Minh Thiên Hạ


“ Đúng thế đấy ạ, chuyết kinh từng đọc sách, để đứa bé này đọc sách là nguyện vọng cả đời của nàng.” Lê Hùng chỉ sợ mất cơ hội đi học của nhi tử, vẻ mặt đau khổ nói như thể đó là di nguyện của lão bà hắn, không cho con được đi học thì chết không nhắm mắt vậy:Hoàng Quý không để ý hắn nói thật hay giả, xoa đầu Lê Thành: “ Tới thư viện Ngọc Sơn đi, ở đó không cần tiền học, lại còn được cho ăn ở, chỉ cần trẻ nhỏ có lòng học tập là được.”Lê Hùng kinh ngạc: “ Trên đời cò có nơi như thế sao?”“ Có chứ, ta tới từ nơi đó mà, năm xưa có người dùng 40 cân kê mua ta về, cho ta đọc sách, cho ta cơm áo, dạy ta đạo làm người.

Sau khi lớn lên, tiên sinh cho rằng ta thích hợp dạy học, nên giữ ta lại thư viện.”“ Nếu như thế, vì sao tiên sinh lại tới Hán Trung?”Hoàng Quý mỉm cười:” Có người cho rằng trẻ nhỏ ở thư viện vì cuộc sống sung túc mà không biết tiến thủ nữa, nên giảm bớt hạn ngạch nhập học của trẻ con Quan Trung, nhường hạn ngạch cho những đứa bé thực sự có lòng cầu tiến, muốn làm chút việc cho thiên hạ này, đây là chuyện tốt đấy!”Lê Thành mắt khấp khởi niềm vui, nhưng khi nhìn sang cha mình, ánh sáng trong mắt nó dần biến mất.Hoàng Quý nhìn cảnh đó lại càng thêm vui mừng, đứa bé này khá lắm, có tương lai, chỉ Dương Hùng: “ Ngươi nợ hắn 50 cân gạo trắng phải không?”Lê Thành gật đầu, trong ký ức xa xôi của hắn, khi nơi này còn có quan viên, còn có đại hộ, 50 cân gạo, trả cả đời không hết, đám địa chủ tham lam, một khi vay của bọn chúng, chúng có cách làm ngươi mãi mãi phải nợ chúng.Hoàng Quý nghiêm mặt:” Không phải đâu, ngươi nợ chủ nhân huyện Lam Điền 50 cân gạo, số gạo đó không mua thân thể ngươi, mà mua một cơ hội có thể cứu vớt loạn thế.

Nhận ơn giọt nước báo đám cả dòng sông là đại bản sắc của đại trượng phu chúng ta.”“ Chủ nhân huyện Lam Điền không cần ngươi trả ngài 50 cân gạo, mà ngài muốn ngươi trả lại cho mảnh đất đời đời nuôi nấng chúng ta gấp trăm lần nghìn lần.

Như thế mới không uổng chúng ta tới thế gian này một chuyến, không uổng danh học sinh thư viện Ngọc Sơn.”“ Thư viện Ngọc Sơn sao ...” Lê Hùng lẩm bẩm tựa hồ khơi lên ký ức sâu xa , hình như hắn nghe thấy cái tên đó ở đâu rồi:Hoàng Quý xoa đầu tròn tròn to quá khổ của Lê Thành đang ngây người ra:” Nếu đồng ý, ngươi sẽ tới vùng tây bắc gió cát tiếp nhận mài rũa, dần trưởng thành trong gian khổ, tám năm sau học thành tài, thiên hạ này tuy lớn, nhưng muốn đi tới đâu cũng được, thế nào, muốn đi không?”Lê Thành lần nữa mặt bừng sáng, những lời của Hoàng tiên sinh làm nó vô cùng kích động, ngẩng đầu lên nhìn quanh, nếu được học bản lĩnh của thư viện nó sẽ trở về giúp cha mẹ và muội tử, trả lời dứt khoát: “ Tiên sinh, cháu muốn đi.”Hoàng Quý rất hài lòng, sở dĩ cho rằng Lê Thành là hạt giống không tệ vì đứa bé vì nhìn thấy bóng dáng của học sinh thư viện những khóa đầu trong mắt nó, đứa bé này rất ý chí, có chủ kiến, mà chủ kiến đó ít nhiều có lý.Từ việc nó bán bản thân, thằng bé này ít nhất có hai cách ứng phó với chuyện này, một là bỏ chạy, hai là nhẫn nại.Nếu như chẳng phải Dương Hùng là một người tốt mà muốn bóc lột đến chết thằng bé này thì tương lai nó có tỉ lệ cao thành đầu lĩnh đạo tặc mới ở Hàn Trung, sau đó bị quân đội Lam Điền bắt được chém đầu.Đó là điều chắc chắn, giống như việc Từ Ngũ Tưởng vừa mới xử tử 121 tên tặc khấu ở ngoại thành Nam Trịnh.Lao ngục đã dọn trống rồi, nhưng Từ Ngũ Tưởng cho rằng, chẳng mấy chốc sẽ bị tặc khấu các nơi áp giải tới chất đầy mà thôi, thế nên lần này chẳng phải là lần cuối cùng.Giết người không phải là sở trường của Từ Ngũ Tưởng.Trước kia khi hắn làm việc bên cạnh Vân Chiêu thì việc kiểu này đều có Tiền Thiểu Thiểu lo liệu, ở trong đại thư phòng không bao giờ ngửi thấy mùi máu tanh.Giờ thì toàn thân hắn đầy mùi máu, làm hắn chỉ muốn nôn.Trở về hậu trạch của huyện nha Đại Minh vốn đã bỏ hoang nhìn năm, Từ Ngũ Tưởng mệt mỏi nói với thê tử đang thêu thùa: “ Lấy cho ta bộ y phục để thay.”Tiểu cung nữ ngây ngô năm nào, nay đã có vài phần dáng vẻ quý phụ, mau chóng mở rương lấy cho trượng phu bộ y phục khô, cái mũi nhỏ hít hít mấy hơi nhăn mặt nói: “ Hôm nay chàng lại giết người rồi sao?”“ Ừ, trước kia cứ cho rằng sau khi giết hết thổ hào quan viên, chúng ta sẽ có một tờ giấy trắng, lúc đó có thể vẽ bức tranh thật đẹp lên đó.

Ai ngờ giết đi cường hào cũ, ác bá mới vội vàng nhảy ra, bọn chúng cho rằng hiện giờ là thời cơ tốt thay triều đổi đại, chúng muốn tranh thủ đoạt lấy quyền lực thôn quê, hoành hành ngang ngược.”“ Vậy thì nhất định phải giết người sao? Không có cách nào khác à?”Từ Ngũ Tưởng đã thay xong y phục mới sạch sẽ, người cũng thấy thoải mái hơn, nắm lấy tay thê tử:” Ta cũng mong là có, nhưng mà thử nửa năm trời, thử đủ mọi cách rồi, mềm mỏng rồi, khuyên nhủ rồi, nhưng công tác của lý trưởng chẳng thể tiến hành tiếp được.”“ Ở nông thôn, quan niệm gia tộc thâm căn cố đế, tư tưởng hạn hẹp, dệt thành mạng lưới chặt chẽ, bất kỳ ai xâm nhập vào đều khiến người ta căm ghét.

Các triều đại đều mang tư tưởng hoàng quyền không xuống hương thôn, huyện Lam Điền thì khác, chỉ cần là bách tính thì đều phải chịu ước thúc pháp luật, những kẻ tự coi mình cao hơn người một bậc kia, pháp luật chưa triển khai đã phạm pháp, ta chỉ còn cách giết người, hi vọng kẻ sau nhìn đó làm gương biết sợ.”Tiểu cung nữ pha cho hắn một chén trà:” Chàng sao không ở lại đại thư phòng, nơi đó là trung xu? Ít nhất không phải suốt ngày phiền muộn thế này.”Từ Ngũ Tưởng đặt mạnh chén trà lên bàn, nổi giận một cái làm vết rỗ trên mặt đỏ lên, thực sự có tác dụng trấn thần nhiếp quỷ:” Chẳng lẽ phu quân nàng làm việc chỉ vì muốn làm quan?”Bình thường được nuông chiều hơi quá rồi, cung nữ không sợ Từ Ngũ Tưởng, ưỡn ngực lên:” Làm thủ lĩnh bí thư giám tốt đẹp thì không chịu, lại xuống chỗ nghèo khó thế này làm quan địa phương gì chứ, có phải là chàng chọc giận huyện tôn, nên mới đuổi chàng ra đây không?”“ Nàng biết gì chứ, ta điều động bình thường, Dương Hùng mới là chọc giận huyện tôn.” Từ Ngũ Tưởng xua tay, đem hắn so với tên Dương Hùng đó thật thái quá:Cung nữ thê tử chỉ nói vậy thôi, nàng ở huyện Lam Điền một thời gian cũng hiểu nơi này người có tài được trọng dụng, không cần quá lo chuyện quan chức của phu quân.Chỉ là từ Quan Trung phồn hoa tới Nam Trịnh hẻo lánh với nàng mà nói thay đổi quá lớn, khiến nàng nhớ lại cảm giác năm xưa bị đuổi khỏi hoàng cung tới Quan Trung.Thêm vào nhớ ba đứa con ở nhà, lòng càng bất an.Từ Ngũ Tưởng thấy thê tử không nói gì nữa, giọng cũng dịu xuống: “ Nếu nàng nhớ các con thì cứ về Quan Trung đi, không cần thiết ở đây cùng ta chịu khổ.”Cung nữ thê tử bóp vai cho hắn:” Chàng mới là người quan trọng nhất, chỉ cần có chàng, thiếp và các con mới có cuộc sống tốt đẹp, chàng mà ngã xuống đó, cái nhà này cũng sập.”Từ Ngũ Tưởng phấn chấn tinh thần:” Được, vậy nàng ở lại Nam Trịnh, xem phu quân nàng biến Hán Trung nghèo khó thành nơi bừng bừng sức sống ra sao.”“ Phu quân, chàng nói xem huyện tôn sao không phái đại quân quét sạch thiên hạ, nếu ra tay sớm thì giờ đã công phá được hoàng cung rồi.

Tới khi đó thiếp dẫn chàng tới Y Lan điệ năm xưa thiếp làm việc, thiếp còn dán phù văn ở cây bách trước Y Lan điện mong đợi phu quân tương lai, nghe đám Nghi nương nói, phù văn của thiếp bị sâu cắn, nên cưới tên mặt rỗ như chàng ...”“ Nói linh tinh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui