúng ta mà tự ý đi Nhạc Châu? “ Từ Ngũ Tưởng nhíu mày, còn chút ấn tượng về người này:“ Đúng vậy, người này vốn được mời vào bí thư giám ! “ Dương Hùng mau mắn đi lấy bản tư liệu đưa cho Vân Chiêu:Nói ra thì Vương Chung vốn là con cháu quan hoạn, khi Lý Hồng Cơ làm loạn ở phủ Duyên An, cha mẹ hắn bị giết, gia tài bị loạn quân cướp đoạt, lúc đó hắn mới 12, được lão phó trong nhà cõng cùng đệ đệ Vương Hạ chạy thoát khỏi loạn dân.
Năm Sùng Trinh thứ 6 đỗ vào thư viện Ngọc Sơn, năm 11 thì thuận lợi tốt nghiệp.
Người này thiên tư thông minh, thành tích học tập ưu tú, thư viện vốn phân phối hắn vào bí thư giám, hắn từ chối, nói mình là người Nhạc Châu, chỉ muốn tới Nhạc Châu làm lại từ đầu.
Các tiên sinh từng giữ hắn, nhưng thái độ của hắn rất kiên quyết, nghe nói khi hắn còn nhỏ đã được cha mẹ đính ước với hào thân Nhạc Châu.
Trong đầu Vân Chiêu hiện lên một thiếu niên tươi sáng như ánh nắng liền gật đầu:” Vương Chung xảy ra chuyện gì?”Tiền Thiểu Thiểu kể: “ 15 ngày trước xác của hắn vứt ở loạn táng cương ngoài thành Nhạc Châu, trên người có hai mấy nhát đao, cổ bị cắt một nửa, thiếu một tay ! ”Vân Chiêu trầm mặc một lúc hỏi Dương Hùng:” Bào đệ Vương Hạ của hắn ở đâu?”“ Dạ, Vương Hạ đang học ở thư viện, một năm nữa là có thể tốt nghiệp.
”“ Gọi hắn tới đây.
”Kẻ thù của ai thì người đó tự đi tìm, người nên nghe báo cáo của mật điệp ti là Vương Hạ, cũng nên do hắn quyết định báo thù thế nào, bọn họ chỉ hiệp trợ mà thôi.
Dương Hùng đi rồi, Vân Chiêu quắc mắt với Tiền Thiểu Thiểu:” Khi nào ngươi thành thân với Tiểu Sở?”Vừa nhắc chuyện này Tiền Thiểu Thiểu mặt mày nhăn nhó: “ Sắp rồi ạ.
”Vân Chiêu bực bội: “ Còn không thành thân thì Tiểu Sở sinh con đấy, hay lắm sao?”“ Là tỷ tỷ của đệ ép.
”“ Ngươi tự mình leo lên giường của Tiểu Sở, không phải là Đa Đa trói ngươi ném lên.
”Từ Ngũ Tưởng cảm thấy mình lựa chọn ở lại là vô cùng chính xác, vờ vịt cúi đầu mài mực, miệng thì cười muốn mỏi rồi, mấy khi được nhìn tên ngoại thích này bị mất mặt chứ.
Dương Hùng thì khéo léo hơn một chút, ra bàn làm việc của mình, nhưng tai rõ ràng giương lên như tai thỏ.
Vân Chiêu thấy Tiền Thiểu Thiểu cúi gằm mặt không đáp lời mình thì càng giận:” Hồi bé thì ngoan ngoãn hiểu lòng người là thế, đi đâu rồi, càng lớn càng làm người ta ghét.
”Tiền Thiểu Thiểu thấy Từ Ngũ Tưởng đang cười trộm, tóm ngay lấy chuyển chủ đề:” Mặt Rỗ, thủ hạ của ngươi xuất hiện hai tên bại hoại, ngươi có muốn biết chúng là ai không?”Từ Ngũ tưởng lạnh nhạt nói:” Thuộc hạ của ta có hơn 290 người, dù có xuất hiện một hai tên bại hoại cũng là bình thường.
Có điều xin mời thông qua Mật vụ ti và Pháp vụ ti trò chuyện với ta, ngoài ra, ngươi là giám sát, đừng để loạn thân phận của mình.
”“ Chỉ sợ ta làm đúng phận sự của mình, ngươi lại không chịu nổi thôi.
”“ Có gì phải sợ, cùng lắm ngươi nấp ở góc tường nhìn trộm phu thê ta hành phòng mà thôi, có gì ghê gớm đâu, ta thì chắc ngươi chả thèm nhìn rồi, nhưng lão bà ta thì đáng nhìn lắm đấy.
”“ Nhìn ngươi hành phòng để mắt mọc hột cườm à?” Tiền Thiểu Thiểu khinh bỉ, tới bên cạnh Vân Chiêu: “ Tỷ phu, đệ làm công việc mật báo, vốn đã là việc bị người ta ghét, nếu huynh không lên tiếng ủng hộ đệ, đệ làm sao còn chỗ đứng ở huyện Lam Điền, đến tên Mặt Rỗ còn dám lớn lối trước mặt huynh kia.
”Vân Chiêu nhún vai:” Ngươi còn muốn ta ủng hộ thế nào, nếu ta quá ủng hộ, người ta nghĩ ta thích mật báo chuyện riêng tư của người ta, khi đó ngươi chức cao quyền trọng không chừng thành nguy hiểm.
Thôi thì chịu vậy đi, thế này là tốt rồi.
”Trong phòng cãi vã đấu khẩu chẳng hề ảnh hưởng hiệu suất công tác của Vân Chiêu, thậm chí còn có phần tốt hơn, phân loại đóng dấu, liền có tiểu lại phân chia các tín sứ khác nhau, đem ý chí của Vân Chiêu đi tới khắp ngóc ngách của huyện Lam Điền.
Dù văn thư hoàn thiện giữa lúc đàm tiếu, nhưng chấp hành không có nửa phần giảm sút, tín sứ đưa tin không biết, trong văn thư của mình đưa đi hôm nay, có ba lệnh giết người ! Không phải Vân Chiêu đã biết thành kẻ máu lạnh, càng không phải y không bận tâm tới sinh tử của bộ hạ nữa, vì y bây giờ ngồi vào bàn làm việc này không phải là Vân Chiêu có máu có thịt, cùng chia vui cùng buồn bã với đám huynh đệ, y là người thống trị, khi xử lý công văn, y cần sự tỉnh táo tuyệt đối, không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới phán đoán của mình.
Đó là nguyên nhân thiên tử thành "cô gia quả nhân", cũng là phương thức duy nhất làm việc một cách tương đối công chính vô tư.
.