Đại quân của Lý Hồng Cơ tụ tập ở Lưu Châu, phân tích từ góc độ quân sự, mục tiêu xâm nhập tiếp theo của hắn là Ứng Thiên phủ gần trong gang tấc.Lúc này Ứng Thiên phủ dưới kế hoạch của đám Chu Quốc Bình đã phát động Bạch Liên giáo làm phản, tiến độ chỉ thiếu một chút thôi, có cái tà giáo căn cơ rất sâu ở Ứng Thiên phủ này, không khó thanh trừ thổ hào địa phương.Nếu để đại quân Lý Hồng Cơ kéo tới, vậy không còn là thanh trừ thổ hào thân sĩ nữa, mà là biến Ứng Thiên phủ phồn hóa thành địa ngục trần gian.Nơi này cần được tiếp nhận hoàn chỉnh chứ không phải là hủy diệt rồi xây dựng lại.Vân Chiêu có thể lập nên một huyện Lam Điền, nhưng không thể xây dựng lại một thành Trường An, hoặc một thành Nam Kinh thứ hai, có những thứ bị phá hỏng là tổn hại vĩnh viễn.Căn cơ thống trị của Đại Minh ở vùng thôn quê rộng lớn, mà không phải là thành thị, thành thị với vương triều Đại Minh mà nói chỉ là cỗ máy chính trị thống trị và tước đoạt tài phú của nông thôn.Mỗi lần thay đổi triều đại, những người lo lắng nhất là thương nhân chứ không phải nông dân.Bạch Liên giáo có thể phát động cuộc bạo động bị khống chế, những con sói này có thể ăn thịt con cừu không nên tồn tại, để lại những con cừu hữu dụng.Lý Hồng Cơ thì khác, hắn là châu chấu, sẽ ăn hết mọi thứ trên đường đi, kể cả tích góp ngàn năm của Nam Kinh, một thứ chỉ biết phá hoại, bởi thế không cần biết lịch sử đánh giá công tội Lý Hồng Cơ ra sao, Vân Chiêu chỉ có một cảm giác với người này, đó là căm ghét tới tận xương.Nếu như người của huyện Lam Điền rút khỏi Sơn Đông, Hà Bắc, Thuận Thiên phủ, những mảnh đất đó sẽ không thể nào chịu đựng được sự thống trị đen tối của triều đình, anh hùng hảo hán sẽ lũ lượt dựng cờ nổi dậy.Đám người Lý Hồng Cơ rất có tâm đắc trong việc tạo phản.Một khi những nơi đó bắt đầu thối nát, lấy cái tính thích thịt thối của bọn chúng, chẳng bao lâu sẽ phái ra lượng lớn người tới, những cuộc bạo động nhỏ lẽ sẽ thành tạo phản có tổ chức.Tới khi đó Lý Hồng Cơ sẽ bỏ Ứng Thiên phủ luôn phòng bị mình, nhắm thẳng vào Thuận Thiên phủ, nới đó có mục tiêu quan trọng hơn ...!Sùng Trinh hoàng đế.Mục đích tối cao của tạo phản là kéo hoàng đế xuống ngựa.Nếu như Lý Hồng Cơ làm được việc này, danh vọng của hắn sẽ tăng vọt, tự giác thành lãnh tụ của tất cả kẻ tạo phản.Công phá kinh thành, giết chết hoàng đế, đăng cơ xưng đế là kế hoạch của đám người vẫn mang ý thức tiểu nông đó.Khởi nghĩa nông dân luôn luôn rơi vào vòng tròn quái ác, chưa xưng đế thì kẻ nào kẻ nấy kiêu dũng thiện chiến, xưng đế rồi là lập tức biến thành đống rác rưởi.
Minh thái tổ là người duy nhất thoái khỏi vòng tròn ác tính đó.Còn về phần Lý Hồng Cơ, hắn không thể là ngoại lệ.Đó là kết luận của thư viện, cho nên Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu, Đoàn Quốc Nhân đều đã mất kiên nhẫn với việc ngồi nhìn Lý Hồng Cơ hoành hành rồi.Bọn họ không muốn nhìn hắn phá nát tất cả mọi thứ, huyện Lam Điền không thể xây dựng lại nhiều thứ như thế.Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu muốn tăng cường phát triển ở Lĩnh Nam, Đoàn Quốc Nhân muốn từng bước nối liền các vùng lãnh thổ huyện Lam Điền chiến lĩnh với nhau.Bỏ qua yếu tố lịch sử, đơn giản nhìn vào tình thế thì Vân Chiêu không thể từ chối yêu cầu hết sức hợp lý đó.Dù sao thì Sùng Trinh đã xui xẻo lắm rồi, có xui xẻo thêm nữa cũng chẳng là gì.….
…..Buổi sáng ở huyện Lam Điền luôn bắt đầu bằng bát súp cay, hoặc là bát canh thịt cười, ăn tới nóng hầm hập vốn nên khệnh khạng bước đi, nhưng mà họ không dám.Đường phố vừa được rửa qua kết một lớp băng trắng, cho nên ai nấy đi đứng đều phải cẩn thận, nếu không là ngã lộn cổ.Biết làm sao được, hất nước sạch ra đường là chuyện làm ăn, ngày nào không hất thì không có tiền công.
Cho nên thà để cho mặt đất kết băng, người Quan Trung cố chấp như lừa cũng nhất định phải hất nước ra đường.Ngã thì ngã chứ sao, có chết được đâu, không hất nước thì bà nương hài tử không có cái ăn, đó mới là chuyện lớn.“ Ngươi là lợn à?” Lý trưởng phụ trách nơi này tóm lấy người phụ trách hất nước quét đường chửi té tát:” Còn nữa, lá cây không rụng thì ngươi đi rung cây à? Đây là phong lá đỏ từ trong rừng lấy ra đấy, rung chết cây ngươi vào núi đào nhé.”Tài tử trong thư viện ra thích nhất con đường này, bọn họ vì thế không ngại bỏ nhiều tiền ra thuê phòng ở đây, khiến có người gọi đây là đường thư viện.“ Mặt đất có lá rụng sẽ bị trừ tiền công ...” Người kia khó xử lắm chứ, không có lá cây để quét thì không có tiền, lá rụng không quét cũng mất tiền mà:“ Ta mặc kệ, trên con đường chỉ cho phép lá đỏ, không cho phép có thứ rác khác, ngươi làm không tốt ta trừ tiền công.”Tiếng quát tháo của lý trưởng lẫn với tiếng húp canh thịt cừu, nhai bánh bao, nhai quẩy, nghe làm người ta phát thèm.Khi mặt trời nhô đầu lên, cửa hàng cửa hiệu lớn nhỏ đồng loạt mở cửa làm ăn.Đám hỏa kế tháo đèn lồng treo tối qua xuống, ván cửa cũng gỡ ra, cửa hiệu nào cầu kỳ lắp tấm kính sáng choang ở cửa sổ, cho ánh ban mai chiếu vào phòng.Vị trí mà ánh sáng đầu tiên chiếu vào nhất định là chỗ của chưởng quầy, lúc này chưởng quầy châm thuốc, pha một ấm trà, vừa uống trà vừa nheo mắt hưởng thụ thanh tĩnh hiếm có trong ngày.Một thớt khoái má chạy qua đường, nghe tiếng vó ngựa gấp gáp, lý trưởng đang mắng mỏ tên cấp dưới ngu ngốc lập tức dừng lại, mắt nhướng lên, đùng đùng nổi giận ra giữ đường chặn tên khốn dám thúc ngựa chạy giữa đường đó.Cao Kiệt nóng lòng về nhà, khó tránh khỏi chạy hơi nhanh, thấy cách đó không xa có người cầm chổi đứng giữa đường, khí thế một người giữ ải muôn người khó qua, hắn định lên tiếng quát ...“ Cút xuống ngựa nộp phạt đi.” Tên phía trước lên tiếng quát trước cả Cao Kiệt:Thân binh Cao Kiệt thấy thế cười hô hố thúc ngựa đi tới, một người tóm lấy đầu chổi, một người tóm lấy đuôi chổi, dùng chút sức là đã nâng tên ngu xuẩn ngăn cản tướng quân về nhà, ném vào đống lá cây chưa chuyển đi.Lý trưởng cuồng nộ lấy còi đeo cổ ra thổi, toét, toét, toét ...Thế là.Keng, keng, keng, keng ....!Tiếng chiêng la vang vọng, con phố buổi sáng yên tĩnh trong sáng sớm tức thì sôi trào, vô số nam tử cầm vũ khí đạp cửa xông ra khỏi nhà, có người chưa cả cài cúc áo, thoáng cái đã lấp kín lối đi.Cao Kiệt và đám thân binh không cách nào đi được nữa.Một thanh sam nam tử nhìn thấy Cao Kiệt thì nhíu mày, thu trường đao lại, chắp tay nói:” Hạ quan bí thư giám Trương Nguyên, bái kiến Cao tướng quân.”Bách tính nghe hai ba chữ Cao tướng quân thì xì xầm, thì ra là tướng quân Cao Kiệt vừa đại thắng ở thảo nguyên về đấy à, bảo sao ngông nghênh như vậy.
Từ ngày có Nhật báo Lam Điền, bách tính Quan Trung biết không ít tình hình thiên hạ, đương nhiên đa phần bách tính không biết chứ, nhưng đám thuyết thư tiên sinh rất nhanh nhạy, đem chuyện đọc báo bình luận thành tiết mục kiếm tiền, thậm chí còn hút khách hơn đống truyện kể nghìn năm chẳng đổi.Thế nên bây giờ bách tính ra đường mà không biết cảm khái vài câu tình hình thời sự thiên hạ bị người ta coi khinh.Cao Kiệt chỉ đám bách tính tay lăm lăm vũ khí:” Các ngươi muốn làm gì?”“ Hôm qua huyện tôn vừa mới hạ lệnh bí thư giám chuẩn bị lễ mừng công cho tướng quân, không ngờ tướng quân chưa được chúc mừng đã phải vào lao ngục hối lỗi.”“ Hừ, ta phạm tội gì?”Trương Nguyên ưỡn ngực đọc từng chữ:” Lam Điền luật viết ...!Cưỡi ngựa trước khi mặt trời mọc, vó ngựa phải bọc vải, không được nhiễu dân.
Phóng ngựa trên đường sau khi mặt trời mọc, nhốt xe tù ba ngày, phạt 300 tiền.”Cao Kiệt cười lớn, ngông nghênh nói:” Mỗ là đại tướng mới đại thắng trở về.”.