Minh Thiên Hạ


Năm Sùng Tinh thứ 12 là năm rất tệ.Đầu năm Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung tựa hồ còn làm chút việc mưu lợi cho dân, bọn họ lật đổ thổ hào, phân chia ruộng đất, bọn họ minh oan phạm nhân trong ngục.

Thậm chí còn phát gia súc, hạt giống cho bách tính, cổ vũ bách tính phát triển nông tang, làm mọi người đều thấy lợi ích khởi nghĩa.Khi bọn họ bắt đầu di chuyển, làm vậy cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho mình nữa, nên đám người thiển cận này từ có chuyện mang lại lợi ích lâu dài cho mình, biến thành ma quỷ hung ác.Cướp bóc lúc nào cũng mang tới thu hoạch nhanh bằng cướp bóc.Lý Hồng Cơ mở cuộc hội minh thanh thế rầm rộ ở Tương Dương, phát thiếp thông cáo khắp thiên hạ.Người tham dự rất đông, Lý Hồng Cơ mang theo Lưu Tông Mẫn, Cao Nhất Công, Điền Kiến Tú, Viên Tông Đệ, Lưu Phương Lượng, Hách Diêu Kỳ, nữ tướng Hồng Nương Tử, văn thần có chính quân sư Tống Hiến Sách, phó quân sư Lý Nham, mưu sĩ Ngưu Kim Tinh tới gặp quân hùng thiên hạ.Đám tặc khấu lớn nhỏ thiên hạ có thiếp lẫn không có thiếp nghe tin mà tới, Tả kim vương Hạ Cầm, Tranh thế vương Lưu Hi Nghiêu, Loạn địa vương Lận Dưỡng Thành cùng Uông Triệu Lân nữ tế của Trương Bỉnh Trung tham dự hội nghị.Tuyên bố có 600 vạn nghĩa quân tham gia hội minh, chấn kinh thiên hạ.Ngay cả Quan Trung vương Vân Chiêu cũng phái thân thúc thúc Quá Sơn hổ Vân Hổ tới tham dự.Thế là tặc khấu toàn thiên hạ đều tề tụ ở Tương Dương.Vân Chiêu nói với Vân Hổ:” Hổ thúc, thúc đâu cần tự mình chạy từ Duyên An tới giải thích chuyện này.”Vân Hổ vểnh râu chửi bới:” Tên cẩu tặc Lý Hồng Cơ dám dùng danh hiệu huyện Lam Điền ta, không biết sống chết.”Vân Chiêu giơ danh sách lên:” Tặc khấu có danh có tín 108 tên, vô danh có 360 tên, Lý Hồng Cơ đang tuyên truyền, Vân thị ta vốn làm cường đạo mấy trăm năm, bị người ta điểm danh, chẳng có gì lạ.

Chỉ là không biết kẻ nào chụp lên đầu cháu cái danh Quan Trung vương, đúng là độc ác.”Dương Hùng ở bên nói:” Danh sách chiêu cáo thiên hạ này là do phó quân sư Lý Nham soạn ra, có điều tin tức trong quân Lý Hồng Cơ nói, người trên danh sách này trừ chúng ta thì đầu là thật.

Ngay cả Hổ thúc, người ta cũng tìm được người giống bảy phần thay thế, có thể nói, tội danh thông đồng với tặc khấu của chúng ta được xác lập rồi.”Vân Chiêu thuận tay ném thiếp đi:” Hắn đang ép ta phải chọn phe, dù thế thì chúng ta không thể để lẫn mình vào trong đám tặc khấu được, phải nghĩ cách thoát thân, nếu không sau này làm nhiều chuyện rất bất tiện.

Ngươi xem, đến quan viên giao hảo với ta như Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình còn gửi thư hỏi xem có phải ta khởi sự rồi hay không, nói gì tới người khác.

Cả vùng Giang Nam đều hay tin rồi, chúng ta lại biết muộn nhất, để chúng ta có phản ứng cũng không kịp đây mà, tên khốn kiếp Lý Nham muốn đầy ta vào chỗ chết.”Dương Hùng và Vân Hổ chỉ biết nhìn nhau cười khổ, chuyện thế này còn biết làm sao?Vân Chiêu rất khó chịu, đi qua đi lại một lúc, vung tay nói:” Gửi thư cho Dương Tự Xương, nói với ông ta, huyện Lam Điền chuẩn bị nhân lúc cẩu tặc thiên hạ tụ họp ở Tương Dương, xuất binh rời Thương Lạc, mượn đường Nam Dương, diệt sạch bọn chúng.

Bảo ông ta thông báo quan binh Nam Dương chớ cản đường ta.”Dương Hùng giật nảy mình:” Huyện tôn, người định xuất ra bao nhiêu binh mã? Chúng ta chỉ còn hai binh đoàn để trông nhà, nếu muốn xuất binh phải triệu tập đoàn luyện, nhưng mà do chúng ta không có kế hoạch này nên lương thảo, quân giới, khí cụ đều không đủ, muốn xuất binh thì ít nhất phải cần một tháng, khi đó thì tặc nhân đã giải tán rồi.”“ Nếu chúng ta dẫn quân đi thì ai trông nhà?”Vân Chiêu xua tay:” Không cần nhiều, ta và Hổ thúc dẫn 1000 thân binh đi là đủ, có điều lễ ăn thề trước khi xuất quân phải tổ chức ở Tây An, thể hiện rõ lập trường không đội trời chung với tặc khấu.”Tim Dương Hùng quay về chỗ, vỗ ngực nói:” Ti chức đi làm ngay.”“ Chúng ta biết tin muộn quá.” Vân Hổ vẫn chưa hết khó chịu vì bị mạo danh:” Xem ra gian tế của chúng ta không được trọng dụng rồi.”“ Tên đó cũng thật thà quá, trừ hai cánh tay khỏe mạnh ra thì chẳng còn gì, đầu óc không nhanh nhẹn, xung phong giết địch còn được, dẫn quân đánh trận thì quá khả năng rồi, muốn trà trộn vào tầng quyết sách là không thể.” Vân Chiêu nhặt tấm thiếp lên:” Trên này ghi 600 vạn nghĩa quân, tuy có thật giả lẫn lộn, song nếu cứ trừ đi 400 vạn thì cũng còn 200 vạn, thanh thế này cũng khiếp người thật.”“ Hừ, đám tặc khấu tụ tập thì trời long đất lở, khí thế kinh hồn, một khi bại trận cũng chẳng khác gì Hoàng Hà vỡ đê, tới nhanh đi nhanh, có gì đáng sợ đâu.” Vân Hổ năm xưa bị Tôn Truyền Đình đặt bẫy cũng thế, lực lượng đông gấp mười lần người ta mà bị đánh tan tác, phải nhục nhã đi làm đường nửa năm:Vân Chiêu bị tặc khấu sỉ nhục rồi, không chỉ Vân thị từ trên xuống dưới không chịu, ngay cả toàn thể bách tính huyện Lam Điền cũng không nghe.

Khi chuyện truyền ra ngoài, cả huyện sôi sùng sục, từ quan viên, học tử, bách tính tới thương cổ đều dâng thư, mong muốn huyện Lam Điền xuất quân, tiêu diệt đám tặc khấu này.Mới đầu Vân Chiêu chỉ cho rằng đây là hoạt động tuyên truyền của bí thư giám mà thôi, nên không để ý, tới khi Tần vương dẫn quan viên phủ Tây An mặc giáp ngay trong đêm tới bái phòng, y mới giật mình phát hiện, có người coi là thật rồi.Nhất là nhìn gương mặt ngân ngấn nước mắt của Tần vương, dù Vân Chiêu lòng dạ sắt đá cũng mềm ra vài phần.Đối diện với đám quan viên, văn sĩ mặc đủ thứ giáp lố lăng trên người mà lại run cầm cập, Vân Chiêu hết cách, đành biểu diễn một chút, dùng đoản kiếm cắt tay thề mình không đội trời chung với Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, vạn vạn lần không thể nhập bọn.Thêm vào Vân Hổ sống sờ sờ đứng đó, đám người này mới yên tâm, tích cực thương thảo với Vân Chiêu làm sao cắt đứt liên quan với tặc khấu.Được Tần vương ra hiệu, Vân Chiêu mời hắn ra hậu hoa viên đàm luận, sau khi xem mật chỉ hoàng đế gửi Tần vương mới biết ...!Lần này mình đúng là bị Lý Hồng Cơ kéo xuống bùn rồi.Trừ khi lần này huyện Lam Điền xuất quân ngăn cản Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung sáp nhập, nếu không Quan Trung sẽ thành đạo tặc uy hiếp lớn nhất với triều đình, triều đình không tiếc hiến vật tư tiền bạc cho Kiến Nô, điều thiết kỵ Liêu Đông phối hợp binh mã thiên hạ thảo phạt Quan Trung.Đó là kết quả Vân Chiêu không muốn thấy nhất, vì thắng thua thế nào thì thiệt hại cũng là vô cùng nghiêm trọng, mà nếu chằng đó thế lực kết hợp, huyện Lam Điền thua gần như là chắc chắn.“ Cho nên huyện Lam Điền cần cắt đứt liên hệ giữa Lý Hồng Cơ và Trương Bình Trung, vương gia, chúng ta chỉ có một lựa chọn thôi.”“ Huyện tôn nói không sai, cô vương cho rằng, nay Quỳ Châu bỏ trống chính là thời cơ trời cho, chỉ cần huyện Lam Điền ta xuất binh Thục đạo là có thể bóp chẹt yết hậu đất Thục, khiến hai tên tặc khấu Lý Trương không thể hợp binh với nhau.”Tần vương liên tục gật đầu, chưa đợi Vân Chiêu nói hết đã nóng lòng nói ra ý của hoàng đế:” Chỉ là không biết bao nhiêu binh mã mới có thể giữ vững được nơi đó.”Vân Chiêu mặc dù không hiểu vì sao người ta lại nghĩ Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung lại nghĩ tới liên hợp với nhau, mâu thuẫn giữa hai tên này e còn sâu hơn quan phủ và tặc khấu, hai tên này mà ở cùng một chỗ, không tới mười ngày nhất định chỉ còn lại một.Triều đình phải nỗ lực để chúng tụ họp với nhau mới đúng.Có điều hoàng đế đã nghĩ quẩn thế rồi, Vân Chiêu cũng phải làm trung thần một chuyến thôi, lần này y quyết tâm làm một chuyện khiến hoàng đế hoan hỉ, đó là xuất binh Quỳ Châu, dù sao lão bà đáng thương của y còn đang thu nhận nạn dân ở đó.“ Nếu chỉ giữ Quỳ Châu, 2000 binh mã là đủ rồi, vương gia chờ chút, bản quan sẽ truyền lệnh Vân Hổ suất lĩnh 2000 binh mã bản bộ Vân thị, lập tức xuất chinh Quỳ Châu, nhất định không cho hai đám tặc khấu hợp binh ở Thục, nếu có sai sót gì sẽ mang đầu tới gặp.”Tần vương nghe vậy lệ rơi ròng ròng, nắm tay Vân Chiêu:” Bản vương sẵn lòng chi 5 vạn đồng bạc làm quân nhu cho đại quân.”Vân Chiêu cũng khóe mắt đỏ hoe, nắm tay Tần vương: “ Bản quan nhất định không làm nhục sứ mệnh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui