Minh Thiên Hạ


Ba Đức cảm giác mình sắp chết rồi, người bên cạnh hắn mỗi ngày một ít mà thủy thủ Hà Lan đối diện thì càng lúc càng đông, bọn chúng có thể hình cao lớn gấp đôi người Nam Dương bọn họ, râu tóc bọng chúng đỏ rực, trông như quỷ dữ.

Khi hai tay hắn tê rần sắp không nhấc lên được nữa thì thuyền lớn dưới chân rung chuyển, sàn thuyền bên trái chớp mắt sụp xuống làm vòng vây quanh hắn mất một nửa.

Không, không phải là sụp xuống mà là bay lên, chỉ thấy lỗ hổng lớn, nước biển đang tràn vào, thuyền này chìm cái chắc rồi, hắn vội vàng tóm lấy sợi dây thừng, bất chấp tất cả đu đi.

Phải rời thuyền ngay, nếu không lúc chìm xuống, khả năng tạo thành xoáy nước cuốn mọi thứ xung quanh xuống đó.

Khi thân thể lên tới mức cao nhất, Ba Đức hét lớn buông tay, xung quanh toàn thuyền và thuyền, nhưng không ai để ý tới hắn.

Ùm! Ba đức rơi xuống biển, vơ lấy một ván gỗ vụn, vừa nhô đầu nhô đầu lên định thở thì bị một bóng đen khổng lồ bao phủ.

“ Không! ….

” Ba Đức tuyệt vọng chui luôn vào biển, tìm sống trong đất chết:Hai chiếc quân hạm bắn lẫn nhau ở khoảng cách mười trượng, trong khoảng cách này bất kể là loại đạn pháo nào cũng có thể gây cho đối phương tổn thất lớn.

Mạn thuyền nát vụn, ánh lửa chớp lên hồi, đến mặt biển tựa hồ bị cuộc chiến đánh thức, sóng biên lên tục nhấp nhô dập dềnh.

Chiến đấu khoảng cách gần mang lại tiện lợi lớn cho hải tặc Lam Điền, bọn họ áp đảo về số lượng, áp đảo cả về hỏa khí tầm gần, ba chiếc chiến hạp Tạp Lạp Khắc nối nhau rơi vào tay hải tặc Lam Điền, chiếc thương thuyền vũ trang ở cuối cùng đội ngũ thấy tình thế quá rõ ràng mang theo khói đen, dốc sức chạy về cửa eo biển Mã Lục Giáp.

Có điều nhìn buồm cháy rừng rực, chúng không thể chạy xa.

Một chiếc chạy rồi, hai chiếc thương thuyền vũ trang bị trọng thương khác không bỏ chạy, một chiếc trong đó bất chấp đang bốc cháy, quyết đoán áp sát chiếc chiến hạm Tạp Lạp Khắc duy nhất sót lại, dùng thân thuyền che chắn hỏa pháo của hải tặc Lam Điền.

Bị trọng pháo oanh kích, cái thuyền đã chẳng còn hi vọng gì đó bị bắn tan tành, thuốc nổ còn lại trong khoang thuyền không chịu nổi nhiệt độ cao nổ tung, sau tiếng nổ, mảnh vụn bị sóng chấn động hất văng khắp nơi.

Hàn Tú Phân đã quay về chiếc Lam Điền, chiếc thuyền này cũng tổn hại nghiêm trọng, mạn thuyền toàn lỗ, may mà đa phần ở trên mực nước, đám hải tặc đang bận rộn vá thuyền.

Nhìn qua kính viễn vọng, Hàn Tú Phân nhìn thấy Vương Thông, Lôi Áo Ny đang một trái một phải truy đuổi thuyền nhỏ linh hoạt của thổ dân, tuy liên tục có tên bắn tới, nhưng với hai chiếc thuyền lớn thì mấy mũi tên đó chẳng có nghĩ lý gì.

Bọn họ chẳng thèm dùng hỏa pháo, điều chỉnh nỏ lớn, bắn từng phát xuyên thấu thuyền nhỏ, đám thổ dân liều rồi, ném lớp ngụy trang đi, châm lửa biến từng chiếc thuyền nhỏ thành ngọn đuốc thuận theo hải lưu lao tới thương thuyền vũ trang.

“ Triệu hồi Lôi Áo Ny và Vương Thông, dây dưa với đám đó không có tác dụng gì hết.

”Hai chiếc thương thuyền vũ trang chuyển hướng, lần này bọn họ thuận hải lưu nhanh chóng rời xa những chiếc thuyền bốc cháy, gia nhập cuộc chiến đã tới hồi kết.

Người Hà Lan vẫn đang ngoan cường chống trả, khi bọn họ sai lầm cho rằng mình ưu thế thể hình lẫn khải giáp và kỷ luật, giáp chiến mạnh hơn hải tặc mình trần thì cuộc chiến này đã ngả về hướng không thể dự báo rồi.

Khi phía Lam Điền dùng lượng lớn đoản súng, nỏ cung, thủ lôi, đánh giáp lá cà mà người Hà Lan luôn kiêu ngạo mất đi uy hiếp.

Ở trận chiến này, hải tặc Lam Điền dùng hỏa pháo kém xa người Hà Lam, chiến thuyền cũng thua về tốc độ, tính năng lẫn độ lớn, nếu như không phải cuộc chiến diễn ra ở nơi hẹp nhất của eo biển Mã Lục Giáp mà ở đại dương bao la, chiến hạm Hà Lan sẽ truy đuổi bắn nát từng chiến thuyền một của hải tặc Lam Điền mà không chút tổn thất.

Bọn họ bị chiến công huy hoàng cùng uy danh hiển hách của Hàn Tú Phân đánh lừa rồi, bọn họ cho rằng đối diện với đám hải tặc còn nguy hiểm hơn cá mập, giỏi điều khiển thuyền hơn cả thủy thủ, không biết rằng chủ lực của Hàn Tú Phân lại đa phần là đám sơn tặc ra biển chưa lâu.

Trên chiến trường một sai lầm nhỏ cũng có thể phải trả giá đắt, huống hồ là sai lầm chí mạng như vậy.

Khi hai chiếc thuyền của Lôi Áo Ny và Vương Thông quay lại, người Hà Lan ngoan cố kháng cự cuối cùng cũng có kẻ đầu hàng, tiếp đó thuyền trưởng râu trắng thồi tù, cờ trên cột buồm hạ xuống.

Đám thủy thủ đang chiến đấu buông vũ khí ngồi xuống, ngồi trên sàn thuyền, người châm thuốc lá, người thì uống rượu.

Thua rồi, tiếp theo là đón nhận vận mệnh là được.

Biển khơi chưa bao giờ nhân từ với ai, thắng thua là chuyện chỉ có thượng đế mới điều khiển được, là thủy thủ, chiến sĩ, chỉ cần phụ trách chiến đấu thôi.

Giờ thượng đế muốn họ thua, đó là ý muốn của thần.

Khi mà hải tặc Lam Điền khống chế hoàn toàn những chiếc thuyền rách nát kia chỉ Hàn Tú Phân nhận ra, mình chỉ còn lại ba chiếc thuyền có khả năng chiến đấu.

Sáu chiếc hắc ngư thuyền chỉ có hai là đang nổi trên mặt nước, bốn chìm nghỉm, ba chiếc thương thuyền vũ trang Hà Lan tuy chưa chìm, song chỉ miễn cưỡng nổi được nữa thôi, không di chuyển được nữa rồi.

Ba chiếc còn chiến đấu được là kỳ hạm Lam Điền cùng hai chiếc thuyền của Lôi Áo Ny, Vương Thông, do chỉ đánh nhau với thuyền nhỏ của thổ dân.

Chiếc thuyền vũ trang duy nhất đào tẩu được chạy không được bao xa, do không dốc sức dập lửa, đến khi lửa cháy quá mạnh thì không thể khống chế được nữa, một quả cầu lửa bùng lên đằng xa, chẳng còn gì nữa.

Ba Đức leo từ dưới biển lên nổi cơn lôi đình, muốn giết tất cả tù binh báo thù, lập tức bị Hàn Tú Phân đánh ngất, trận chiến này bọn họ tổn thất gần 2000 người.

Hàn Tú Phân xem từng chiếc thuyền, cũng đi thăm thương binh, với tình hình này, hạm đội rách nát của nàng không thể về đảo Thiên Đường được nữa, phải ở lại đây tiền hành tu sửa.

Vì thế Ba Đức sau khi tỉnh lại liền ngồi chiếc thuyền nhỏ gắn cờ trắng đi tìm Mặc Hãn Mặc Đức vương thương lượng.

Dù sao thì không có người Hà Lan chống lưng, Mặc Hãn Mặc Đức vương không làm gì được họ, mà họ cũng đang ở tình thế tồi tệ, vậy phải chung sống hòa bình thôi.

Lần này Hàn Tú Phân đưa ra điều kiện mà Mặc Hãn Mặc Đức vương không thể từ chối, đó là chia tù binh và hỏa pháo Hà Lan thu hoạch được cho hắn một nửa.

“ Ba Đức lần này chết khá nhiều thủ hạ, có vẻ đã sinh lòng bất mãn với chúng ta, cho rằng cô cố tình để hắn đi đầu nạp mạng, đại đương gia sao còn phái hắn đi tìm Mặc Hãn Mặc Đức đàm phán chứ?” Lưu Minh Lượng nghe tin Ba Đức được phái lên bờ, vội bỏ công việc dang dở chạy tới hỏi:Hàn Tú Phân đang ngồi trên ghế khép mắt nghỉ ngơi:” Không để hắn đi tìm Mặc Hãn Mặc Đức, ta lấy cớ gì để Ba Mông thay thế hắn?”Ba Đức, Ba Mông đều là đệ đệ của tên Ba Lý bị xử tử do tạo phản ở đảo Thiên Đường lần trước, lần đó chúng không ở trên đảo, nên không tham gia cuộc phản loạn đó nên thoát chết.

Đám người này dùng thì dùng, nhưng cơ bản lòng trung thành của chúng là không có, khi mạnh thì chúng khúm núm, khi thất thế là chúng liền trở mặt.

Mà giờ chính là lúc bọn họ suy yếu.

“ Vậy sao chia nửa người Hà Lan và hỏa pháo cho Mặc Hán Mặc Đức, nếu như vũ trang cho hắn, chúng ta ở nơi đây không phải càng thêm nguy hiểm sao?” Lưu Minh Lượng khó hiểu với những quyết định của Hàn Tú Phân, tuy hắn và Trương Truyền Lượng đã bị nàng đoạt quyền, nhưng hắn thấy mình cần có trách nhiệm giám sát nữ nhân điên này không vì bản thân mà làm tổn hại lợi ích huyện Lam Điền:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui