Minh Thiên Hạ


Ngồi xuống cái ghế da hổ mang đậm chất thổ phỉ của Vân Phúc, quét mắt qua đám cường đạo quỳ dưới đất, Vân Chiêu hời hợt hỏi: “ Sửa hết tính thổ phỉ chưa?”Một hán tử trẻ cao tám thước, nhưng cong người như tôm cười toe toét: “ Sửa rồi ạ.

”Vân Chiêu nhăn mặt: “ Quá xấu, quay mặt đi cho ta.

”Đại hán ủy khuất vô cùng, trước kia ở thư viện, thiếu gia không ưa cái mặt của hắn, giờ vào trong quân rồi vẫn không ưa cái mặt của hắn, đành phải quay người sang bên.

Vân Chiêu hừ mạnh một tiếng: “ Ấm ức hả? Bảo ngươi quay mặt đi là muốn tốt cho ngươi thôi, nếu không nhìn cái mặt ngươi ta lại muốn bổ nhiệm ngươi quản lý chuồng thú thư viện.

”Những tên cường đạo thường ngày bị dại hán lom khom hành hạ rất thảm, thấy hắn bị huyện làm bẽ mặt như thế, đám còn lại không nhịn được cười.

Đại hán kia nghiến răng quay sang hăm dọa: “ Các ngươi ngứa da có phải không?”Vân Chiêu xua tay:” Được rồi, được rồi, ta tới rồi , ngươi để họ được thả lỏng một chút.

”Đại hán quay người vào góc giọng ồm ồm:” Toàn là những kẻ vô tích sự, không chịu học cho tử tế, tên này tên nấy ngang bướng khó bảo, huyện tôn nếu những kẻ này làm được lệnh ra tới đâu chấp hành tới đó, không thể không nghiêm khắc với chúng.

”Vân Chiêu lười nhác gác chân lên bàn: “ Hầu Quốc Ngục, khi ngươi tới quân đoàn Vân Phúc chỉnh đốn quân kỷ ta nói với ngươi ra sao, chỉ cần không xảy ra chuyện chết người thì ngươi làm gì cũng được, giờ trả lời ta, có ai chết chưa?”Hầu Quốc Ngục nghe vậy xoay gương mặt xanh lét như ma núi về phía Vân Chiêu:” Chết ba người.

”Vân Phúc thấy Vân Chiêu nhìn mình thì nói: “ Đều có lý do ạ.

”“ Các ngươi nói đi, có oan khuất gì không?”Phía dưới im phăng phắc.

Vân Chiêu nổi giận quát tháo:” Ta tới rồi các ngươi không hé răng nửa lời, nhưng lại biết viết thư kể khổ với mẫu thân ta? Đó là bản lĩnh của các ngươi đây à? Hại lão tử quỳ ở từ đường một ngày một đêm.

Nào nào, hôm nay có thời gian, có rắm phun hết ra đi, đừng có tìm mẫu thân ta cáo trạng, nơi này là trong quân không phải ở nhà.

”Đại đường vẫn im ắng, chỉ có tiếng Vân Chiêu, đột nhiên truyền ra giọng nữ tử:” Phu quân bớt giận, chuyện mẫu thân căn dặn vẫn phải làm.

”Là giọng Phùng Anh, vừa nghe thấy lời nàng, đám người đang nơm nớp quỳ rạp dưới đất tức thì quỳ thẳng tắp, kệ cho Vân Chiêu rống lên thế nào cũng không sợ hãi nữa.

Đôi mắt vàng khè của Hầu Quốc Ngục lạnh lùng nhìn về phía hậu đường nói to:” Phụ nhân không được can dự vào chính sự.

”Vân Chiêu vơ ngay trái quả trên đĩa ném thẳng vào mặt hắn:” Ngu xuẩn, nói mà không biết nghĩ, Lam Điền chúng ta có không dưới 200 phụ nhân tham dự vào chính sự, không ít người cấp bậc cao hơn ngươi, ngươi không thể vì nữ nhân tránh cái mặt ngươi mà ngươi bất mãn với họ.

”Hầu Quốc Ngục lẩm bẩm trong miệng gì đó nghe không rõ, vẫn không quên chuyện chính: “ Huyện tôn, tư tưởng bè phái trong quân đoàn Vân Phúc đã ăn sâu bén rễ, nếu không chia ra rồi tổ chức lại, không phải là chuyện tốt với quân đoàn.

”Vân Chiêu nhìn đám tướng tá phía dưới: “ Hử, các ngươi dám kéo bè kết phái trong quân à?”Một đại hán rậm râu nói lớn: “ Thiếu gia, bọn tiểu nhân làm gì dám lập bè phái chứ, dò có lập thì cũng chỉ có bè phái Vân thị.

”Vân Chiêu hỏi Hầu Quốc Ngục: “ Chẳng lẽ trong quân đoàn này có bè phái khác hay sao?”Hầu Quốc Ngục chỉ biết tự than số mình xui xẻo, bị phân tới quân đoàn nửa công nửa tư này, xử lý chuyện gì cũng vướng víu, song hắn vẫn nói: “ Quân đoàn này vốn là do Vân thị đánh bại toàn bộ cường đạo sau đó nhạo nặn mà thành, tuy Vân thị lớn nhất, nhưng trong quân vẫn còn hậu đại của các đạo phỉ khác, bọn họ bất mãn con cháu Vân thị có đãi ngộ cao hơn bọn họ, cho nên thường xảy ra xung đột.

”“ Từ khi quân đoàn Vân Phúc thành lập tới nay đã xảy ra hơn 200 cuộc xung đột lớn nhỏ như thế, ba tộc nhân Vân thị sở dĩ phải chết, hoàn toàn vì bọn họ ở trong quân ức hiếp đồng bào thái quá, khiến trong quân náo loạn, ti chức không thể không ra tay.

”Vân Chiêu chép miệng: “ Đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung xử lý chuyện này trong quân của bọn chúng ra sao?”Hầu Quốc Ngục chắp tay :” Phân ra ạ, mỗi một bè phái tạo thành một quân, do thủ lĩnh ban đầu thống lĩnh, vậy là không còn chuyện này nữa.

Có điều phân ra thì ẩn họa cũng lớn, rất dễ khiến quân đội biến thành tư binh của tướng lĩnh, ảnh hưởng tới bình yên lâu dài của Lam Điền.

”Một viên tướng nói lớn: “ Thiếu gia, bọn tiểu nhân đoàn kết với nhau thì có vấn đề gì chứ?”Vân Chiêu trừng mắt với tên ngu xuẩn đó, nhìn quanh trên bàn không có thứ gì ném nữa.

Ấy vậy mà hắn lại tưởng Vân Chiêu đang cổ vũ mình, đứng lên hùng hồn chỉ trích Hầu Quốc Phục: “ Ngươi có ý đồ gì hả, nhất quyết muốn chia rẽ huynh đệ bọn ta, biên luyện vào người không liên quan, bọn chúng là số ít, ngươi lại cho chúng quyền lớn hơn, để bọn chúng chỉ huy bọn ta là sao, ta không phục.

”Vân Chiêu lườm Vân Phúc, lão già đó lại rụt cổ vào bắt đầu hút thuốc lạch bạch, vờ như không nghe không thấy gì hết, rõ ràng ông ta chẳng muốn quản chuyện này.

Vân thị cơ bản chẳng sinh ra được người giỏi giang, toàn con mẹ nó mấy thằng ngốc cứng đầu, năm xưa làm cường đạo đã chẳng có thành tựu gì ra hồn, giờ vẫn như thế.

Tiền Đa Đa nói bởi vì Vân thị có y nên đã dùng hết khí vận của mười mấy đời của Vân thị rồi.

Vân Chương, Vân Hiển không có cái bản lĩnh xem qua là nhớ như cha nó chính là minh chứng, Vân Xước còn nhỏ, suốt ngày chỉ ăn với ngủ, cũng chẳng thấy có cái gì thần kỳ so với con cái nhà người ta hết.

Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa đề cao mình quá rồi, y lấy quái đâu ra bản lĩnh xem qua là nhớ, nhưng mà y thực sự biết giấu dốt.

Còn đám ngu dốt này ngu tới mức giấu dốt cũng không biết làm, còn vênh mặt khoe ra, y không khỏi lo cho tố chất của toàn bộ Vân thị.

“ Ngươi nên làm gì thì cứ làm.

”Vân Chiêu bực mình đuổi Hầu Quốc Ngục đi, sau đó cùng tộc nhân trong quân của mình nói chuyện suốt hai canh giờ.

Chủ đề là làm sao tạo ra một Vân thị lớn mạnh.

Trước kia có Ngọc Sơn Vân thị, Hắc Hổ Sơn Vân thị, giờ mọi người chỉ nhắc tới Lam Điền Vân thị.

Nhưng bây giờ Lam Điền với Vân thị mà nói cũng hơi nhỏ.

Vân thị muốn tiếp tục khuếch trương không thể chỉ dựa vào phụ nhân Vân thị tích cực sinh nở nữa, phải mở rộng cửa, đón thêm nhiều người gia nhập.

Chỉ có hấp thu tinh anh bên ngoài Vân thị mới có thể hưng thịnh.

Đám cường đạo Lam Điền thì đều là người gốc Lam Điền cả, thế nên bọn họ mới dám đối đầu với cường đạo Vân thị, kỳ thực bọn họ cũng cực kỳ khao khát được Vân Chiêu quan tâm, hi vọng được gia nhập Vân thị, lại sợ ! Tóm lại Vân Chiêu sau khi đem hết gan ruột ra khuyên nhủ đám đầu đất trong nhà lại tiếp tục gặp nhóm người khác.

Những người này đi vào không dám vênh váo như cường đạo Vân thị, ai nấy cúi gằm mặt như tang cha mất mẹ.

Vân Chiêu uống liền mấy ngụm nước xoa dịu cổ họng, nói với quan quân đứng đầu:” Ta nhớ ra rồi, nhà ngươi cũng ở Ngọc Sơn hả? Mẫu thân ngươi là ma ma trong viện tử của mẫu thân a.

”Lương Sơn cung kính đáp:” Bẩm huyện tôn, đó là ân điển của lão phu nhân, gia mẫu, hàn thê, nhi nữ đều ở Ngọc Sơn ạ.

”Vân Chiêu gật gù:” Nếu thế nói ra thì chúng ta cũng là người một nhà, là người một nhà mà còn gây gổ nữa, cẩn thận gia pháp.

”Lương Sơn nghe vậy mừng quá sức, quỳ sụp xuống khấu đầu:” Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia, sau này tiểu nhân nhất định không dám làm bừa nữa, nếu làm trái, thiếu gia cứ lấy gia pháp xử trí.

”!.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui