Vân Chiêu gật gù hài lòng, con người Trương Quốc Trụ là thế, rất chân thực, một khi liên quan tới chuyện trọng yếu, hắn không vòng vo gì cả, chính vì sự cầu thị này, năm xưa mới tốt nghiệp đã được đưa lên thảo nguyên.
Có điều y không tỏ thái độ, muốn xem Hàn Lăng Sơn và Tiền Thiểu Thiểu sau khi bị phê bình sẽ có phản ứng thế nào.
Không bất ngờ khi Hàn Lăng Sơn chỉ trích ngay: “ Ngươi chỉ biết kiếm ăn từ đất, tầm nhìn hạn hẹp, thiển cận.
”Trương Quốc Trụ lạnh giọng: “ Không chú ý đồng ruộng thì thứ chó má ngươi chết đói lâu rồi.
”Hàn Lăng Sơn nổi giận: “ Không có tiền thứ vương bát ngươi lấy gì lên thảo nguyên lập công?”Tiền Thiểu Thiểu cũng không phải loại hiền lành gì, có điều Hàn Lăng Sơn đã nổi giận rồi, hắn thấy không cần làm quá: “ Bọn ta vẫn chú ý tới đồng ruộng đấy chứ.
”Trương Quốc Trụ trừng mắt lên, giọng càng lúc càng lớn: “ Nông tang là gốc quốc gia, chỉ vẻn vẹn chú ý sao đủ? Ngươi có biết vì sao trồng ngọc mễ ở Hán Trung thất bại không? Có biết vì sao khoai tây trồng trong đất đỏ ở Thục chỉ to bằng trứng gà không? Ngươi có biết Tương Dương liên tục mưa to một tháng khiến nông vụ năm nay ở đó ảnh hưởng nghiêm trọng không?”“ Ngươi có biết không hả? Chú ý của ngươi kiểu đó sao?”“ Ngươi thân là giám sát sứ, ngươi biết cái gì, hay chỉ biết nhà ai lâu rồi chưa có phòng sự?”“ Con mẹ ngươi ! ” Tiền Thiểu Thiểu nóng máu vỗ bàn đứng bật dậy:Tới lúc này Vân Chiêu không thể ngồi yên được nữa, xua tay: “ Đang bàn việc, chớ nổi giận, càng đừng cãi vã, để thuộc hạ nghe thấy không hay.
”Trương Quốc Trụ mặt vẫn rất kích động: “ Ti chức muốn để họ nghe, chúng ta mới thành quan viên được bao ngày chứ, vậy mà ánh mắt đã chú ý tới chuyện không thiết thực, đặt lợi ích bản thân cao hơn cả bách tính rồi.
”“ Cút cút, ngó nghiêng cái gì? “ Vân Chiêu chỉ tay quát đám người bí thư giám thập thò ở ngoài cửa, lấy bút lông ném vào mặt Tiền Thiểu Thiểu không cho hắn định nhảy tới đánh nhau, bảo Trương Quốc Trụ: “ Ngươi ra ngoài đi, khi nào nguội bớt cái đầu rồi hẵng vào nói chuyện tiếp.
”Trương Quốc Trụ không nói không rằng cứ thế đi thẳng.
Từ khi điều Trương Quốc Trụ từ thành Lam Điền về không khí thoải mái trong đại thư phòng không còn nữa.
Hắn chính là con sâu trong quả ngọt, là cứt gián trong nồi canh, là cái bánh bị chó liếm, là con muỗi vo vẻ khi người ta ngủ.
Tóm lại hắn giỏi làm người ta ghét.
Vì thế Hàn Lăng Sơn kiến nghị, hắn thích đồng ruộng như vậy, nên giao hết nông sự cho hắn quản lý, Trương Quốc Trụ chẳng ngại, còn muốn ôm luôn cả mảng thủy lợi, hắn nói hai thứ này không thể tách rời.
“ Cho tên chó má đó chết mệt luôn.
“ Hàn Lăng Sơn nguyền rủa:“ Huyện tôn, gả cả Vân Xuân, Vân Hoa cho hắn đi, tên này âm dương mất cân bằng, khó làm việc chung được.
” Tiền Thiểu Thiểu hiến kế:Vân Chiêu cũng rất ghét Trương Quốc Trụ, nhưng chưa ác độc đến thế, cũng không phản đối chuyện để hắn nắm hết đại quyền nông sự lẫn thủy lợi, không phải vì muốn hắn chết mệt như Hàn Lăng Sơn muốn, mà vì tên này đúng là nhân tuyển tốt nhất cho chức đại ti nông.
Đôi khi Vân Chiêu nửa đêm thức giấc, nghe gia đinh nói Trương Quốc Trụ vẫn bận rộn ở đại thư phòng, sai nhà bếp mang cho hắn vài món ăn khuya.
Ài, loại người này định sẵn cô độc cả đời.
Nông sự nhiều thứ vụn vặt rối rắm, một mình mà muốn xử lý tốt toàn bộ, coi mình như lừa cũng chẳng đủ.
Trong toàn bộ chuyện phiền lòng này có điều làm Vân Chiêu an ủi là huyện Lam Điền vẫn chưa xuất hiện chuyện tranh đoạt quyền lợi, người y chọn xung đột vì công việc, vì khác biệt lý tưởng, đó là chuyện tốt.
Quan Trung vào tháng 4 thời tiết nóng dần, mỗi năm tới thời điểm này tuyết trên đỉnh Ngọc Sơn sẽ thu hẹp rất nhiều, đôi khi hoàn toàn biến mất, thậm chí cực hiếm hoi còn xuất hiện màu xanh.
Lúc này thành Ngọc Sơn ẩm thấp ấm áp, là thời tiết đẹp nhất trong năm.
Cái đầu Trịnh Chi Báo được đưa tới.
Thi Lang xuống tay rất tàn độc.
Thế lực Trịnh thị ở Chương Châu bị nhổ bật gốc, ngay cả tòa đại trạch xa hoa mà Trịnh Chi Long mới xây dựng sau khi thâu tóm quyền lực cũng bị Thi Lang cho một bó lửa thiêu thành tro.
Lợi dụng danh nghĩa tới mừng thọ Trịnh Chi Báo, mười sáu chiếc thuyền bọc sắt đột nhiên ra tay, uy lực quả nhiên là kinh người, hơn 500 chiếc thuyền hỏa thuyền của Trịnh Chi Báo không khác nào châu chấu đá xe, đạn pháo dưới 18 cân bắn vào chiến thuyền thì gần như có thể không thèm để ý.
Mà trên chiến hạm của Trịnh Chi Báo cơ bản không có trọng pháo bắn ra đạn trên 18 cân.
Thuyền lão đại của 300 chiếc chiến hạm chứng kiến sức chiến đấu như gió mạnh quét lá của hạm đội Thi Lang thì nối nhau giương căng buồm bỏ chạy khỏi chiến trường, mặc cho Trịnh Chi Báo la hét thế nào, bọn họ vẫn một đi không trở lại.
Nếu Trịnh Chi Long còn sống, chắc chắn 300 chiến hạm kia sẽ ồ ạt xông tới hủy diệt Thi Lang, kệ 16 chiến thuyền của hắn hùng mạnh thế nào, Trịnh Chi Báo thì làm gì có uy vọng đến thế, chả ai muốn chết vì hắn, ai cũng muốn bảo toàn thực lực, bên cạnh toàn lũ sói đói cả mà, chỉ cần có vết thương nhỏ là chúng lao vào xâu xé ngay.
Đối với đám thuyền lão đại định đi quy thuận Trịnh Sâm, Thi Lang sáng suốt không truy cản, phái đám hắc y nhân đổ bộ.
Hắc y nhân đi tới đâu là tượng trưng cho tai họa tới đó.
Vân Chiêu không biết khi Trịnh Chi Báo lúc bị Thi Lang bắt sống có tâm tình gì, có điều thủ cấp trong cái hộp đàn hương thương ngào ngạt, không hề ngửi thấy mùi thối rữa hoặc là mùi máu tanh, mặt mày bình thản giống được giải thoát.
Còn gì để nói nữa chứ, trước kia Trịnh Chi Báo đem cả nhà Thi Lang giao cho Trịnh Sâm coi là đồng lõa giết Trịnh Chi Long thì hắn nên dự liệu một ngày như thế.
Chương Châu Trịnh thị bị diệt tộc, từ nay Thi Lang và Trịnh Sâm không có chút cơ may hòa giải nào.
Thi Lang nói trong thư, thù diệt tộc đã báo, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý ra sức cho huyện Lam Điền tới tận khi chết mới thôi.
Loại đảm bảo này thì Vân Chiêu không tin, thế nhưng nhìn Vân Phượng bê một cái hộp trang sức đẹp đẽ đi khoe với Tiền Đa Đa thì Vân Chiêu yên tâm hơn một chút.
Thi Lang diệt trừ Trịnh Chi Báo biểu thị Lam Điền rốt cuộc khống chế duyên hải Đại Minh, chủ đạo mọi mậu dịch trên biển.
Giờ Thập Bát Chi chỉ còn tồn tại trong danh nghĩa.
Duyên hải Đại Minh cũng quay lại tình trạng hải tặc như rươi.
Nay chuyện Thi Lang phải làm là tiếp tục thanh trừng đám hải tặc đó, lập nên hùng uy trên biển của Lam Điền, từ đó đem toàn bộ hải thương Đại Minh nằm dưới sự bảo hộ của mình.
Chuyện này nói ra thì dễ, làm vô cùng khó, nhất là bộ thuộc của Trinh Sâm đông đảo, bị Thi Lang hủy căn cơ trên đất liền, bọn chúng biến thành hải tặc điên cuồng nhất trên biển.
Trịnh Sâm ắt thông qua đám thuyền lão biết được sức chiến đấu của chiến hạm bọc sắt rồi, tất nhiên không cho Thi Lang cơ hội đánh một trận diệt sạch như vậy.
Thi Lang vẫn còn thời gian dài phải đi nếu muốn khống chế hoàn toàn vùng biển Đại Minh.
Bởi thế Chu Tước thỉnh cầu cho phép xây dựng lò cao cùng với xưởng chế tạo pháo súng ở Triều Châu, lần này không cần huyện Lam Điền bỏ tiền, bọn họ thu được rất nhiều tiền tài.
Hàn Lăng Sơn khẽ phẩy tờ danh sách ném lên bàn Trương Quốc Trụ:” Xem đi, bằng mười năm làm ruộng của ngươi đấy.
”Trương Quốc Trụ chăm chú xem xong danh sách vẫn tỏ ra hết sức khinh thường:” Ngươi thử đem số tiền tài này tới Sơn Đông mua lương thực xem, ta đảm bảo ngươi ôm đống tiền này mà chết đói.
”“ Thế giới ngoài kia rất lớn, chúng ta không thể chỉ biết nhìn dưới chân mình được.
”“ Ta biết chứ, nhưng các ngươi đã thả lỏng qua mức rồi, đến ngay cả Đại Minh này mà còn chưa làm chúa tể được, vậy mà đã dương dương đắc chí rồi.
Mật điệp của ngươi đâu, diệt sạch cường đạo ở Dao Sơn Hán Trung đi chứ.
”Hàn Lăng Sơn làm động tác bất lực, cảm giác tú tài gặp anh lính, nói không thông được, chẳng buồn tranh cãi, lấy văn thư đóng dấu đỏ ném qua:” Đúng như nguyện vọng của ngươi, Chu Quốc Bình đã tới Dao Sơn làm đại lý trưởng, với thủ đoạn của cô ấy, đám cường đạo sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt hôi.
”Trương Quốc Trụ không nói gì thêm, chỉ cần không có Vân Chiêu ở đại thư phòng, hắn sẽ không quá kịch liệt.
.