Minh Thiên Hạ


Buổi chiều ngày 19 tháng 3, Vân Chiêu nhìn thấy lang yên, mất tổng cộng ngày rưỡi lan truyền tin tức cách đó 2000 dặm.Khi lang yên xuất hiện trong tầm mắt, cái chuông lớn của thư viện gõ vang liên hồi, nhiều người không biết chuyện gì đổ cả ra đường, nhìn thấy từng cột khói bốc lên thì vội vàng chạy về nhà tìm vũ khí, mặc áo giáp.Lang yên, trong ấn tượng của người có tuổi chỉ khi nào có địch xâm phạm biên cảnh mới thấy thứ này.Có kẻ mù mắt nào dám tới Lam Điền sao? Họ không sợ, họ muốn tìm vũ khí sau đó sẽ đi gặp lý chính xem tổ chức chiến đấu thế nào.Lam Điền đã bình yên nhiều năm, nhưng chảy trong huyết quản của họ là dòng máu kiêu hãnh của người Tần, người Tần chưa bao giờ sợ chiến đấu.Toàn bộ quan viên ở Ngọc Sơn chạy như bay tới đại thư phòng của Vân Chiêu, bọn họ là người biết chuyện gì xảy ra.

Tới ngay cả những lão tiên sinh vùi đầu nghiên cứu học vấn ít khi ra ngoài cũng gọi đệ tử chuẩn bị xe trâu xuống núi.Thế nhưng Vân Chiêu không có ở đại thư phòng, bọn họ lại kéo nhau đi tới phủ quốc tướng của Trương Quốc Trụ, cũng không thấy Trương Quốc Trụ đâu.Hỏi bí thư thì họ cũng không biết hai người đó đi đâu rồi, ai nấy nhìn nhau hoang mang.Thời khắc trọng đại như thế mà hoàng đế cùng quốc tướng đều vắng mặt, vậy ắt đang làm chuyện cực kỳ trọng yếu liên quan tới cả thiên hạ, vì thế họ cố nén kích động chờ đợi.Lúc này Vân Chiêu nhón chân bẻ một cành cây mọc đầy du tiền, tuốt lá cho cả nắm vào miệng, sau đó đưa cành cây cho Trương Quốc Trụ.Trương Quốc Trụ thong thả ngắt một lá cho vào miệng nhai, khen ngợi:” Du tiền năm nay ngon quá.”“ Ừ, chỉ là mùa xuân tới hơi muộn.”“ Vâng, năm nay nhuận, là quá trình tinh tượng tự sửa sai, năm sau sẽ không có vấn đề này nữa.”“ Sùng Trinh hoàng đế vậy là chết rồi ...!“ Vân Chiêu nói câu này không hề có một chút vui sướng nào, tất nhiên cũng không hề có thương cảm, bình đạm như đang trần thuật một sự thật, nếu bảo có cảm xúc gì thì đó là thoáng hụt hẫng như có thứ quen thuộc nào đó mất đi:Trương Quốc Trụ thuận tay ném cành cây vào dòng suối cho nước cuốn đi: “ Chết sớm đầu thai sớm, chết sớm kết thúc thống khổ, thần chỉ hi vọng không phải là Hàn Lăng Sơn giết.”Vân Chiêu khoát tay: “ Không có chuyện đó, ta cho Hàn Lăng Sơn quyền quyết định cuối cùng, nếu Sùng Trinh không muốn chết, hắn bỏ trốn thì hắn có thể sống, hoàng đế đã bỏ chạy thì không phải hoàng đế nữa.

Nếu chết vậy là Sùng Trinh tự chọn lấy cái chết thôi, không có khả năng nào khác.”Trương Quốc Trụ cũng không tỏ ra vui vẻ, hắn co chân đá một cục đá vướng víu, sau đó chà mạnh mặt, dù họ chuẩn bị cho ngày này rồi, nhưng lúc nó tới, vẫn có chút gì đó khó tin: “ Giờ gánh nặng sẽ đặt lên người chúng ta, sau này thiên hạ xảy ra chuyện gì người ta không nói xấu Sùng Trinh nữa, họ chỉ chửi mắng Lam Điền ta vô dụng.

Gặp phải thiên tai, không ai nói Sùng Trinh thiếu đức hạnh, chỉ nói Lam Điền ta làm trời đất phẫn nộ.”“ Chúng ta không phải là người cứu thế nữa rồi, chúng ta thành người phải chịu trách nhiệm, công tác khó khăn sẽ tăng lên gấp bội phần.”Lập quốc dễ giữ mới khó, khác với số đông hân hoan ngoài kia, hai người nắm quyền lực tối cao của đế quốc đã ý thức được thử thách còn lớn hơn đang đợi họ ở phía trước.Giờ Trương Quốc Trụ mới ý thức được trọn vẹn nguyên nhân bao năm qua Lam Điền có đầy đủ thực lực mà Vân Chiêu không đánh đổ thiên hạ Đại Minh.Nếu như sớm vài năm trước, dù quân sự bọn họ đủ sức, về lực lượng quan viên chăn dân còn quá thiếu, đột nhiên tiếp nhận cả đế quốc to lớn như thế, nếu mọi chuyện không chuyển biến ngay theo chiều hướng tốt đẹp, mọi tiếng xấu đổ lên đầu Lam Điền, lúc đó nổi loạn tiếp tục bùng lên khắp mọi nơi nhắm vào quan phủ Lam Điền.Chuyện bách tính giết quan tạo phản sẽ xảy ra trên người quan viên Lam Điền chứ không phải họ ngồi nhìn người khác gặp họa nữa.Đó là quán tính của thời đại hỗn loạn này rồi, dân sống không được thì nhất định do quan, lúc đó ai tỉnh táo suy nghĩ quan viên kỳ thực đã làm hết sức mình?Danh tiếng triều đình non trẻ tổn hại nghiêm trọng.Bọn họ sẽ dồn sức chạy đông chạy tây dẹp loạn tới mệt nhoài, khi gia sản ít ỏi tích góp được tiêu hao hết, kết quả khó tránh khỏi đi vào vết xe đổ của Sùng Trinh.Còn giờ ít ra bọn họ đã có thực lực ứng phó rồi, dù có chật vật một chút.- Nên làm gì thì làm nấy đi, không ăn mừng, không để tang, Đại Minh hoàng đế đã chết, sự nghiệp của chúng ta vừa mới bắt đầu, tránh kiêu ngạo, từng bước đi cho vững.Vân Chiêu đứng nhìn xa hồi lâu rốt cuộc cũng lên tiếng:- Thần tuân chỉ.Trương Quốc Trụ cung kính khom mình, sự sùng bái với hoàng đế của mình lại lên nâng cao một bậc:Sau khi hai người bọn họ từ trong núi về, Trương Quốc Trụ ra lệnh với quan viên đang nóng ruột chờ đợi ở đại thư phòng.Mệnh lệnh rất khô khan buồn tẻ.Chính vì Vân Chiêu lấy tâm thái bình thường đối diện với cái chết của Sùng Trinh, khiến nhiệt tình dâng cao của quan viên Lam Điền cũng lắng xuống.Thế nhưng ở ngoài Lam Điền, tin cái chết của hoàng đế lan đi khơi lên đủ loại phản ứng.Trong đó quan viên Ứng Thiên Phủ sau khi biết Sùng Trinh tự tận thân vong, hơn nữa tung tích của ba vị hoàng tử không rõ, mang suy nghĩ nước không thể một ngày không có vua, chuẩn bị lập tân vương.Bốn người nắm binh mã quân trấn là Lý Nham, Hoàng Đắc Công, Lưu Lương Tá cùng Lưu Đạt nhất trí cho rằng nên lập trưởng tử Phúc vương quá cố là Chu Do Tung lên làm hoàng đế.Thế nhưng quan viên triều đình cho rằng Lộ vương Chu Thường Phương thích hợp hơn.Khi bọn họ càng đang tranh chấp không ngừng thì phát hiện quân đoàn nam hạ của Lôi Hằng đã uy hiếp tới Giang Nam.Bọn họ hiểu, một khi đại quân Lam Điền tới, bất kể là quân đội Nam Kinh của Sử Khả Pháp hay là tứ trấn Hoài Bắc đều không kháng cự nổi.Vì thế Sử Khả Pháp, Mã Sĩ Anh, Khương Viết Quảng, Vương Đạc, Trương Thận Ngôn, sau khi thương lượng cho rằng nên tiến hành đàm phán với Vân Chiêu, lấy mục đích cuối cùng là cách sông cai trị.Vốn Vân Chiêu chẳng chút hứng thú nào với chuyện nghị hòa này, nhưng khi nghe thấy trong số sứ giả có Tả Mậu Đệ thì thay đổi chủ ý, nói có thể thương lượng.Năm Sùng Trinh thứ 3, Tả Mậu Đệ là huyện lệnh Hàn Thành, Hồng Thừa Trù sở dĩ có thể đánh bại Lý Hồng Cơ ở Hàn Thành là nhờ công người này, bách tính Hàn Thành xưng tụng ông ta là Tả Thanh Thiên, khi rời chức còn được bách tính đưa vào miếu tiên hiền để cung phụng.Hồng Thừa Trù cũng từng tán thưởng người này chính là lá chắn hàng đầu của Quan Trung.Tả Mậu Đệ bằng vào sự trung dũng mưu lược đã bảo vệ bình an cho Quan Trung, khi đó cả vùng Thiểm Bắc liên tục có tặc khấu trỗi dậy từ Vương Gia Dận, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, Cao Nghênh Tường, Vương Tự Dụng ...!Còn Quan Trung tuy cũng có tặc khấu nhưng so ra tương đối bình yên hơn.Tất cả là nhờ ông ta toàn lực cứu nạn, quản lý địa phương công bằng rõ ràng, khiến ai ai cũng phải khâm phục.Vì thế Vân Chiêu vừa hoan hỉ lại lo âu đợi Tả Mậu Đệ tới.Các lộ đại quân của Lam Điền tiến triển vô cùng thuận lợi, nhất là năng lực hành động của Vân Dương làm Vân Chiêu hoan hỉ nhất.

Đạo quân này từ khi rời Lạc Dương cứ hùng hục tiến tới như lợn rừng, gần như dùng phương thức đi thẳng tới tận Bảo Định.Chỉ trong một tháng, hắn đã cắt địa bàn Lý Hồng Cơ ra làm đôi, cùng Lý Định Quốc tạo thành thế gọng kìm với kinh thành.Nhất định phải lấy được kinh thành trong thời gian ngắn nhất, nếu không Lý Hồng Cơ sẽ hủy tòa thành này mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui