Minh Thiên Hạ


Liêu Đông mùa thu tháng 8, gió bắt đầu mang theo hơi lạnh, chẳng bao lâu nữa một mùa đông dài khắc nghiệt sẽ tới.Nhưng sẽ có rất nhiều người chẳng đợi được tới mùa đông đó.Hồng Thừa Trù cùng Đa Nhĩ Cổn ác chiến không biết bao trận, không lạ gì nhau nữa, ông ta cược đúng, nếu chỉ có Đa Nhĩ Cổn thôi, hắn không đời nào tới đây, nhưng có thêm Hoàng Thai Cát, bằng vào quan hệ phức tạp của hai huynh đệ hắn, Đa Nhĩ Cổn đúng là bị huynh trưởng hắn phái đi.Ông ta đứng dậy chắp tay:” Rốt cuộc thì ngươi cũng tới.”Đa Nhĩ Cổn bước chân nhẹ nhàng, tới bên cạnh Hồng Thừa Trù, đi nửa vòng nhìn ông ta:” Ông muốn đầu hàng sao?”Hồng Thừa Trù dứt khoát lắc đầu:” Không hàng.”“ Vậy thì ông muốn chết.”“ Ta đã vô dụng rồi, vốn định tự sát, nhưng mà hạ quyết tâm thế nào cũng không ra tay được.

Cho nên dựa vào chút dũng khí Dương Quốc Trụ cho ta, để đồng quy vu tận với ngươi, trên đường tới hoàng tuyền có ngươi làm bạn, dù sao cũng tốt hơn.”Đa Nhĩ Cổn rất tán thưởng tài hoa lẫn sự tàn nhẫn của Hồng Thừa Trù, tranh thủ thuyết phục: “ Tráng chí chưa thỏa, sao đã muốn chết?”Hồng Thừa Trù không nhiều lời, giơ tay lên:” Chỉ cần ta hạ tay xuống, hai ta sẽ bị bắn thành tro bụi.”Đa Nhĩ Cổn cũng giơ tay lên:” Chỉ cần ta hạ tay xuống, quân ta sẽ lập tức công thành, khi thành phá, chó gà cũng không tha.”Hồng Thừa Trù thở dài:” Ta chỉ còn lại chút tàn binh không đi được mà ngươi cũng không tha à, ngươi xem, họ đã mở cổng thành rồi, ngươi có thể vào bất kỳ lúc nào.”Đa Nhĩ Cổn từ thì cảnh giác lùi nhanh lại hai bước:” Ông lại muốn cho nổ thành?”Hồng Thừa Trù mỉm cười hạ tay xuống ...Ngay lập tức hỏa pháo trên tướng thành khai hỏa, cùng lúc ấy tiếng nỏ tiễn xé gió bay tới.Trần Đông nhào bổ tới như hổ vồ, ôm lấy hông Hồng Thừa Trù lăn lông lốc trên bãi cỏ, trên mặt đất có một mảng cỏ hất lên, bóng đen nhanh nhẹn kéo hai người xuống hố đóng lại.Phập! Mũi tên xuyên qua cả nắp, đầu mũi nhọn đâm thủng vai Trần Đông, vừa mới quay đầu lại một mũi tên nữa, bay thêm một chút là đâm vào mắt hắn rồi.Tiếng hỏa pháo đùng đùng không dứt lấn át tất cả âm thanh trên đời.Mỗi quả đạn pháo rơi xuống làm tim Trần Đông vọt tận cổ, chỉ cần rơi trúng chỗ này thì bọn họ nát bét hết, hắn luôn mồm chửi bới cái nhiệm vụ khốn kiếp, chửi luôn Hồng Thừa Trù.Tiếng cung, tiếng đạn kéo dài suốt một tuần trà mới dừng.Trần Đông tức tốc vén nắp hầm cắm chi chít tên lên, cùng một hắc y nhân kéo Hồng Thừa Trù chạy về Hạnh Sơn, đây là cơ hội duy nhất, người ta lắp lại tên xong là hắn cũng tận số.Lúc này là nửa cuối tháng 8, khí thu trong mát, thời tiết hết sức phù hợp cho việc du ngoạn.Vân Chiêu ngồi thuyền dạo chơi Động Đình Hồ.Vốn y định một mình ngồi một chiếc thuyền nhỏ, mang theo vò rượu, bập bềnh trong sóng nước, hưởng thù thời gian mỹ hảo tiếu ngạo giang hồ hiếm có.Đáng tiếc, Phùng Anh rất trông coi y nghiêm, không cho y ngồi thuyền nhỏ, thế là phải ngồi cái thuyền lớn ba tầng, như cái biệt thự nổi, lại còn mang theo cả đống người.Chơi hồ, uống rượu, tất nhiên phải làm thơ.Người bí thư giám rất thích huyện tôn làm thơ, làm từ, làm phú, bất kể là thể loại nào cũng đều làm người ta cảm giác mắt sáng bừng.Giờ đây đối diện với Động Đình Hồ sóng biếc vạn dặm, ai cũng có linh cảm huyện tôn sẽ làm ra tác phẩm tuyệt vời, ai nấy sẵn sàng bút mực, ca cơ cũng được gọi tới, mọi thứ chuẩn bị đầy đủ …Thiên hạ phong vân có ta đâyGiang hồ chốn ấy tháng năm từngNgai vàng bá nghiệp như hư ảoMột trận cuồng say vẫn hơn làChỉ than cõi đời như nước triềuNgười như nướcKhi nào vềKiếm bạt ngựa phi hồn quỷ sợXương trắng thành non chim chóc xaVạn sự trên đời như nước chảyChỉ than giang hồMấy người về?Đêm mưa tám phía chiến cô thànhBình minh kiếm khí tiếng đao ngânHồn hiệp ngàn năm chẳng còn nữaLá đỏ như máu say gió thuVân Chiêu cực kỳ thích bài hát này, nhiều năm rồi không hát, hôm nay nhân hơi men không ngờ thế nào vẫn còn nhớ nguyên xi, càng hát càng sướng khoái, càng hát càng nhập tâm … càng hát càng đau lòng.Các ca cơ trên thuyền lớn vừa nghe vừa hát thử, đặt âm vận, do một người mặt mày thanh tú giọng hơi trầm ngâm ra.Tiếng ca dứt, chỉ có huyện tôn Lam Điền nước mắt lã chã.Tình ấy cảnh ấy, khiến người ta không khỏi suy tưởng miên man, không biết huyện tôn nghĩ tới điều gì, là quan đoàn tây chinh, hay hải đội đang kịch chiến trên biển.Người thân cận Vân Chiêu hơn một chút thì liên tưởng tới Hồng Thừa Trù đang cùng Kiến Nô chiến đấu sinh tử.Từ xưa tới nay hoàng đế đều ngâm những bài ca phú khí thế hùng hồn, cho dù là thơ không đúng vần, ngôn từ thô bỉ cũng được người ta lý giải ra cao thượng, hào hùng.Chỉ có người thực sự lợi hại như Hán Cao Tổ, như Tào Tháo, ví như ...!Mới được người ta sùng bái.Dù sao Vân Chiêu biết bài hát của mình là sao chép, chẳng qua không ai biết thôi.Vân Chiêu rất muốn gối lên sóng đi vào giấc ngủ, bị Phùng Anh phủ quyết, cho nên y đành quay về bờ, quay đầu nhìn Động Đình Hồ mà sinh lòng đồng cảm.Động Đình Hồ bao la như bị bờ trói buộc, y quyền khuynh thiên hạ bị Phùng Anh kiểm soát.Vân Chiêu vẫn đang đợi tin tức cuối cùng ở Liêu Đông truyền về.Lúc này Liêu Đông với Vân Chiêu mà nói chỉ là một góc của thiên hạ, tới lúc rồi y có thể san bằng bất kỳ lúc nào, hơn nữa Hàn Lăng Sơn còn nhiệt tình một cách kỳ lạ với chuyện này.Lý Hồng Cơ đã tiến vào Sơn Đông, cách kinh sư càng lúc càng gần.Trương Bỉnh Trung không muốn tử chiến ở Giang Tây đã bắt đầu đột kích về phía đông, trưng dụng vô số thuyền ở hồ Bà Dương, chuẩn bị vượt hồ tới Chiết Giang.Vân Chiêu rất hài lòng với tuyến đường hành quân của Lý Hồng Cơ, nhưng cái tên Trương Bỉnh Trung kia thì chẳng chịu nghe lời gì cả.

Trưng thu thuyền dân? Không cho! Tiến vào Chiết Giang? Không được!Giang Tây còn có phủ Nam Xương, phủ Phủ Châu chưa hạ cơ mà, hai nơi đó có tàn dư thế lực địa phương cực lớn, phải diệt.Vân Chiêu trước khi đi ngủ nghe Liễu Thành tới bẩm báo thuyền bè Trương Bỉnh Trung trưng dụng được bị người không rõ lai lịch đốt sạch, không cách nào vượt hồ Bà Dương nữa.Đó chỉ là tin tức chính thống thôi, khi Vân Chiêu ngủ dậy sẽ có thư báo chi tiết hơn đặt lên bàn y.Hệ thống quan liêu của huyện Lam Điền đã hoàn toàn hình thành, giờ chẳng cần Vân Chiêu chỉ trỏ, vẫn có thể tự vận hành trơn tru.Sức mạnh quốc gia tới từ nhân dân, đạo lý này Vân Chiêu lý giải vô cùng sâu sắc từ rất, rất lâu rồi.Vân Chiêu hôm nay uống nhiều, rất muốn ngủ, Phùng Anh lại cứ muốn nói chuyện với y.“ Phu quân, bài ca hôm nay chàng hát thật là hay.”“ Chuyện nhỏ ấy mà.

“ Vân Chiêu xoay người đi làu bàu:Phùng Anh chuyển sang phía bên kia của Vân Chiêu, chăm chú nhìn mặt y: “ Vậy chàng cũng viết cho thiếp một bài đi.”Vân Chiêu biết không ngủ được nữa rồi, lơ mơ làng màng hỏi: “ Nàng muốn bài thế nào?”Phùng Anh hớn hở bóp vai Vân Chiêu, học vấn của nàng không nhiều, nên chỉ có thể đưa ra yêu cầu đơn giản:” Phải hay.”Vân Chiêu ngả người một cái ngã lăn ra giường, rên một tiếng: “ Đợi ta ngủ dậy sẽ sáng tác cho nàng.”Phùng Anh rất thích thái độ nghiêm túc của Vân Chiêu, được y hứa rồi, thế là nàng vui vẻ nằm xuống ngủ.Ác ôn không cơ chứ, lúc nãy y muốn ngủ thì Phùng Anh không cho, giờ Phùng Anh ngủ say rồi thì y lại không ngủ được ...!Chủ yếu vì y tặng Tiền Đa Đa rất nhiều bài thơ rồi, nhiều tới mức y chẳng nhớ nữa, thì đương nhiên y sao chép của người ta làm sao nhớ được, Tiền Đa Đa giữ rất kín, thi thoảng mang một hai bài ra khoe ở trường hợp đặc biệt.Giờ y "sáng tác" cho Phùng Anh một bài, chẳng may trùng với bài của Tiền Đa Đa thì sẽ rất nghiêm trọng.Thật đấy, không đùa đâu, rất rất nghiêm trọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui