Trong người Kiến Châu, người có vũ lực cường đại nhất mãi mãi là dã nhân trong rừng đen.Chính vì có những người này, đội xung phong phi giáp nhân cường hãn nhất trong quân đội Kiến Châu chủ yếu do những dã nhân này tạo thành.Nòng cốt của quân đội Kiến Châu cơ bản là a cáp chịu trách nhiệm lấy tính mạng bản thân tiêu hao vũ khí trang bị địch và vận chuyển hậu cần thường ngày, phi giáp nhân xung phong đánh tan địch, về phần kỳ đinh, bọn chúng chịu tỉ lệ tổn thất thấp nhất, vì cơ bản chúng ở vị trí chỉ huy.Hàn Lăng Sơn từ khi có được thân phận kỳ đinh Tương Lam Kỳ, đồng thời cũng có tư cách tới rừng đen bắt dã nhân bán cho các vương gia.Thông thường người Kiến Châu chỉ cần dã nhân cao hơn bánh xe, kẻ già yếu phụ nhân không giá trị lợi dụng thì không để ý.Nhưng một khi nam nhân trưởng thành trong các bộ lạc nhỏ bị bắt đi, những người còn lại chỉ còn đường chết đói, chết rét ở Liêu Đông băng thiên tuyết địa mà thôi.Dã nhân toàn là thợ săn, họ lấy săn bắn để mưu sinh, đây là phương thức sinh hoạt rất mong manh, do đi săn có rất nhiều biến cố không xác định, chuyện bữa đói bữa no là bình thường.Tuổi thọ dã nhân khó mà hơn được 40, đó là kết quả quanh năm tranh đấu ác liệt với trời đất.Người Kiến Châu cứ tới mùa đông lại vào rừng đen bắt dã nhân bổ xung quân đội của mình, chỉ có lúc này dã nhân mới ngoan ngoãn sống trong cái lều nhỏ làm bằng da hươu, vỏ cây làm thành.Hàn Lăng Sơn dẫn hơn trăm bộ hạ vào rừng đen đã một tháng rồi, tới hôm nay thu hoạch của họ không tốt lắm, chỉ bắt được chín dã nhân mà thôi.Chín tên dã nhân này đều rất hung hãn, vốn là có mười cơ, một tên trong đó chứng kiến thê tử mình không may bị Đa Long đâm thủng bụng, liền quyết đoán húc đầu vào cành cây nhọn hoắt như chùy thủ chết luôn.Điều này khiến Lão A Cổ vô cùng tức giận, lấy roi đánh Đa Long một trận tơi bời, đương nhiên không phải vì Đa Long làm chuyện vô nhân tính, mà ông ta tiếc vàng thôi.Qua chuyện đó Hàn Lăng Sơn xác định được dã nhân kỳ thực không phải dã nhân, vì họ có tình cảm sinh mạng, còn coi trọng nhà cửa người thân hơn cả người Kiến Châu.Đám người Kiến Châu vì kích thích dã tính của dã nhân, bắt đầu tàn sát dã nhân già yếu phụ nhân trẻ nhỏ không cần.
Hiệu quả nhanh chóng thể hiện ra, có vô số dã nhân bắt đầu phát động báo thù họ.Phá hủy đi những cạm bẫy do dã nhân bố trí có thể gây sát thương cho họ, dã nhân dùng vũ khí thô sơ căn bản không thể gây tổn hại tới những võ sĩ mặc thiết giáp.Thế là dã nhân bọn họ bắt được ngày một nhiều, vì thế dã nhân tới giải cứu đồng bào ngày một nhiều.Muốn tìm được những thợ săn thích độc hành lại xuất quỷ nhập thần này vốn vô cùng khó khăn, giờ đám dã nhân này lại chủ động dâng tới tận cửa, đối với bộ nô đoàn mà nói, đây là chuyện tốt.Mới đầu Lão A Cổ không đồng ý chọc giận dã nhân quá mức, giờ bội phục Tô Hợp Thái sát đất.Bởi thế cùng với số lượng dã nhân bắt được tăng lên, đám người Lão A Cổ cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, đi tới đâu là thây chất đầy đất tới đó.Khi bắt được 100 dã nhân, Lão A Cổ cho rằng thế là đủ rồi, có thể đi đổi vàng với các vương gia rồi.
Tô Hợp Thái lại không hài lòng, hắn cho rằng trong mùa đông dài dằng dặc này, nếu không bắt được 500 dã nhân thì đó là hành vi cực kỳ thất bại.Dùng vòng cổ rèn bằng sắt đủ trói buộc đám dã nhân phát cuồng, cho dù số lượng dã nhân có hơn cả số người bộ nô đoàn cũng không sao, họ không cần đảm bảo sức khỏe của đám dã nhân, chỉ cần giữ bọn chúng còn sống là có thể đổi tiền.Mà đám dã nhân đã trải qua đào thải này có sức sống kinh người.Vì thế dưới sự kiên trì của Tô Hợp Thái, đám người họ lại loanh quanh trong rừng thêm nửa tháng, cho tới khi dùng hết vòng sắt, đáng tiếc là số dã nhân chưa đủ 400, kém quá xa kỳ vọng của Tô Hợp Thái.“ Lần sau nên mang theo nhiều vòng sắt hơn.
“ Hàn Lăng Sơn chặt đóa hoa trên cây bạch dương ném vào gùi, đây là loại thuốc tốt:Lão A Cổ vất vả hái bông hoa từ cây bạch dương khác, thở hồng hộc nói: “ Chúng ta phải rời núi thôi.”Hàn Lăng Sơn vỗ mạnh lên cái cây mọc thẳng đứng trước mắt: “ Ta thích khu rừng này.”“ Vậy thì đợi chúng ta có đủ tiền tài, mua một số nữ nhân, tới đây lập nên bộ tộc mới.”“ Vậy thì chúng ta phải kiếm nhiều tiền hơn nữa mới được, giờ chúng ta mới có hai người có thân phận, cần nhiều hơn nữa.”Lão A Cổ đã tính toán chuyện này lâu rồi:” Ít nhất phải có 8 người, như thế chúng ta mới là một tá lĩnh hoàn chỉnh, đợi chúng ta tổ chức được tá lĩnh, một khi kỳ chủ điểm tướng xuất chinh, chúng ta có thể tham dự, lấy lại vinh diệu thuộc về chúng ta.
Nữ tử người Trung Nguyên hơn quan ngoại nhiều lắm, ôm trong lòng cứ trơn là, từ khi Hán Nô của ta bị tước đoạt, lâu lắm rồi ta không được hưởng thụ nữ nhân tốt như thế.”“ Yên tâm đi, sau này ngươi sẽ còn được hưởng thụ những thứ tốt hơn nữa.” Hàn Lăng Sơn cười híp mắt nhìn đám dã nhân bị cưỡng chế vác thân cây tiêu hao thể lực:” Nếu như có thể biên luyện toàn bộ bọn chúng vào tá lĩnh của chúng ta thì tốt quá.”Lão A Cổ lắc đầu ngay:” Với nhân số của chúng ta, tối đa có thể thu nạp mười tên, vượt quá số đó chúng sẽ gây bạo động.”Vì bắt số dã nhân này bọn họ tổn thất 11 người, ngoài ra có 6 người bị thương tàn, cho ăn uống no say tiễn lên đường nốt, Hàn Lăng Sơn nhìn khu rừng này lần cuối hạ lệnh:” Rời núi thôi.”Lão A Cổ liền lấy tù và đeo ở cổ ra thổi một hơi dài trầm bổng, người Kiến Châu phân tán khắp nơi phòng thủ từ từ tập hợp lại.Dẫm lên tuyết ngập quá gối, đi đúng nửa tháng mới rời được khỏi khu rừng, khi nhìn thấy bình nguyên cả người lòng dạ sắt đá như Hàn Lăng Sơn cũng phải thở phào, những người khác nhảy nhót hò reo.Ở trong rừng đen thì người Kiến Châu ít nhiều sợ hãi dã nhân, giờ tới bình nguyên rồi, cả Lão A Cổ vốn ôn hòa với dã nhân nhất cũng lộ ra răng nanh của mình, lệnh ra sức hành hạ dã nhân, danh nghĩa là huấn luyện.Hàn Lăng Sơn mỗi ngày dùng tiếng Kiến Châu lải nhải không ngớt với một tên dã nhân trầm mặc ít nói, đám dã nhân này tựa hồ không hiểu hắn nói gì.
Nhưng mỗi khi Hàn Lăng Sơn quay lưng đi, ánh mắt của tên dã nhân đó đều nhìn chằm chằm vào đoản đao bên hông của Hàn Lăng Sơn.Tên dã nhân đó là kẻ hung hãn nhất trong số những dã nhân mà đám Hàn Lăng Sơn bắt được, chỉ riêng bắt kẻ này, cho dù Hàn Lăng Sơn bố trí chu đáo, vẫn chết sáu người bị thương bảy người.Sau khi tên này bị bắt, Hàn Lăng Sơn cảm giác rõ ràng dã nhân tấn công bọn họ yếu đi nhiều, đánh bừa đánh bãi chẳng có tí tổ chức nào, lại còn dễ bị mai phục.Nói cách khác, kẻ này chính là thủ lĩnh dã nhân.Giờ đã vào tháng 2 rồi, ở Liêu Đông vẫn chưa thấy có chút không khí mùa xuân nào, màu trắng vẫn là màu sắc chủ đạo ở trên mảnh đất này.Hôm nay Hàn Lăng Sơn lại tới bên cạnh tên dã nhân đó, chơi đùa thuốc nổ dưới sự chú của tên dã nhân đó, trước tiên hắn dùng lửa đốt cháy nhúm thuốc nổ, sinh ra lửa và khói đậm.Sau đó Hàn Lăng Sơn cho thuốc nổ vào một cái bình, cắm dây dẫn cháy, châm lửa ném ra xa, đợi dây dẫn cháy hết, cái bình kia nổ tung ...!Những tên dã nhân khác đều run sợ ôm đầu nằm xuống đất, chỉ có tên dã nhân trầm mặc này nhìn không chớp mắt, lộ vẻ tò mò lắm..