Minh Thiên Hạ


Tiếng khóc của đứa bé rất yếu, Hạ Hoàn Thuần sai người gom cành khô lại đốt lửa, bắc nồi lên đun nước.

Chẳng mấy chốc nước sôi, hắn lấy bánh nướng trong ba lô ra bóp vụn thả vào nước, nấu thành nồi cháo sền sệt, dùng thìa đút cho đứa bé từng chút được.Hắn chẳng biết món cháo này có thể cứu được đứa bé hay không, nhưng hành trang của hắn chỉ có vậy thôi.Chắc là trời cao run rủi, đứa bé đáng thương ăn rồi, hơn nữa ăn rất khỏe.Đứa bé rất ngoan, ăn xong lại tiếp tục ngủ, Hạ Hoàn Thuần lại đun một nồi nước nữa tắm rửa cho đứa bé bẩn thỉu tới mức không thể chấp nhận được này, lúc này hắn mới phát hiện, đây là đứa bé gái.Hạ Hoàn Thuần cởi áo trong, làm thành y phục đơn giản cho đứa bé, rồi lấy áo bông của mình bọc nó lại.Những chuyện này hắn rất thuần thục, trước kia hắn phải giúp mẹ chăm sóc đệ đệ, về sau lại chiếu cố Vân Chương, Vân Hiển, vì thế chuyện này không làm khó hắn được.Cẩn thận buộc đứa bé vào trước ngực, Hạ Hoàn Thuần mặc âm u nhìn về phía kinh thành, khẽ than:” Sùng Trinh ơi Sùng Trinh, ông không chết thì không còn lẽ trời nữa rồi.

Còn Lý Hồng Cơ, ngươi đợi đấy, lão tử sẽ có một ngày lột da rút gân ngươi.”Trong lúc hắn chăm sóc đứa bé thì bộ hạ của hắn đã đào cái hố dưới gốc cây chôn nữ tử đáng thương kia.Xong xuôi mọi việc, họ tiếp tục lên đường.Dọc đường đi, trừ khi đứa bé khóc, ỉa ái, đói, Hạ Hoàn Thuần mới dừng lại, ngoài ra hắn một mực phóng ngựa.

Rốt cuộc ba ngày sau hắn nhìn thấy Chính Dương môn của kinh thành.Giống chặng đường Mộc Thiên Đào vào kinh.Hạ Hoàn Thuần mang theo vũ khí cùng hai mươi bộ hạ hung thần ác sát vào thành đi qua cổng thành thuận tay ném ra đĩnh bạc cho lính trông thành, đám lính đó lập tức nhường đường, mời thiếu niên phú quý bế đứa bé vào thành.Đây là lần đầu tiên Hạ Hoàn Thuần tới kinh thành, thực sự rất hùng vĩ, có lẽ là phải lớn gấp đôi thành Trường An, nhưng hắn chẳng có chút hứng thú gì với nơi này, riêng chuyện đường phố rộng rãi nhưng nhếch nhác bẩn thỉu đã làm người ta mất hứng rồi.Vào thành không lâu Hạ Hoàn Thuần nhìn thấy Mộc Thiên Đào dẫn đám người võ trang hùng hổ đi qua phố, cuối đội ngũ là mười mấy nam tử bị trói hai tay loạng choạng đi theo.Mộc Thiên Đào không nhìn thấy Hạ Hoàn Thuần, Hạ Hoàn Thuần chỉ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Mộc Thiên Đào không lên tiếng.Bỗng nhiên bên đường có một hán nông đi tới trước mặt Hạ Hoàn Thuần khom người chắp tay:” Công tử, đã chuẩn bị nơi ở rồi.”“ Kiếm một chỗ gần Mộc vương phủ, sau đó liên hệ với tên cẩu thái giám Vương Tương Nghiêu, nói gia gia muốn tiến cung.”“ Mệnh lệnh bọn ta nhận được không nói giúp công tử vào hoàng cung.”Hạ Hoàn Thuần lạnh lùng nói:” Giờ thì có rồi đấy.”Không ngờ vừa dứt lời thì cổ bị bóp chặt, hắn vừa định phản kháng thì lực đạo ở cổ đột nhiên tăng vọt, làm toàn thân hắn như bịt rút mất sức lực.Cứ như thế bị người ta kéo xuống ngựa mà không có chút sức phản kháng nào.“ Sao, giờ đại thiếu gia ngài còn định ra lệnh cho cả mật điệp ti ta nữa à?”Nghe thấy cái giọng rờn rợn của Hàn Lăng Sơn, Hạ Hoàn Thuần thở dài, từ bỏ ý đồ phản kháng, người nhũn ra mặc người ta lắc qua lắc lại.Bị người ta khống chế tới ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có đúng là một chuyện vô cùng mất mặt.Nhưng phải xem người ra tay là ai.Nếu là Hàn Lăng Sơn thì vẫn có thể chấp nhận được.Chỉ là hắn và Mộc Thiên Đào được coi là đóa kỳ hoa trong đồng học cùng trang lứa, thậm chí các tiên sinh còn nói bọn họ là người hiếm hoi trong nhiều năm qua có thể so sánh với học sinh ba khóa đầu.Vậy mà vẫn còn cách biệt với đám quái vật lớn như thế.“ Ngươi muốn tới hoàng cung làm gì? “Tới một trạch viện không lớn không nhỏ, Hàn Lăng Sơn mới bỏ tay ra hỏi:Hạ Hoàn Thuần cởi đứa bé trong lòng đưa cho Hàn Lăng Sơn:” Đòi lại công bằng cho đứa bé này.”Hàn Lăng Sơn cũng rất thuần thục đặt đầu đứa bé giữa khuỷu tay đong đưa:” Định đòi công bằng ra sao?”Vốn định làm khó Hàn Lăng Sơn một chút báo thù, ai ngờ ở chuyện chăm sóc trẻ con này người ta cũng tinh thông không kém mình, Hạ Hoàn Thuần lẩm bẩm: “ Đánh hoàng đế một trận.”“ Hử? Sau đó thì sao?”“ Ngồi nhìn ông ta hết đời.”“ Sau đó nữa?”“ Hết rồi, chết là hết nợ.”Hàn Lăng Sơn lắc đầu: “ Mục tiêu chúng ta không chỉ có hoàng đế, còn có cả vương triều Đại Minh hủ bại này, bọn chúng chiếm đoạt bao nhiêu xương máu của dân, phải nhả ra hết.”“ Sư huynh nói Mộc Thiên Đào đang thanh toán món nợ đó?” Hạ Hoàn Thuần đầu lóe sáng hiểu ra gì đó:Hàn Lăng Sơn gật đầu:” Mộc Thiên Đào không đủ bá đạo, hắn chỉ thanh toán huân quý, không xử lý quan viên hủ bại, gian thương, địa chủ, cường hào.”“ Nhìn từ góc độ của Mộc Thiên Đào thì hắn làm thế là đúng bà, hắn không thể khiến Bắc Kinh rơi vào hỗn loạn, như thế không cách nào thủ thành nữa.”“ Nhưng chúng ta thì chẳng liên quan, kinh kỳ là nơi vương triều này để lại nhiều ung nhọt nhất, nếu không có biến cách lớn, không thể thay đổi.”Hạ Hoàn Thuần nghi hoặc:” Sao nghe sư huynh nói cứ như chúng ta đứng về phía Lý Hồng Cơ vậy.”“ Giống như trước kia thôi, chuyện do Lý Hồng Cơ làm, chúng ta tiếp nhận thành quả là được.

Được rồi, trông cho tốt muội tử của ngươi, gia quyến của mật điệp đang rút về Lam Điền, vừa vặn nhờ họ mang muội tử của ngươi về.”“ Đây không phải muội tử của đệ.”“ Giờ thì phải rồi đấy.” Hàn Lăng Sơn ném trả câu lúc nãy của Hạ Hoàn Thuần rồi đi:Hạ Hoàn Thuần nhìn đứa bé quay về lòng mình, phát hiện nó thức dậy rồi, còn đang cười với mình ...Sùng Trinh đứng ở trước đại điện rất lâu rồi, lúc này đây hắn cảm thấy mình vô cùng cường đại.Bởi vì từng đống vàng, đống bạc ở trong đại điện khiến lòng hắn tràn ngập hào khí, có số tiền này, hắn cho rằng mình có thể giữ được kinh thành, đợi quân cần vương tới.174 vạn lượng bạc, nặng chình chịch như tảng đá áp kho thóc của vương triều Đại Minh, đủ để làm ổn định quốc gia đang nghiên ngả.“ Bệ hạ, Mộc Thiên Đào vô lý cùng cực, hắn kéo quốc trượng sau lưng ngựa, quốc trượng đáng thương tuổi già sức yếu, nào chịu được dày vò như thế.

Bách tính khắp toàn thành khổ sở van xin, Mộc Thiên Đào như không nghe thấy.”“ Hắn lấy được mười vạn lượng bạc từ phủ quốc trượng còn chưa đủ, thậm chí còn xông vào nội trạch, bất chấp thể diện của nữ quyền, lục cả giường của mẫu thân thiếp lấy hết đi, không biết đó là hồi môn của mẫu thân thiếp.”“ Hu hu hu, bệ hạ, thiếp biết quốc sự khó khăn, nhưng khó đến mấy cũng không thể bất chấp thể diện hoàng gia như thế ...”Sung Trinh chẳng mảy may động lòng:” Trẫm nhớ khi trẫm kêu gọi quyên góp, quốc trượng có nói, nhà chẳng còn dư đồng nào, hơn 200 miệng ăn phải chắt từ kẽ răng ra mới có 6000 lượng bạc cho trẫm.”“ Chẳng phải Mộc Thiên Đào để cho quốc trượng một vạn lượng bạc đấy à, vậy là có đồng ra đồng vào rồi, hắn chẳng làm gì không ổn hết.”Thời khắc này Sùng Trinh làm gì còn tâm tình giải thích cho Chu hoàng hậu, hắn hận đám huân quý này còn hơn cả tặc khấu và Kiến Nô.“ Vương Thừa Ân, bảo binh bộ thượng thư Trương Tấn Ngạn, lệnh ông ta lập tức gửi hỏa tốc tám trăm dặm, gọi Bạch Quang Ân, Vương Phác, Tào Biến Giao, Ngô Tam Quế nam hạ cần vương, chi phí bọn họ cần nam hạ, tới kinh thành cấp gấp đôi.”“ Đồng thời phủ dụ bách tính, phàm là người dốc sức giết giặc, trẫm không keo kiệt ban thưởng.”Có tiền rồi Sùng Trinh thấy triều đường sa sút của mình tựa hồ sống lại.Quan viên có sức để làm việc.Đối với quan viên mà nói, chỉ cần Mộc Thiên Đào đừng tới nhà mình gom lương thảo là tốt lắm rồi.Còn về phần đám huân quý gặp nạn, bọn họ chẳng thương nổi.Cục diện Đại Minh tệ hại tới mức sắp sụp đổ rồi, điều này bọn họ còn rõ hơn hoàng đế bị vây quanh bởi Tử Cấm Thành, bọn họ cũng cực kỳ không muốn thấy hoàng triều sụp đổ.Giờ đại quân của lưu khấu sắp tới, bọn họ muốn liều một hồi cuối.…… …..Thái giám có tên Thừa Ân rất nhiều, hoàng đế thích đặt tên này giống mấy quản gia nhà đại hộ không tên Phúc thì cũng Thọ ấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui