Minh Thiên Hạ


Tiễn Vân Tuệ dẫn hai đứa bé rời đại trạch viện, Vân Chiêu còn phái vài thân vệ đi cùng, biết nhiều người đang vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, quả nhiên vừa về đại sảnh của hậu trạch, Vân Nương đang đứng ngồi không yên, thấy nhi tử một cái, câu đầu tiên đã hỏi: “ Cao Kiệt thực sự không có vấn đề gì chứ?”Vân Chiêu khẳng định: “ Không đâu mẹ, chẳng qua là tự hắn nghi thần nghi quỷ mới sinh ra chuyện.”Vân Nương vỗ ngực thở phào:” Không chỉ Vân Tuệ nóng ruột, mẹ cũng lo lắm, một đại tướng biên ải vừa trở về liền bị giam vào đại lao, rất nhiều người cho rằng xảy ra chuyện gì, không có việc gì thì tốt rồi.”Thực ra Vân Chiêu cũng thở phào, rót cốc trà uống ngay:” May là không có gì, vừa là đại tướng quân lại là tỷ phu, có chuyện thì thật khó xử.”Vân Nương khẽ vỗ mu bàn tay nhi tử:” Con ta lòng mang thiên hạ, tất nhiên phải gánh trọng trách thiên hạ, khi cần ra tay chớ vì tình thân mà do dự.”“ Con biết, nhưng nếu xử lý viên mãn được thì tốt hơn, con không muốn biến mình thành cô gia quả nhân.”“ Thiên tử chẳng phải là quả nhân sao?”“ Đó là thiên tử cũ thôi mẹ, nhi tử của mẹ phải khác chứ, con sẽ là một thiên tử mới, trước nay chưa từng có.” Vân Chiêu ở trước mặt mẹ vẫn giống thằng bé ngày nào, vỗ ngực nói:“ Í, vậy thiên tử mới chuẩn bị làm thế nào đây.”“ Tất nhiên là phải đi xe lớn, quất roi dài, bắt thương long, san núi lẩm biển, tuốt kiếm rạch trời, cắt vạn dặm Tuyết Sơn để nhân gian nóng lạnh giống nhau ...Vân Nương biết nhi tử ba hoa vẫn cười rạng rỡ, làm mẹ ai chẳng thích nhìn con mình tràn trề tự tin, cho dù là khoác lác, bà cũng coi là thật, đồng thời còn vì thế đưa ra vô số kết luận huy hoàng.Đã ba năm rồi Vân Nương không đánh Vân Chiêu nữa, đó là biểu hiện nàng ngầm thừa nhận nhi tử đã trưởng thành.Dỗ cho mẹ cười vui vẻ yên tâm trở về phòng ngủ trước, Vân Chiêu mới về tiểu viện tử của mình, tranh đấu giữa Phùng Anh và Tiền Đa Đa đã bước lên tầm cao mới, từ đấm đá chân tay biến thành so tài trên bàn cờ.Hai đứa bé chẳng biết gì ở bên hò reo cổ vũ cho mẹ mình.Nói ra cũng lạ.Tiền Đa Đa thông minh hơn Phùng Anh rất nhiều, học thức càng phong phú, kỳ nghệ được nàng rèn luyện từ nhỏ, đã đạt thành tựu không thấp, tiên sinh thư viện cũng tán thưởng.

Vậy mà đấu với Phùng Anh, nàng lại thắng ít thua nhiều.Mới đầu hai người lấy bàn cờ làm chiến trường ẩu đả là chủ ý do Tiền Đa Đa đề xuất.Khỏi phải nói Phùng Anh là phe bị ngược đãi tàn tệ, nhưng cùng với thời gian trôi đi, Tiền Đa Đa có chút sợ Phùng Anh rồi.Thấy quân xe của mình sắp bị ăn mất rồi, Tiền Đa Đa nhéo tai liên hồi mà không cách nào cứu được, nhìn thấy trượng phu về, Tiền Đa Đa vui mừng "lỡ tay" gạt rơi hết quân cờ, chạy ra đón:” Phu quân có mắng Cao Kiệt không?”Vân Chiêu giả bộ không nhìn thấy ánh mắt u oán của Phùng Anh, cười nói:” Người ta là thống soái cầm quân rồi, không tiện mắng, phạt hắn uống vài vò rượu, thế là qua.”Tiền Đa Đa lấy khăn ướt chuẩn bị sẵn lau mặt cho trượng phu, hết sức niềm nở:” Thiếp biết Cao Kiệt sẽ không phạm lỗi gì lớn đâu mà, đáng thương cho Vân Tuệ không tin, dẫn cả con tới tìm mẹ khóc lóc.

Tỷ ấy không nghĩ mà xem, nếu hắn phạm lỗi nghiêm trọng, mẹ sẽ bênh ai chứ?”Phùng Anh mặt âm u vỗ bàn:” Cao Kiệt có lỗi hay không to không biết, cô qua đây, đánh hết ván cờ này cho ta.”“ Phu quân về rồi, còn đánh cờ gì nữa, với lại bàn cờ chẳng phải loạn rồi sao? “ Tiền Đa Đa đắc ý nói:Hai đứa bé ngoan ngoãn đã nhặt hết cờ rơi đưa Phùng Anh, Phùng Anh xếp lại bàn cờ: “ Ta sắp chiếu tướng rồi.”“ Làm sao chiếu hết ta được.”“ Nhưng ta có thể ăn xe của cô, í, quân mã ở đây của ta đâu rồi?”“ Ta ăn lâu rồi.”“ Ăn gì mà ăn, cô ăn gian thì có, cô có biết xấu hổ không hả, hai đứa bé đều ở đây, cô không biết làm gương cho chúng à?”Hai lão bà của y lại tranh cãi không hồi kết giống thường ngày, Vân Chiêu chẳng khuyên can làm gì, đi tới chỗ nhũ nương nhìn khuê nữ đã ngủ say, sau đó mỗi tay kẹp một đứa nhi tử cùng đi tắm.Vân Chiêu không biết hai lão bà của y lại vì chuyện gì mà cần lôi bàn cờ ra giải quyết, nhưng mà từ chuyện Tiền Đa Đa ăn gian thì không phải chuyện nhỏ đâu, Tiền Đa Đa rất kiêu ngạo, nàng thừa thủ đoạn, nhưng xưa nay không thèm gian lận.Tới Đại Minh, thứ an ùi Vân Chiêu nhất chính là phòng tắm trong nhà, khi xây dựng lại đại trạch viện, không ngờ đào ra được suối nước nóng, ba cha con trần truồng nhảy ùm xuống ao nước cực lớn chơi không biết trời đất.Vân Xuân, Vân Hoa rất hiểu sở thích thiếu gia bê hoa quả vào, còn ít rượu gạo, ngâm suối nước nóng, uống rượu gạo không gì bằng.Trước đó uống khá nhiều rượu rồi, lúc này cần uống chút rượu nhẹ hoàn hồn, rượu gạo ngòn ngọt âm ấm, uống vào rất dễ chịu.Tiền Đa Đa mặt tối sầm đi vào, xem ra là thua rồi.Giận dỗi tóm lấy Vân Chương giúp nó kỳ lưng, làm nó la oai oái, Vân Hiển sợ hãi chui vào lòng cha xin bảo hộ, nhưng mà ngược đãi một mình Vân Chương không đủ để Tiền Đa Đa hả giận, nên Vân Hiển cũng bị tóm.“ Nàng kỳ cho ta đi.”“ Chàng đi mà bảo lão bà khác của chàng kỳ cho.”Tiền Đa Đa rất nhanh tắm cho hai đứa bé sạch tới mức không thể sạch hơn, lấy hai cái khăn lớn quấn chúng, sau đó kẹp nách mang đi, không thèm nhìn Vân Chiêu lấy một cái.Thật kỳ lạ.Vân Chiêu đang không hiểu ra sao thì Phùng Anh đi vào giúp y kỳ lưng:” Hôm nay hai nàng lại tranh chấp chuyện gì thế?”“ Một vài việc về tài vụ hậu trạch, năm nay thương gia mang lợi nhuận tới sớm, toàn là những đĩnh hoàng kim, cái bà nương tham lam kia của chàng sai người nung chảy ra thành ba quả cầu vàng.

Ba thì không dễ chia, bà nương đó muốn lấy hai quả, sau đó chơi cờ quyết định, ai thắng lấy hai.” Phùng Anh ít khi thể hiện vui buồn quá rõ, lúc này không sao che giấu nụ cười:” Thiếp thắng.”Vân Chiêu buông một tiếng thở dài Nàng chắc là nàng thắng chứ?”Phùng Anh vênh mặt lên:” Đương nhiên, thiếp đã sai Vân Giáp đưa vàng vào kho của thiếp rồi.”Vân Chiêu thở dài lần nữa, trên đời này không ai hiểu Tiền Đa Đa hơn y:” Ta không biết chuyện của hai nàng, nhưng ta rất hiểu Đa Đa.

Thứ nhất, Đa Đa cực kỳ tham tiền, từ nhỏ đã vậy rồi.

Thứ hai, Đa Đa rất nhiều mưu mô.

Thứ ba, Đa Đa không bao giờ chịu thua thiệt.

Vừa rồi Đa Đa hết làm loạn bàn cờ lại chơi ăn gian, rõ ràng không chịu thua, sao cuối cùng để nàng thắng được, thế nào cũng có nguyên nhân, nàng nghĩ kỹ thử xem.”Phùng Anh dừng tay, ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên á một tiếng:” Cô ta cố ý thua lại già vờ như không cam tâm, kỳ thực đang dùng quả cầu vàng che đậy một khoản tiền lớn hơn bị cô ta nuốt mất ...”Vân Chiêu bóp mũi Phùng Anh:” Ta không biết gì hết, ta cũng không nói gì cả, nội vụ là do hai nàng giải quyết, không liên quan tới ta.”Phùng Anh bị Vân Chiêu nhéo mũi, người nhũn ra, kỳ thực mũi là chỗ mẫn cảm nhất của nàng, không thể đụng vào được.Bởi vậy việc tắm rửa rất tồn thời gian.Ngày hôm sau khi Vân Chiêu thức dậy thì thấy Tiền Đa Đa cười như hồ ly đứng ở cửa phòng vẫy vẫy tay với y.Thế là hai người lén lén lút lút tới phòng Tiền Đa Đa, nàng mở cái rương gỗ ra, bên trong có một cái rương nhỏ, mang ra chỗ ánh nắng rồi mở tiếp, thế là bảo thạch bên trong lấp lánh làm Vân Chiêu suýt mù mắt.“ Đây là nguyên nhân nàng dùng ta như mỹ nam kế đề qua mặt Phùng Anh à?”“ Thương đội đi Tây Dương về rồi, thu nhập rất lớn.” Vẻ mặt Tiền Đa Đa có chút đáng sợ, hai mắt nàng như mọc ra hai cánh tay vuốt ve số bạo thạch đủ màu kia:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui