Minh Thiên Hạ


Lúc này hoàng đình Lam Điền và quốc tướng phủ đã trở thành hai tổ chức chính phủ riêng rẽ, hoạt động theo quy củ riêng, thường ngày trao đổi cùng đa phần dựa vào văn thư qua lại.Vân Chiêu và Trương Quốc Trụ gặp nhau không thường xuyên như trước.Chuyện thành thành lập tổ chức cảnh sát và cảnh sát vũ trang thì Trương Quốc Trụ thấy nên mặt đối mặt trao đổi với Vân Chiêu, sau đó giao đại hội nhân dân thẩm định thông qua.Lúc tới nơi thấy hoàng đế đang đứng dưới cây xem hai đứa nhi tử viết chữ.Các hoàng tử của hoàng đình Lam Điền chỉ có tôn hiệu, trước khi được quốc gia ban quyền sẽ không có quyền lực gì hết.Cho nên Vân Chương, Vân Hiển rất ngoan ngoãn đứng dậy chào một tiếng Trương bá bá.Trương Quốc Trụ xem chữ hai đứa bé viết, cau mày: “ Căn cơ chưa vững, còn phải luyện nhiều.”Vân Chương, Vân Hiển khiêm tốn tiếp nhận, biết Trương bá bá và phụ thân có chuyện bàn bạc, mang bút mực tới thư phòng tiếp tục luyện chữ.Vân Chiêu híp mắt nhìn hai nhi tử nói:” Ngươi và Vân Cẩm thành thần ba năm rồi, sao chỉ có một khuê nữ? Phải nỗ lực chứ.”Trương Quốc Trụ đính chính:” Bệ hạ, Vân thị nổi danh sinh khuê nữ, bệ hạ còn trách thần.”Vân Chiêu khinh bỉ:” Là do ngươi kém chứ gì, Cao Kiệt ba nam một nữ, Hàn Lăng Sơn và Vân Hà cũng sinh một nam một nữ, chỉ ngươi chả ra gì.

Ta nói cho ngươi biết, sinh nam hay nữ là do nam nhân, không phải nữ, người ta là mảnh ruộng, hạt giống do ngươi gieo ...”Trương Quốc Trụ thấy rất không thoải mái khi thảo luận chuyện phòng the của mình với người khác, càng không thích bệ hạ lẫn lộn chuyện công và tư, lảng đi:” Bệ hạ suy nghĩ chuyện thành lập tổ chức cảnh sát rất lâu rồi phải không?”Vân Chiêu ném cho ánh mắt ẩn ý ta biết ngươi không xong mà rồi mới đáp:” Ta muốn giảm bớt gánh nặng cho quân đội, cung không thể giương quá đà, sẽ dễ gãy, quân đội chỉ nên nghiên cứu tác chiến thôi.

Đồng thời sát khí quân đội quá nặng, mà bách tính lại chú trọng yên ổn.”“ Cho nên cần thành lập cảnh sát vũ trang do đoàn luyện cải biên thành, nhiệp vụ họ chấp hành đều lấy bảo vệ làm chủ, thêm vào đại bộ phận họ là do bách tính huấn luyện mà thành, sẽ thân thiết với bách tính, tiện duy trì trật tự trong nước.”Trương Quốc Trụ gật đầu:” Có điều phải xem qua được hội nghị đại biểu nhân dân không.”“ Hả, ngươi nói thế chẳng lẽ có vấn đề gì.”“ Bây giờ ủy viên đại biểu không phải tộc nhân Vân thị thì cũng là thông gia với Vân thị, hoặc là người bệ hạ dùng kê mua về nuôi lớn.

Lúc này bệ hạ nói sao thì là vậy, nhưng thần cảnh cáo bệ hạ, bệ hạ phải nhanh lên, khi những người này lui về, bệ hạ không còn nói sao là thế nữa.

Xã hội chung quy sẽ tiếp tục phát triển, trong quá trình này anh hùng hào kiệt xuất hiện không ngớt, 20 năm nữa tộc nhân Vân thị vì vấn đề năng lực bị đào thải.

Bệ hạ cần tăng cường giáo dục, không thể để bọn họ ôm công lao ăn cả đời.”Vân Chiêu cười ha hả:” Năm nay trẫm mới 24 tuổi, đang độ tươi như hoa, ngươi yêu cầu trẫm lo xa, hơi sớm quá.”Trương Quốc Trụ không nghĩ thế:” Bệ hạ, hợp lý rất quan trọng, lợi ích cá nhân cần thống nhất lợi ích quốc gia, cuối cùng đạt tới tầng cấp chế độ viên mãn.”“ Bệ hạ, sao lại hung tàn với những người cũng khởi nghĩa như mình thế, dù Hoàng Đắc Công, Lý Nham, Nhị Lưu hoặc Hà Đằng Giao ở Quảng Tây đều đem chặt đầu là ý nghĩa làm sao?”Vân Chiêu buông một tiếng thở dài:” Đám người đó không thể giữ, thái bình rồi, ta tuy ghét triều đình hủ bại, nhưng ta càng ghét đám người hơi chút là tạo phản.

Thân là quan phủ, ngươi phải nghĩ tới quốc kể dân sinh, nếu không thể mang lại cho bách tính cuộc sống tốt đẹp hơn thì đừng có tạo phản.”“ Tạo phản phải cân nhắc dựa trên cơ sở làm sao giảm thiểu người chết, giảm bớt phá hoại xã hội mới tạo phản, không thể cứ có chút bất mãn là tụ tập một đám người lại, giết quan tạo phản được.”“ Nếu ngươi giết tham quan ô lại, cường hào ác bá thì ta không ý kiến, nhưng ngươi không thể thông qua giết bách tính hoàn thành đại chí cá nhân, những kẻ như vậy xuất hiện tên nào, ta giết tên đấy.”Trương Quốc Trụ hỏi:” Nếu có người giết tham quan ô lại của chúng ta thì sao?”“ Thì trẫm sẽ thay tên quốc tướng không xứng chức nhà ngươi chứ còn sao nữa.”“ Vậy thần cố gắng không phạm sai lầm vậy.”“ Thế nhưng thiên hạ lớn thế này, quai lại có khả năng chỉ làm chuyện chính xác, không làm chuyện gì sai sao?” Vân Chiêu đặt vấn đề cho hắn:Trương Quốc Trụ tự tin đáp: “Chỉ cần quy định đủ chi tiết, làm chính xác không khó, khó là làm chuyện có lợi cho bách tính.

Quan viên là để đảm bảo giới hạn thấp nhất, chứ không phải là giới hạn cao nhất, điều này liên quan tới tiết tháo và năng lực của quan viên.”Vân Chiêu hài lòng, đặc điểm lớn nhất của tên này là chịu được khổ, sẵn sàng gánh tội cho hoàng đế, hắn không phải kẻ ăn chay, quan viên phía dưới phạm sai lầm, hắn không dung thứ.Lúc này nói tới tư tưởng chính trị vì nhân dân phục vụ là không thích hợp, bách tính còn chưa thích ứng với chuyện tối thiểu là thấy quan không phải quỳ, nói quan viên là nô bộc của nhân dân, đừng nói người khác, đến bản thân Vân Chiêu còn chẳng tin.Rất lâu trước kia làm quan viên cơ sở, Vân Chiêu tiếp nhận khái niệm bình đẳng bao năm mà trong đáy lòng y còn chẳng thừa nhận khái niệm nô bộc của nhân dân, huống hồ muốn đám quan viên vừa thoát khỏi tư tưởng "ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền" chấp nhận, khác nào trò cười.Vân Chiêu lợi dụng Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung cải tạo xã hội này mới được một nửa, nửa này ở bắc Trường Giang, còn cải tạo Giang Nam vẫn là chặng đường rất xa xôi.Cải tạo xã hội, nâng cao tôn nghiêm của bách tính, đưa người có tiền, có quyền, có học vấn về cùng vạch đích với bách tính.Cho bách tính một khởi điểm mới, nếu bách tính không theo kịp thì thực sự là hết cách rồi.Khi cái đầu của Hà Đằng Giao bị chặt xuống ở Nam Xương, chút lửa cuối cùng của vương triều Chu Minh cũng hóa thành làn khói xanh bay lên chín tầng trời, thành hư vô.Người đọc sách Giang Nam không muốn tới Lam Điền nhậm chức, mặc dù là do Lam Điền không cần bọn họ, song bọn họ vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng mình đạm bạc danh lợi, chỉ muốn chôn sách ở núi nam, đợi hậu thế khai quật.Cũng có người lấy văn hóa kịch mới thịnh hành để thổ lộ gì đó với người đời.Càng có nhiều người dùng bút lông trong tay viết lên bài thơ tài không gặp thời, tố cáo thói đời bất công.Có điều khi con họ thi được vào thư viện Ngọc Sơn, bọn họ lại hát vang "Nhìn trời, ngẩng mặt mà cười lớn, há chẳng phiêu bồng trót dấn thân?", thể hiện vui sướng trong lòng."Một lần bất trung, cả đời không dùng!"Đó là cái thang mà người đọc sách Giang Nam tự tìm cho mình vì không thể làm quan, sau khi suy đoán tâm tư Vân Chiêu.Một cái thang rất thấp kém, mục đích rất rõ ràng, bọn họ dù bao nhiêu phần không cam tâm thì cũng không dám làm hỏng đường tiến lên của con cháu nhà mình.Quần thể người đọc sách Giang Nam vẫn rất tự tin.Một hai đời không làm quan không sao, dù sao thì nói tới chuyện đọc sách, Giang Nam văn tài phong lưu ăn đứt bọn nhà quê Quan Trung.Đúng, đó chính là cách người đọc sách phương nam nhìn người đọc sách phương bắc ở Đại Minh.Chỉ là bọn họ không biết rằng Vân Chiêu sớm đã thay đổi cách đọc sách.Nếu đám người đọc sách Giang Nam dùng cách học tập của mình truyền cho con cháu, hậu quả sẽ rất thảm.Vân Chiêu cho rằng văn bát cổ độc ác ở chỗ dạy cho người ta bản lĩnh dùng vỏ ốc làm đạo tràng, đem những chi tiết vụn vặt biến thành hoa gấm, nhưng không có bản lĩnh phóng mắt khắp thiên hạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui