Minh Thiên Hạ


Hạ Hoàn Thuần coi thường: “ Gì mà hay ho đâu, chỉ là thứ trò chơi cho kẻ rảnh rỗi buồn chán thôi mà, ra trận cứ hỏa súng hỏa pháo có phải nhanh gọn không.

Cái trò vặt này đệ biết lâu rồi nhưng chẳng thèm để ý thôi.

”Hàn Lăng Sơn chỉ quân doanh Lưu Tông Mẫn đang cháy rừng rực: “ Chớ có sơ ý, ngươi nhìn đi, Mộc Thiên Đào vốn chỉ có một nghìn, chẳng là gì so với năm vạn đại quân của Lưu Tông Mẫn.

Giờ hay rồi, một cái trò vặt chỉ đem dọa nữ sinh trong miệng ngươi khiến tiền quân của Lưu Tông Mẫn sụp đổ, còn chạy về phái trung quân, nếu Lưu Tông Mẫn không nhanh chóng khống chế được cục diện sẽ thua thiệt lớn.

”“ Mộc Thiên Đào dựa vào nguồn lực hạn chế trong tay có thể tạo ra chiến quả huy hoàng như vậy, so ra biểu hiện còn hơn cả ngươi ở Hà Tây.

”Hạ Hoàn Thuần không phục: “ Lấy thứ đó ra dọa tên tặc khấu nhà quê Lưu Tông Mẫn còn được, hắn dám lấy ra đối phó với đệ xem, sớm bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong rồi.

”Hàn Lăng Sơn lắng nghe thấy tiếng thủ lôi dồn dập, xem chừng Mộc Thiên Đào dồn hết thủ lôi vào đợt này rồi, nói: “ Đi thôi, Mộc Thiên Đào hẳn cũng sắp về.

”Hạ Hoàn Thuần vẫn lẩm bẩm: “ Trận chiến này chẳng có tác dụng gì, tặc binh còn rất nhiều, không đủ dọa bọn chúng khiếp sợ, cũng chẳng thể thay đổi được cán cân lực lượng.

Có điều công thì đủ, trở về biết đâu được tấn thăng thành quốc công.

”Hàn Lăng Sơn phải thừa nhận điều này: “ Ài, tiếp theo xem hắn ứng đối ra sao.

”Mộc Thiên Đào ở trong bóng tối liên tục ba lần phát động tấn công doanh trại của Lưu Tông Mẫn, đáng tiếc bị đánh lui cả ba.

Lưu Tông Mẫn là kẻ dạn dày kinh nghiệm chiến đấu, chỉ huy toàn kẻ hung hãn nhất, thế nên bình tĩnh lấy tĩnh chế động, không bao lâu sau thì nhận ra, cuộc tập kích nhìn có vẻ thanh thế rầm rộ này là hành vi của số rất ít.

Trời quá tối, chiến mã không sao chạy được, dẫu sao thì trời cũng sắp sáng, Lưu Tông Mẫn hạ lệnh kỵ binh sẵn sàng, chỉ cần trời sáng một chút là xuất kích dẫm nát đám địch này.

Mộc Thiên Đào cực kỳ không cam tâm, Lưu Tông Mẫn đã gần trong gang tấc rồi, tên đó đứng dưới ánh lửa sáng rực đầy thích thức mà không còn cách nào tiến lên nữa.

Đám tặc khấu vốn đã tan tác đã ngừng bỏ chạy, đứng trong bóng tối la hét trợ uy.

Hiển nhiên uy danh của Lưu Tông Mẫn còn có thể trấn áp cả tà ma.

Tối nay chỉ có thể đếm thế thôi, Mộc Thiên Đào thở dài, xoay người đi ngay.

Trong đêm tối bóng ma kia như lơ lửng trong không trung trôi đi, ánh mắt Tiết Nguyên Độ chưa từng rời khỏi Mộc Thiên Đào, ném hết đợt thủ lôi cuối cùng rồi cũng dẫn toàn bộ mọi người chạy theo.

Lưu Tông Mẫn nhìn thấy bóng ma đi xa dần, tới tận bây giờ hắn vẫn không rõ đó là cái gì, thoáng do dự một chút, hắn lệnh bộ tốt đuổi theo, bản thân lại ở tại chỗ đợi trời sáng.

Quan binh chạy trước, tặc khấu hò hét đuổi theo sau, trong chớp mắt thế công thủ đã thay đổi.

Tường thành đã ngay trước mắt, Mộc Thiên Đào quay đầu nhìn lại, trong ánh ban mai mông lung một đội kỵ binh đang lao về phía hắn.

Một số quân tốt sức yếu không chạy được đã bị chiến mã giày xéo.

Hắn không đi cứu những quân tốt đó, ngược lại kéo sợi thừng tẩm dầu ở dưới đất lên, châm lửa đốt cháy, Mộc Thiên Đào chĩa trường thương về phía kỵ binh địch:” Toàn bộ các ngươi chết cả đi.

”Uỳnh!Thuốc nổ chôn dưới đất đã phát nổ, thế nhưng cảnh đất nứt núi đổ như Mộc Thiên Đào kỳ vọng không xuất hiện.

Không gian trống trải, ủy lực của thuốc nổ đen không lớn.

500 cân thuốc nổ đen chỉ tạo ra một cái hố, kéo xuống chưa tới 50 tên kỵ binh, đám tặc khấu đã quen với hỗn loạn chỉ chậm lại một chút, sau đó vẫn như đám ô hợp rầm rập kéo tới, đội ngũ tán loạn không ra cái thể loại gì.

Nhưng uy hiếp với đội quân kiệt sức của Mộc Thiên Đào thì không thể xem thường.

Cho dù hỏa pháo trên tường thành bắt đầu khai hỏa, nhưng không gây sát thương đáng kể cho đám tặc khấu.

Mộc Thiên Đào vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trong bóng tối hắn đã đi trước, giờ đây trời sáng, hắn không thể đi nữa.

Tài bắn súng của hắn không tệ, đối diện những mũi tên lẻ tẻ bay gới, hắn vẫn bình tĩnh nổ súng, lắp đạn, lại nổ súng, kẻ nào vào tầm bắn của hắn là khó thoát nổi cái chết.

Bắn liền nắm sáu phát súng, kỵ binh đã tới phía trước, Mộc Thiên Đào vứt hỏa súng cầm trường thương nghênh địch.

Đối diện với kỵ binh, thương đâm ra không cần dùng sức, lực quán tính của chiến mã dễ dàng giúp uy lực của trường thương phát huy tới mức cao nhất.

Chỉ là làm thế rất phí trường thương, dù đây là cây thương mà hắn rất thich, khi thương đâm vào sườn tên kỵ sĩ phải buông ra ngay, nếu không chính bản thân sẽ bị xô ngã, cổ tay sẽ bị tổn thương nặng.

Trường thương đã đồng quy vu tận với kỵ sĩ, Mộc Thiên Đào thuận thế tóm lấy hàm thiếc của chiến mã, tung người lên ngựa, rút đao sau lưng đánh về phía những tên kỵ binh đang truy sát bộ hạ của mình.

Kỵ binh là quý tộc trong quân ngũ, cho dù là quân Lam Điền đã quá độ tới thời kỳ binh khí nóng cũng vẫn rất coi trọng, thư viện Ngọc Sơn mỗi năm huấn luyện học tử luyện tập cưỡi ngựa tổn thất không dưới 3000 chiến mã.

Bởi thế so với đám kỵ binh do nông phu tạo thành thì Mộc Thiên Đào có thể gọi là lớn lên trên mình ngựa rồi, hai bên giao thủ, kỵ thuật hơn kém lộ rất rõ ràng.

Chiến mã lướt qua, tặc khấu bỏ mình.

Tiết Nguyên Độ vất vả đẩy xác địch trên người ra, nghe thấy Mộc Thiên Đào hét lớn: “ Bảo cha ngươi mở đại môn, tổ chức đội hỏa thương nghênh địch.

”Có Mộc Thiên Đào chống đỡ bên trên, Tiết Nguyên Độ rốt cuộc cũng có cơ hội để thu gom nhân thủ tán loạn rồi, những người này thấy Mộc Thiên Đào tử chiến không lui cũng dần bình tĩnh lại, tiếng súng như đỗ rang vang lên, mới đầu lác đác rồi thành dồn dập, dần dần đều đặn có tiết tấu.

Đán kỵ binh thì mất dần ưu thế, ngã ngựa như lá rụng, đám kỵ binh phía sau thấy cảnh đó liền giảm bớt tốc độ, tức tối nhìn đám quan binh tập kích doanh trại thoát nạn trong gang tấc.

Mộc Thiên Đào dưới Chính Dương môn đại chiến tặc khấu thu hút vô số người đến xem.

Nhất là những dân phu bị quan binh cưỡng chế trưng dụng vốn bất mãn, nhìn Mộc Thiên Đào anh dũng như thế, không kìm được tiếng reo hò.

Mộc Thiên Đào đang đánh say máu, ném áo choàng đi, tìm lại trường thương trong đống xác chết, chĩa về phía Lưu Tông Mẫn ghìm cương cách đó 50 trượng hô lớn:” Lưu tặc, dám đánh với gia gia một trận không?”Lưu Tông Mẫn nghe rất rõ câu này, nhổ phẹt một bãi nước bọt, cười ha hả với tả hữu:” Hôm nay tha chết cho hắn.

” Nói xong quay đầu ngựa bỏ đi.

Đại quân tặc khấu nối nhau rời đi, tiếng hò reo trên tường thành càng vang vọng, tới đây thanh danh anh hùng của Mộc Thiên Đào đã hoàn toàn xác lập trong lòng người dân kinh thành rồi.

Tiếng trung nghĩa của Mộc vương phủ giữ lại được rồi.

Chỉ là bọn họ không biết rằng 1000 người theo Mộc Thiên Đào nửa đêm đi tập kích quay về chưa tới 400 ! Một Thiên Ba lưng vẫn cắm tên, nếu không phải có khải giáp thì số lang nha tiễn này đã lấy mạng hắn rồi, tặc khấu dùng lang nha tiễn thường ngâm trong thùng phân, vết thương sẽ không thể lành được.

Đây là cuộc mạo hiểm quân sự đơn thuần.

Nó không thể sinh ra tâm trạng kích động lòng người, cũng không thể tạo thành sức mạnh chấn động, chiến hỏa diễn ra trên mảnh đất này quá nhiều rồi, con người ta chỉ còn biết theo bản năng dã thú mà cắn xé nhau.

Mộc Thiên Đào có được danh vọng, quân tốt may mắn còn sống có được bát cơm lâu dài, triều đình Đại Minh kéo dài chút hơi tàn qua cuộc chiến này có được chút hi vọng không đáng tiền.

Chỉ có bách tính không biết gì vẫn cho rằng có người đang liều mình bảo vệ họ!.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui