Đang lúc hai người đứng trên bến tàu nói chuyện thì trên thuyền bống nhiên náo nhiệt hẳn lên, tiếng cười hô hố của đám thủy thủ làm vang vọc một góc bên tàu.
Trương Truyền Lễ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy những người bị trói trên boong thuyền bị thủy thủ Bồ Đào Nha dùng roi quất, từng người từ từ bò dậy, bắt đầu nhảy múa trên trên boong, lấy làm lạ hỏi:” Làm gì thế?”“ Chỉ những ai còn nhảy múa được mới có thể sống, còn không sẽ bị ném xuống biển.
”Lưu Minh Lượng vừa dứt lời liền thấy thủy thủ Bồ Đào Nha nhấc những nô lệ không thể bò dậy, chất đống phía sau boong thuyền, nhìn cảnh này đoán chừng chỉ cần thuyền bổ xung nước sạch và lương thực xong rời cảng, những nô lệ đã chất hoặc sắp chết kia sẽ bị ném xuống biển.
Một người tay cầm chiếc mũ thuyền trưởng hình tam giác đi tới, từ xa đã vẫy mũ:” Lưu thượng tá, ta mang tới món hàng mà ngài luôn khao khát đây.
”Lưu Minh Lượng mặt co giật, cố nặng ra nụ cười khó coi:” Thuyền trưởng Tang Thác Tư có khỏe không?”Tang Thác Tư không tới gần Lưu Minh Lượng mà cho tay lên mồm huýt sáo, chỉ thấy thủy thủ vung roi càng hăng, nô lệ nhảy máu càng tưng bừng.
Mỗi nô lệ giá một đồng bạc rõ ràng là quá cao.
Cho nên Lưu Minh Lượng mặc cả xuống còn hai đồng bạc ba nô lệ, do cẩn thận, hắn chỉ lấy nô lệ nhảy được, còn những người thoi thóp, hắn không hứng thú.
Vì thế khi chiếc Hồng Mỹ Nhân vừa mới rời hải cảng, Tang Thác Tư ra lệnh xử quyết số nô lệ không mang lại lợi nhuận.
Thủ đoạn chúng rất dã man, cắt cổ nô lệ, vô số máu tươi chảy lên sàn thuyền, sau đó đám thủy thủ bắt đầu rửa sàn thuyền, máu nhuộm đỏ nước biển chảy xuống như thác từ chỗ thoát nước, làm đỏ cả vùng biển.
Không lâu sau trên mặt biển xuất hiện vây lưng cá mập, đám thủy thủ mới thả thi thể xuống.
Trương Truyền Lễ hạ kính viễn vọng trong tay xuống:” Bọn chúng thực sự không coi nô lệ là người.
”Lưu Minh Lượng nói:” Quên rồi sao, là công cụ biết nói.
”“ Lôi Áo Ny rốt cuộc vẫn là người của chúng ta, ta không mong cô ấy biến thành loại người đó.
” Trương Truyền Lễ có chút lo lắng sự thay đổi của Lôi Áo Ny:Trang viên cách Tân Thành không xa, xe ngựa đi một ngày là tới.
Vốn có thể đi nhanh hơn, nhưng Trương Truyền Lễ muốn xem rừng cọ, rừng mía đã trồng lên.
Không thể không nói khi cọ trồng thành từng mảng từng mảng rất đáng xem, đợi khi cây cọ xòe ra những chiếc lá dày sẽ che kín cả mặt đất.
Có ít quả cọ đã chín, treo thành từng chùm ở trên cây, mỗi chùm phải tới bốn năm mươi cân, được nô lệ dùng chiếc liềm dài chặt xuống, sau đó đặt cả chùm lên xe trâu chuyển đi.
Quả cọ cuối cùng được đưa tới gian phòng lớn, nơi đó có nô lệ khác dưới sự giám sát của đốc công, dùng dao chặt quả cọ trên cành cho vào nồi sắt.
Khi những quả cọ bị hơi nước hấp mềm, lấy vải bọc lại cho vào máng gỗ lớn, ép dầu ra.
Những công đoạn này chẳng có gì không đúng, chỉ là nô lệ thao tác đều đeo xích sắt.
“ Trước kia những người này được tự do làm việc, không bị đeo xích.
” Lưu Minh Lượng tự biện hộ một câu:Trương Truyền Lễ hiểu điều ấy, chỉ nói: “ Nhân số thủ vệ ít quá.
”Lưu Minh Lượng không nói gì nữa.
Xe ngựa tiếp tục đi tới rừng mía, chỗ này chẳng có gì đáng xem hết, mía được trồng là mía vỏ xanh, giờ còn chưa chín, có vài nô lệ cũng đeo xích đang tưới nước.
Rừng cây nước mắt là nhiều người nhất, các nô lệ đang bón phân cho cây, chôn ít tro thảo mộc dưới mỗi gốc cây.
Đi từ rừng cọ tới rừng nước mắt, hai người bọn họ tốn mất nửa ngày.
“ Ta không thích dùng người Ấn Độ.
” Lôi Áo Ny nói vọng xuống:Lưu Minh Lượng ngẩng đầu nhìn Lôi Áo Ny đang ở trên nhà sàn:” Không có lựa chọn khác.
”Mặt Lôi Áo Ny chẳng có biểu cảm dư thừa nào, nói:” Lên uống cốc ca cao nóng đi.
”“ Uống trà vẫn hơn.
” Trương Truyền Lễ nhìn rừng cây xanh mướt lần nữa rồi thở dài lên lầu:Cái nhà sàn này rõ ràng là mới được dựng lên gần đây, trúc để làm nhà vẫn còn màu xanh biếc, đi trên đó kêu kẽo cà kẽo kẹt rợn người.
“ Uống chút ca cao nóng đi, ắp mưa rồi, thứ này tuy hơi nóng một chút, nhưng giúp người ta có tinh thần, ở cái nơi man mọi này, chúng ta tốt nhất là nên tuân theo quy củ của người man rợ, như thế mới sống lâu hơn một chút.
”Ca cao nóng do Lôi Áo Ny bê lên kỳ thực không hề đắng, sau khi thêm sữa bò và đường, mang hương vị mới rất đặc biệt:” Kể cả hoàng đế của chúng ta không giỏi quản lý quốc gia chăng nữa, chỉ cần bằng bản lĩnh biến thứ nước đắng thành món đồ uống ngon thế này, ta nguyện vì người vào sinh ra tử.
”Trương Minh Lượng uống một ngụm gật đầu:” Bệ hạ rất giỏi tận dụng thứ mà ai cũng nghĩ là đồ bỏ đi, đây không phải là lần đầu nữa, ta chẳng ngạc nhiên.
”Lôi Áo Ny ưu nhã cầm chén ca cao nóng nhấp một ngụm, chỉ rừng cây nước mắt bên ngoài, hỏi Lưu Minh Lượng:” Tốt hơn khi ngươi làm chứ?”Lưu Minh Lượng thừa nhận:” Trật tự hơn khi ta ở đây.
”“ Không cần ta phải nói nữa chứ hả? Ngươi muốn dùng thủ đoạn nhân từ mềm dẻo cho nên ngươi lại phải giết người trấn áp, ta thì không, ta dùng đòn roi mà kỷ luật sắt đá nên mọi chuyện đi vào nề nếp.
Số người chết ít hơn, sản lượng cũng cao hơn ba thành đấy, nơi này dự kiến trong hai năm tới không có chiến tranh, cho nên muốn có công lao thì phải bỏ sức thôi, cha ta nói với ta như vậy.
”Trương Truyền Lễ hỏi:” Cô hòa giải với cha cô rồi à?”Lôi Áo Ny ưỡn ngực lên:” Mấy đứa đệ đệ đáng thương của ta không dám rời A Mỗ Tư Đặc Đan (Amsterdam) tới đây xông pha, cha ta cho rằng chúng không thể kế thừa sản nghiệp của ông ấy, vì thế ông ấy muốn toàn lực nâng đỡ ta.
”Trương Truyền Lễ nghi ngờ:” Cô tin à?”Lôi Áo Nhi bật cười:” Một chữ cũng không tin, mẹ ta từng nói, khi cha ta bắt đầu gần gũi với ai là lúc ông ấy muốn giết người đó.
Thuận tiện mà nói, mẹ ta chết khi đang hoan hảo với cha ta.
”Nói rồi làm động tác bẻ cổ.
Lưu Minh Lượng thất kinh:” Cô thấy sao?”“ Thị nữ của ta nhìn thấy, khi đó nó cũng ở trên giường, nhân lúc cha ta giết mẹ ta, nó chạy tới phòng ta, cầu xin ta bảo vệ ! ”Trương Truyền Lễ, Lưu Minh Lượng cùng cầm ca cao nóng lên uống.
Bệ hạ sau khi được hạt ca cao dùng nửa ngày nghiến ra thành bột, sau đó thêm nước nóng, sữa, đường, biến thành thứ đồ uống sền sệt cực ngon.
Hai người bọn họ không thích đồ ngọt, mà ca cao nóng là thứ ngọt phát ngấy, lúc này hai người nhíu mày mà uống.
“ Này, hai người không tò mò thị nữ đó làm sao rồi à?” Lôi Áo Ny cười hì hì:Trương Minh Lượng cười méo xẹo:” Ta đoán cô đưa thị nữ đáng thương kia đi rồi.
”“ Đúng là như vậy.
”“ Chúc mừng cô thoát khỏi cái thế giới biến thái đó.
”Lôi Áo Ny tiếp tục ưu nhã uống ca cao nóng:” Ta muốn thành quý tộc thực sự, có như thế mới nắm được sinh mệnh của mình trong tay mình, cho nên bất kể là nhiệm vụ thế nào, ta sẽ nhận, chỉ cần có thể lập công.
”Lưu Minh Lượng không ngờ nữ nhân này còn cố chấp với địa vị quý tộc như vậy:” Lam Điền phế trừ quý tộc rồi, nguyện vọng của cô không thể thành được.
”“ Hi hi, thế giới này sao không có quý tộc cho được, dù bệ hạ đã phế truất quý tộc bề ngoài, quý tộc vẫn tồn tại.
Giống như ba chúng ta bây giờ, bề ngoài chúng ta là quan viên, nhưng chúng ta ở trong nhà sàn đẹp đẽ, uống ca cao nóng, nhìn mưa sắp trút xuống, đám người kia phải làm việc.
Chúng ta lại có thể tùy ý quyết định sinh mệnh của chúng, chúng ta chính là quý tộc.
”Hai người Trương Lưu không phản bác được, đúng lúc này tiếng ào ào trút xuống như tằm ăn rỗi.
Màn mưa xuất hiện ở rừng cọ, sau đó trải ra, tiếng tằm cắn lá nhanh chóng bị biến thành tiếng mưa rào rào.
Đám nô lệ bị cố định tại chỗ cứ đứng trong cơn mưa như trút, ngây ra nhìn nhà sàn cao lớn.
Một hồi chiêng vang lên, đám đốc công mặc áo tơi lên mới đi ra cởi xích trên người đám nô lệ, xua đuổi họ vào trong nhà gỗ tránh mưa gió.
.