“ Thứ nhất, hiện giờ nếu Vân Chiêu muốn giết bất kỳ ai, từ đại tướng quân cho tới thường dân, chẳng ai cản được.
Danh tiếng bên trong quá tốt, không sợ bên trong bị loạn, còn danh tiếng bên ngoài quá tệ, có nghĩa là, dù y muốn giết cũng không sợ ảnh hưởng.
Thứ hai, mới đầu thì là như thế, nhưng đây là sự mở đầu rất tốt rồi.
“ Hoàng Tông Hi nói đầy hi vọng: “ Khai hóa dân trí là một quá trình cần thời gian, khóa này tất nhiên vẫn do Vân Chiêu định đoạt, thiên hạ này vẫn do y thoải mái nhào nặn méo tròn theo ý mình, nhưng khóa sau, các đại biểu hiểu quyền lợi của mình rồi, họ có thêm năm năm chuẩn bị, ít nhiều đề xuất được thứ hữu ích.”“ Đệ chưa biết Lam Điền đang mở rộng phạm vi áp dụng luật cưỡng chế đi học, trẻ con đến tuổi là bắt buộc phải đưa tới trường, cha mẹ nào ngăn cản con cái đi học sẽ bị xử phạt, tương lai ai cũng sẽ biết chữ, ai cũng có học vấn.”“ Bởi thế ta rất kỳ vọng vào tương lai.”Cố Viêm Vũ vỗ đùi đánh đét: “ Ha ha ha, nói như vậy Vân Chiêu đã làm một việc vô cùng ngu xuẩn, gậy ông đập lưng ông.”Hoàng Tông Hi nghiêm mặt: “ Chính vì y làm một chuyện gọi là ngu xuẩn ấy, Hoàng Tông Hi ta cam nguyện làm con chó cho y chỉ huy, còn coi đó là vinh dự.”“ Huynh ....!“ Cố Viêm Vũ cả kinh, thiếu chút nữa rơi chén trà, Hoàng Tông Hi là người vô cùng điềm đạm, làm việc gì cũng cân nhắc kỹ càng, ít khi kích động hành sự vậy mà lại nói ra những lời ấy, quả không tầm thường:“ Đệ thích tự do tự tại, cho nên không cảm thụ được thôi, đợi lần này đệ dung nhập vào đại hội quốc dân, đệ sẽ phải nín thở vì trí tuệ tầm nhìn của Vân Chiêu đấy.
Ôi, se sẻ sao hiểu chí đại bàng, nhiều lúc ta cũng thương cho huyện tôn, e khắp thiên hạ không mấy người hiểu được lòng dạ và chí hướng huyện tôn, kẻ hiểu lầm thì lại quá nhiều, tựa như đệ vậy.”“ Thật … Thật sự là chuyện này trọng yếu đến thế sao?”“ Đương nhiên.
“ Hoàng Tông Hi đấm tay xuống bàn, đánh thép nói:” Đây là chuyện khơi dòng chảy mới cho vạn thế, đào bật cái rễ độc thời Tam Hoàng Ngũ Đế để lại, mãi mãi cải biến thiên hạ.”Cố Viêm Vũ chấn động, nếu, nếu Vân Chiêu thực sự có ý đó, hắn không thể không thừa nhận, đây là việc làm quá mức vĩ đại, Vân Chiêu đạt tới tầm cao chưa từng có đế vương nào có, hắn không khỏi kích động muốn đi gặp ngay Vân Chiêu, không biết y đang làm gì …Trong khi thiên hạ đang nhốn nháo thì Vân Chiêu thời gian qua ở nhà chẳng làm gì cả.Y ở nhà chăm sóc Tiền Đa Đa.Chuyện lần trước gây ra đả kích cực lớn cho Tiền Đa Đa, khiến nàng sốt cao mãi không thôi.Hôm nay trời đổ một cơn mưa lớn làm thành Ngọc Sơn oi bức rốt cuộc trở nên mát mẻ hơn nhiều, Vân Chiêu mở cửa sổ cho phòng thoáng khí.“ Thiếp sắp chết rồi.
“ Tiền Đa Đa mặt mày nhợt nhạt, nằm dựa người trên giường gấm, hơi thở yếu ớt:“ Đại phu nói nàng còn sống thêm được 80 năm nữa.”“ Nhưng thiếp không thở được.”“ Đó là vì vừa rồi nàng ăn nhiều quá đấy, ăn no tức bụng, không phải khó thở.”“ Phu quân đỡ thiếp dậy.”Vân Chiêu đỡ Tiền Đa Đa lên, dìu nàng đi ra cửa sổ.Tiền Đa Đa ngước mắt nhìn Ngọc Sơn ẩn hiện trong mây mù, cơn gió mát làm tinh thần nàng tỉnh táo hơn: “ Xem ra thiếp không chết được rồi, phu quân làm một cái lồng chim vàng nhốt thiếp vào, mỗi ngày tới chơi với thiếp, thiếp không gây họa cho phu quân nữa.”Vân Chiêu ôn nhu giúp nàng vén những sợi tóc rối: “ Toàn nói linh tinh thôi, làm người không muốn, lại muốn làm chim.”“ Thiếp phát hiện phu quân mấy ngày qua ở bên thiếp không vui.”“ Không phải tại nàng đâu, lão già Hồng Thừa Trù ngu xuẩn đó ở Cẩm Châu bị Hoàng Thai Cát đánh cho chạy bán sống bán chết, đang lui về Tùng Sơn.
May có Ngô Tam Quế dẫn thiết kỵ Quan Ninh liều mạng đoạn hậu, bọn họ mới thoát.
Ông ta không biết có phải bị lợn dẫm vào đầu không, lập phòng tuyến thứ hai, chuẩn bị đánh dã chiến với Đa Nhĩ Cổn.”Tiền Đa Đa thấy trượng phu có chuyện phiền muộn, lập tức biến từ bệnh nhân cần chiếu cố thành nữ nhân chiếu cố trượng phu, vuốt ngực cho y: “ Phu quân, thế không tốt sao, quân Minh thua trận có lợi cho chàng mà.”Vân Chiêu lắc đầu: “ Ta không muốn thần dân của ta tổn thất quá nhiều.”“ Vậy chàng muốn cứu viện Hồng Thừa Trù sao?”“ Quá xa, ta không làm được gì cả, chỉ có thể đứng nhìn.”Tiền Đa Đa rời khỏi vòng tay Vân Chiêu tự mình đứng trên mặt đất, còn cười thật tươi: “ Thiếp khỏe rồi, chàng không cần ở bên thiếp nữa đâu, tới đại thư phòng thương lượng với đám Hàn Lăng Sơn đi.”“ Ta đã biết kết quả, còn thương thảo làm gì?”Có những chuyện mắt nhìn không thấy, không đại biểu lòng không hiểu ...!Hồng Thừa Trù xong rồi, mặc dù ông ta ở Cẩm Châu huyết chiến với Đa Nhĩ Cổn thất bại, tổn thất một vạn tám nghìn quân, nhưng cũng gây ra tổn thương nghiêm trọng cho Kiến Châu.Nếu chẳng phải vì Vương Phác hèn nhát bỏ chạy làm dao động lòng quân, Hồng Thừa Trù kỳ thực có thể an toàn rút lui.Lần này Hồng Thừa Trù đem hết bản lĩnh toàn thân quyết chiến, Vân Chiêu biết có phần vì ông ta muốn thể hiện thực lực với mình.Nhất là ở trận Hạnh Sơn, Hồng Thừa Trù không ngờ mạo hiểm dẫn 1000 thân binh, tự mình chống trả truy binh Đa Nhĩ Cổn, cứu thoát Ngô Tam Quế đã bị lọt vào vòng vây, chặn đứng ý độ muốn tiêu diệt thiết kỵ Quan Ninh của Đa Nhĩ Cổn.Vương Phác chạy mất, Bạch Quảng Ân mất một tay, Hồng Thừa Trù lệnh toàn quân lui về thủ Thích Gia Bảo Tùng Sơn.Hồng Thừa Trù không chịu thua, ông ta cho rằng bảo lũy Tùng Sơn mình khổ công gây dựng nhất định khiến Hoàng Thai Cát cạn máu ở đây.Chuyện xảy ra ở quá xa, Vân Chiêu không làm gì được cho Hồng Thừa Trù nữa, tuy người y phái đi đã tới nơi, nhưng đại quân quyết chiến, chút lực lượng đó chẳng bõ vào đâu.Với lại Hồng Thừa Trù đâu phải người dễ dàng nghe lời người khác khuyên bảo, lão già đó cứ đâm đầu vào tường mới chịu quay đầu cơ.Đành vậy, Vân Chiêu bỏ chuyện này ra sau đầu, đợi xem kết quả.Thời tiết tốt lên, bệnh tình Tiền Đa Đa cũng khởi sắc, khi thiên hạ chưa hết xôn xao bàn tán, Vân Chiêu lại rời thành Lam Điền đi tuần thị, việc này năm nào y cũng làm, thế nhưng năm này địa điểm tuần thị chủ yếu là Hán Trung, Tương Dương, Vũ Xương, những nơi mới nạp vào bản đồ Lam Điền.Đây là một lần mạo hiểm.Vân Chiêu đã cân nhắc, thậm chí cân nhắc rất kỹ càng, cuối cùng y vẫn quyết định đi một chuyến.Y ở Lam Điền quá lâu rồi, sợ cục diện có thứ xem văn thư không nhìn rõ, tận mắt nhìn mới rõ hơn.Được 2000 Hắc y nhân tháp tùng, Vân Chiêu lần đầu tiên quang minh chính đại rời Quan Trung, cùng đi với y còn có Phùng Anh, Tiền Đa Đa không hờn dỗi, còn rất nghiêm túc dặn dò Phùng Anh phải chú ý hết chuyện này tới chuyện kia.Đội ngũ rầm rộ lên đường, điểm đến đầu tiên là Hán Trung ….Quan Trung sở dĩ được gọi là Quan Trung là vì phía bắc có cao nguyên đất vàng ngăn cản, phía tây có Lục Bàn Sơn làm lá chắn, phía đông có Hoàng Hà ngăn cách, phía nam là Tần Lĩnh trùng trùng điệp điệp, vây kín cả vùng bình nguyên, chỉ có Đồng Quan, Hàm Cốc Quan, Đại Tán Quan, Vũ Quan là lối ra vào.Do nằm gọn trong bốn quan ải nên gọi là Quan Trung.Đoàn người Vân Chiêu sẽ qua Đại Tán Quan để tới Hán Trung.Còn cái tên Hán Trung cũng rất dễ lý giải, phía bắc của nó là Tần Lĩnh, các phương hướng khác có Đại Ba Sơn bao quanh, Ma Thiên Lĩnh phía tây từng có miếu Khổng Minh, nơi này thuộc đất Thục thời Tam Quốc.Lại vì có dòng Hán Thủy chảy qua chính giữa, nên gọi là Hán Trung.Sau khi Hạng Vũ đánh đổ nước Tần, phân chia lại đất đai, phân Hán Trung cho Lưu Bang, phong làm Hán vương, khởi nguồn chi triều Hán.Giờ mảnh đất này hoàn toàn thuộc về Lam Điền..